Vệ Huyên không thích ăn đồ ngọt, A Uyển biết điều đó, nhưng lại không nghĩ hắn ghét đến như vậy. Sau khi bị hắn dày vò một hồi, A Uyển mới ngồi lại chỗ cũ, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi bắt đầu quan sát mọi chuyện bên ngoài “Hình như tuyết rơi càng nhiều rồi, có phải nên về rồi không?” A Uyển nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ thuỷ tinh rồi nói. Tuy nói công nghệ thủy tinh của thời đại này chưa đạt tới trình độ trong suốt, nhưng cũng đủ trong suốt để làm bình phong hoặc cửa sổ thuỷ tinh, có thể nhìn loáng thoáng ra bên người, cũng là một việc khá là tao nhã, rất nhiều quý tộc giàu có sẽ lắp loại cửa sổ thủy tinh này. Vệ Huyên chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng của nàng, bộ dạng còn muốn làm lại chuyện ban nãy cùng A Uyển, nói: “Yên tâm đi, A Phong ở đó, mà còn là muội muội ruột của huynh ấy, huynh ấy sẽ cẩn thận, không sao đâu.” A Uyển chỉ biết gật đầu. Khi Lộ Vân vào, Vệ Huyên biết chuyện sắp xong, bọn họ phải nhanh chóng trở về, đành đứng dậy rời đi. Khi trở lại noãn các ở vườn mai, liền nhanh chóng thấy Mạnh Phong bước vào cùng Thẩm Khánh. A Phong sắc mặt vui vẻ, dường như không xảy ra chuyện gì, còn khuôn mặt Thẩm Khánh không biểu lộ chút biểu cảm gì, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn. Vệ Huyên tặc lưỡi một tiếng, nếu không muốn để A Uyển thất vọng, thì hắn còn mới lười làm mấy việc nữ nhi trường tình này. …… Khi vén tấm màn lên, A Uyển nhìn sang theo bản năng, nhưng thấy Mạnh Hân đang bước vào trên tay cầm một cành mai với các nụ đang chớm nở. A Uyển vội vàng kêu nha hoàn cởi chiếc áo choàng dính đầy tuyết, dâng trà nóng lên, kéo nàng ngồi xuống, nhét một cái lò sưởi bằng tay cho nàng, thấy Mạnh Hân cứ đơ người ra đấy, không nhịn được liền nói: "Có chuyện gì vậy? Không gặp được sao? "Hoặc nếu đã gặp rồi thì đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Hân, A Uyển không khỏi lo lắng, vì sợ Mạnh Phong làm mất dây xích mà không thấy tâm tư của muội muội mình. Chẳng lẽ Mạnh Phong lại không đáng tin cậy đến vậy? Mạnh Hân im lặng, chậm rãi nói: "Ta gặp rồi, chỉ là ..." Nàng nhìn A Uyển, muốn nói lại thôi. “Sao vậy?” Giọng A Uyển càng ngày càng nhẹ, giọng nói dịu dàng, khiến người ta không nhịn nổi muốn nói hết ra với nàng. Quả nhiên, Mạnh Hân nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói với nàng. “A Uyển, hắn nói vào ngày 3 tháng 3 của mười năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau ở chùa Khô Đàm, vì vậy hắn mới muốn cưới ta.” Sau đó, nàng thẹn thùng nói chuyện lần trước lão Định Quốc công lén gặp nàng, rồi tặng cho nàng một món quà, là chiếc trâm hoa sen. A Uyển giật mình, tính thời gian, 10 năm trước nàng và Mạnh Hân đều 6 tuổi, năm đó nàng cùng cha mẹ từ Giang Nam hồi kinh Tử, gặp được gia đình Thụy vương ở trạm dịch Thông Châu, hai vị trưởng lão của hai nhà liền định hôn ước cho nàng và Vệ Huyên, rồi cuối tháng 8 trở lại kinh thành. Vì vậy, vào ngày 3 tháng 3 vào mười năm trước, nàng vẫn chưa hồi kinh. “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?” A Uyển quan tâm hỏi. Mạnh Hân cắn môi, cau mày rồi nói với vẻ không rõ: "Ta cũng không có ấn tượng gì, hình như ta nhớ là vào ngày 3 tháng 3 năm đó, mẹ đưa ta và các tỷ tỷ đến chùa Khô Đàm để dâng hương, ta vốn ham chơi, nên nhân lúc tỷ tỷ ta không để ý, chạy đi chơi, khiến bọn họ tìm rất lâu. Đến khi tìm được, mẹ ta giận lắm, lần đầu tiên thấy mẫu thân giận như vậy, còn cấm túc ta trong phòng, lúc đó ta đã rất sợ. Đó cũng là lần đầu tiên khóc thảm thương như vậy ...!..." Nói rồi, nàng ngượng ngùng sờ mặt. Với nàng mà nói, chuyện lúc đó đã khắc sâu, tính nàng vốn được người nhà chiều chuộng nên ương bướng cũng bớt lại, nên nàng mới nhớ rõ như vậy, cũng chính vì nhớ quá rõ nên nàng mới kinh ngạc khi Thẩm Khánh nói ra chuyện đã xảy ra vào ngày 3 tháng 3 năm đó. A Uyển bất ngờ nhìn nàng, trong lòng cảm thấy chuyện có thể khiến Mạnh Hân nhớ rõ như vậy, chắc chắn sự việc ngày 3 tháng 3 năm sáu tuổi đã khắc sâu trong trí nhớ của nàng ấy lúc nhỏ. Trưởng Công chúa Khang Bình luôn yêu thương nàng như sinh mệnh, chưa bao giờ nói lớn tiếng một câu, ngay cả vì nữ nhi bà không thích những người đến cầu hôn, cho dù bà có đắc tội với người ta hay không thì bà vẫn nhất quyết từ chối, cũng không vì mình thấy tốt mà ép buộc nàng, trong mắt người ngoài chuyện này thật khó tin, Trưởng Công chúa Khang Bình cũng chiều chuộng nàng ấy quá mức. Vì vậy, có thể khiến Trưởng Công chúa Khang Bình nổi giận lôi đình, hiển nhiên chuyện xảy ra lúc đó khiến bà vừa lo lắng vừa tức giận nên không thể kiềm chế được. “Lúc đó ngươi chạy đi đâu chơi?” A Uyển tiếp tục hỏi, nghĩ đây mới là mấu chốt. Mạnh Hân suy nghĩ một chút, không rõ lắm: "Không nhớ rõ nữa, hình như ta nhớ ta có trốn ở một nơi rất tối, bên cạnh còn có một người, rồi ta cứ thế nói chuyện với hắn ...!" A Uyển nhìn nàng, và đột nhiên cảm thấy rằng người nói chuyện với nàng lúc đó, có lẽ là Thẩm Khánh. Mặc dù Thẩm Khánh sinh ra và lớn lên ở Tây Bắc, nhưng cách vài năm hắn sẽ hồi kinh để thăm tổ phụ, tổ mẫu của mình, chắc chắn là lần đó Thẩm Khánh đã đến chùa Khô Đàm cùng với trưởng bối để dâng hương, sau đó bằng cách nào đó hai đứa trẻ đã gặp nhau rồi nói chuyện với nhau. Giờ chưa tính đến chuyện sao Mạnh Hân chạy tới đó được, có thể tưởng tượng tiểu cô nương này từ nhỏ đã nói nhiều, lúc đó có thể có người nói chuyện với nàng, nghe nàng lải nhải, vui đến mức quên thời gian và những thứ khác, không kịp trở về, khiến người nhà nghĩ rằng nàng đã mất tích, tìm muốn chết, thế nên Trưởng Công chúa Khang Vậy mới tức giận như vậy. Tính thời gian, lúc đó Thẩm Khánh cũng sắp tám tuổi, cũng đã đến tuổi có thể nhớ được mọi chuyện, nên hẳn là có ấn tượng. Có lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó nên Thẩm Khánh mới nhớ kỹ, mới có thể tới cầu hôn nàng khi cả hai đã lớn. Nghĩ đến đây, A Uyển nhìn tiểu cô nương vẫn đang cau mày trầm tư suy nghĩ, nhanh chóng kết nối mọi thứ lại với nhau, cuối cùng cũng bừng tỉnh. Thẩm Khánh ...!chắc hẳn đã lên kế hoạch kết hôn với Mạnh Hân từ lâu. Vì vậy, sau khi hắn trở về kinh, đầu tiên là cứu Mạnh Hân khi ngựa kinh động ở cuộc thi săn thú mùa thu, xuất hiện trước mặt Trưởng Công chúa Khang Bình, sau đó trở nên rất nổi bật trong cuộc tỷ thí ở bãi săn, để Trưởng Công chúa Khang Bình thấy hắn ưu tú, nảy sinh ý muốn kết thân, rồi hắn nhân cơ hội để tìm ông nội của mình, lão Định Quốc công, để ông ra mặt để định hôn sự này. Mặc dù lão phu nhân của phủ Định Quốc công sợ Đại phòng và Nhị phòng sẽ có hiềm khích vì sự thay đổi thất thường của Trưởng Công chúa Khang Bình, không đồng ý hôn sự này, nhưng lão Định Quốc công mới là gia chủ, ông đã ra mặt thì lão phu nhân chỉ có thể lui xuống, hơn nữa Hoàng đế trong cung đột nhiên muốn chọn Phò mã cho Tam Công chúa, khiến rồi cuối cùng lão phu nhân Định Quốc công cũng không do dự gì nữa, hai nhà nhanh chóng đính hôn. Một chuỗi sự việc liên quan với nhau như vậy, A Uyển cũng thầm ngạc nhiên, nếu việc này không quá trùng hợp thì chứng tỏ tâm tư Thẩm Khánh kín kẽ, kể cả thái độ của Hoàng đế trong cung cũng tính toán hết rồi, thúc đẩy hôn sự này. Nhìn tiểu cô nương còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra lúc đó, A Uyển thầm thở dài, trong lòng lại chợt lo lắng. Đến lúc đó Mạnh Hân có thể đối phó được một nam nhân đầy mưu mô như vậy không? Liệu nàng có bị bắt nạt mà không ai biết không? Với sự lo lắng này, cả hai rời khỏi vườn mai, trở về chỗ của Liễu Thanh Đồng. Khi nhìn thấy Mạnh Nhược, đôi mắt của Mạnh Hân đột nhiên sáng lên, âm thầm bỏ A Uyển sang một bên. Không cần Mạnh Hân nói, A Uyển đã biết ý của nàng, phớt lờ sự phấn khích của nàng, cắm cành hoa mai mà Mạnh Hân mang về vào chiếc bình sứ Thanh Hoa, nói với Liễu Thanh Đồng: "Hoa trong vườn mai vẫn chưa nở nhiều, hầu hết vẫn là nụ, chắc phải đợi vài ngày nữa mới ngửi được mùi hoa mai." Mạnh Nhược thấy hai người trở lại, lo các nàng bị lạnh nên vội bảo họ đến ngồi gần lò sưởi để giữ ấm, sau đó kêu người đưa canh nóng lên. Liễu Thanh Đồng nhìn cành hoa mai, trên đó có những nụ đang hé nở, mỉm cười: "Ta nghe phu quân kể tuy mấy bông hoa mai này được trồng trong nhà nhưng chúng chỉ nở sớm hơn những loài hoa khác, cũng không thể nở cùng một lúc, khi hoa nở hết, thời tiết tốt hơn, Thọ An lại sang đây ngắm hoa.” A Uyển cười rộ lên với nàng. Nói một hồi, A Uyển thấy sắc mặt Liễu Thanh Đồng hơi mệt mỏi, liền nói với nàng: "Được rồi, bọn muội không quấy rầy tẩu nghỉ ngơi nữa, biểu tẩu nghỉ ngơi cho tốt, bọn muội còn muốn được bế cháu trai nữa." Liễu Thanh Đồng đỏ mặt, cười với nàng. Mạnh Nhược vỗ nhẹ tay nàng, dịu dàng nói: “Nếu có gì không hiểu, có thể sai người đến phủ Quốc công nói với tỷ, tỷ đã có hai đứa con nên cũng là có kinh nghiệm.” Nói rồi, mặt nàng cũng hơi đỏ lên. Liễu Thanh Đồng càng thêm vui vẻ, đây là đứa con đầu tiên của nàng, cái gì cũng không biết, có người đi trước bày kinh nghiệm, trong lòng cũng rất vui, cười ngọt ngào với nàng ấy. Nói vài câu với Liễu Thanh Đồng xong, mọi người đứng dậy cáo từ. Sau khi rời khỏi viện của Liễu Thanh Đồng, A Uyển kéo Mạnh Nhược lại rồi nói: "Đại biểu tỷ, khó lắm mới được gặp tỷ, tỷ nói chuyện với bọn muội một chút nhé? Đến chỗ A Hân ngồi đi." Mạnh Hân gật đầu lia lịa như cún con, mặt háo hức nhìn nàng. Mạnh Nhược cũng không còn cách nào với các nàng, mỉm cười bị hai người kéo vào viện của Mạnh Hân. Sau khi nha hoàn dâng trà lên, Mạnh Hân sốt ruột vẫy bọn họ lui xuống, chỉ còn lại ba tỷ muội. Nhìn thấy vậy, Mạnh Nhược không hiểu lắm, liền cười hỏi: "Làm sao vậy?" Trước mặt Mạnh Nhược, Mạnh Hân lại ngượng ngùng, không biết mở miệng thế nào, đành nhìn A Uyển với ánh mắt cầu cứu. A Uyển cười thầm trong lòng, quả nhiên nàng ấy vẫn quan tâm đến chuyện xảy ra lúc đó, cũng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến Thẩm Khánh sau khi lớn lên quyết định tới cầu hôn nàng ấy. Hôn nhân như lần tái sinh thứ hai của người phụ nữ, A Uyển cũng có thể hiểu tâm lý của nàng ấy. “Đại biểu tỷ, là như thế này.” A Uyển chậm rãi nói, “Khi muội và A Hân đi hái cành mận, đột nhiên nói nhắc về thời thơ ấu của nàng ấy. A Hân nói vào ngày 3 tháng 3, năm nàng ấy sáu tuổi, dì đã đưa mọi người tới chùa Khô Đàm, sau đó dì lại nổi giận lôi đình, không chỉ phạt rất nhiều hạ nhân, mà A Hân cũng bị cấm túc, làm nàng ấy lúc đó khóc rất là thương tâm ...!" Mạnh Nhược ngạc nhiên nhìn tiểu muội, lại thấy vẻ mặt muội ấy mất tự nhiên cúi đầu uống trà. "Dì luôn là người hào sảng, hơn nữa còn rất thương A Hân, muội còn chưa từng thấy dì ấy tức giận đâu. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, sao dì lại tức giận đến vậy?" A Uyển tò mò hỏi. Mạnh Nhược nghe xong không khỏi bật cười, năm đó nàng mười sáu tuổi, đương nhiên là nhớ mọi chuyện, lập tức nói: "Khó lắm mới thấy A Hân còn nhớ chuyện này, xem ra muội cũng nhận được bài học rồi." Sau đó, nàng nói với A Uyển: “Lúc đó, muội ấy vô cùng nghịch ngợm, thậm chí còn nhân lúc bảo mẫu và nha hoàn không để ý, liền chạy đi chơi, cũng không biết muội ấy trốn đi đâu, khiến mọi người không tìm thấy. Lúc đó bọn ta vô cùng lo lắng, tìm muội ấy khắp nơi, ngay cả trụ trì chùa Khô Đàm cũng bị kinh đông, điều động rất nhiều nhà sư cùng đi tìm muội ấy, mẫu thân còn tưởng muội ấy bị bọn buôn người bắt đi, khóc lóc tới mức suýt nữa thì cho người gọi Kinh Triệu Doãn phái người phong tỏa cả núi nữa." Nghe đến đó, Mạnh Hân càng xấu hổ cúi đầu, mình nhớ lại là một chuyện, còn người khác kể chi tiết như vậy, lại là chuyện khác. "Cũng may khi mẹ ta phái người lấy thiệp tới tìm Kinh Triệu Doãn phong tỏa ngọn núi, thì muội ấy không biết từ đâu chạy về, có một tiểu ca ca nói chuyện cùng muội ấy, muội ấy rất vui, hóa ra hai đứa trốn ở núi giả đằng sau chùa rất lâu ”. “Vậy tiểu ca ca kia là ai?” A Uyển vội vàng hỏi: “Lúc đó bọn họ nói gì vậy?” Mạnh Hân cũng vội nhìn sang tỷ tỷ mình. Mạnh Nhược cười nói: "Đến cả muội ấy cũng không biết thì làm sao bọn ta biết được, hơn nữa lúc đó bọn ta còn thấy vết máu dính trên váy muội ấy, còn tưởng muội ấy bị thương, lo chết đi được, kiểm tra rồi nhưng không thấy muội ấy bị thương ở đâu, có lẽ là do tiểu ca ca trốn nói chuyện cùng muội ấy bị thương, nên vết máu mới dính vào váy của muội ấy." Lúc ấy Mạnh Nhược nhíu mày, “Lúc đó mẫu thân còn tưởng có kẻ phạm pháp nào trốn trong chùa, lo xảy ra chuyện gì, lại tức giận, liền mắng A Hân một trận, rồi phạt cấm túc muội ấy, khiến lúc đó muội ấy sợ hãi khóc rất đau lòng." A Uyển ngạc nhiên, chẳng lẽ lúc đó Thẩm Khánh bị thương? Lúc đó Thẩm Khánh tám tuổi, ở thời đại này thì cũng là một tiểu tử choai choai, nếu trong nhà dân thường, cũng có thể coi là nửa người lớn. Nhưng với thân phận Tam thiếu gia của Thẩm gia, làm gì có chuyện hắn bị thương trốn ở đó mà không ai hỏi? Lại nhìn về phía Mạnh Hân, tiểu cô nương vẫn ngơ ngác, chưa nhận ra rằng có lẽ lúc đó tiểu ca ca bị thương lúc đó là Thẩm Khánh, không khỏi thầm lắc đầu. Lúc Mạnh Nhược đứng dậy tìm Trưởng Công chúa Khang Bình nói chuyện, cả hai người lại cùng phân tích. “Vậy cho nên, ngươi cho rằng người trốn cùng ta lúc đó là Thẩm Tam công tử sao?” Mạnh Hân chống cằm hỏi, “Ta thật sự không nhớ gì cả.” A Uyển cười ôm chầm lấy nàng, "Không nhớ cũng không quan trọng, chỉ cần hắn ta không có ý đồ xấu, sau khi thành thân vẫn có thể đối xử tốt với ngươi là được rồi." Mặt Mạnh Hân lập tức đỏ bừng, nhìn A Uyển muốn nói gì lại thôi. A Uyển cười hì hì nói: "Không chừng là lúc đấy ngươi giúp hắn, sau đó ngươi và hắn ước hẹn gì với nhau, hắn ghi tạc vào lòng, vì vậy sau khi lớn lên liền cầu hôn ngươi? Đây có tính là do duyên trời định không? ”Nàng trêu ghẹo nói. “A Uyển!” A Uyển cười to, xoa khuôn mặt đỏ bừng của nàng, vô cùng vui vẻ. **** Khi A Uyển và Vệ Huyên từ biệt phu thê Trưởng Công chúa Khang Bình hồi phủ, sắc mặt A Uyển vẫn mang theo ý cười như có như không. Vệ Huyên kỳ lạ nói: “Có chuyện gì mà vui vậy?” Sau đó nhớ tới chuyện hôm nay Thẩm Khánh tới phủ Công chúa, trong lòng khẽ động. A Uyển cũng không giấu hắn, tóm tắt lại câu chuyện mà Mạnh Nhược kể cho nàng rồi kể cho hắn nghe, cuối cùng kết luận: “Không chừng lúc đó A Hân trẻ người non dạ tự bán mình đó. Còn Thẩm Tam công tử, nếu thật sự vì giữ lời hứa năm mà đến, nhất định là quân tử biết trọng lời hứa." Nếu đối phương là người như vậy thì chắc chắn nhân phẩm của hắn rất tốt, Mạnh Hân có thể thành thân với hắn, cũng coi như là xứng đôi. Vệ Huyên đột nhiên nở nụ cười. Cuối cùng hắn cũng hiểu, nghi ngờ cả hai kiếp đã có lời giải đáp. Hóa ra thực sự có một chuyện xưa trong đó, vì vậy dù kiếp trước hay kiếp này, tình hình có ra sao, Thẩm Khánh đều sẽ tới cưới Mạnh Hân, cũng không vì tình cảnh khó khăn của Mạnh gia mà rút lui. Có lẽ đúng như A Uyển đoán, lần này Thẩm Khánh hồi kinh, vô cùng nổi bật ở cuộc thi săn thú mùa thu, ngay cả Văn Đức Đế cũng tính kế, tự mình thúc đẩy hôn sự này. Tuy nhiên, một người tâm tư kín đáo như vậy, lại có cả Tướng quân Chấn Uy ở đó, tại sao vẫn không thể giữ được thành Dương? Ánh mắt Vệ Huyên hơi ngưng lại. “Sao vậy?” A Uyển nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đều cảm thấy có người sắp gặp tai ương. Ánh mắt lạnh lùng biến mất trong nháy mắt, Vệ Huyên nhìn nàng với dáng vẻ dịu dàng, khiến A Uyển thực sự ăn không . Soái ca chàng không cần phải giả vờ nữa, áo choàng cũng không biết bị rơi bao nhiêu lần rồi! Trong lòng nghĩ vậy, liền đưa tay ra xoa mặt hắn, thấy hắn ngoan ngoãn ngồi xuống cho nàng xoa, rốt cuộc A Uyển không nhịn được bật cười. Sau khi quay về phủ Thụy vương, hai người liền tới chính viện bẩm báo với Thụy vương phi, nói cho bà chuyện Liễu Thanh Đồng mang thai, rồi mới trở về việt Tùy Phong. A Uyển thay quần áo ở nhà, sau đó lấy nước ấm rửa mặt, ngồi trên ghế tựa vào gối một cách lười biếng, mơ màng sắp ngủ. "Mệt không? Có muốn lên giường không?" Vệ Huyên cúi người xuống ôm lấy nàng. A Uyển lắc đầu, "Đợi lát nữa là tối rồi, thiếp ngồi đây một lát, đến giờ chàng nhớ gọi thiếp." Vệ Huyên đáp, cúi đầu chạm nhẹ môi nàng, đứng thẳng người lên, cầm lấy một bản sách binh pháp trên bàn rồi lật ra xem. Không biết xem bao lâu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn người đang ngủ say nằm cuộn tròn mình bên cạnh mình, trong lòng vô cùng bình yên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen rối tung của nàng, ánh mắt trầm ngâm. **** Tới giữa tháng 10, địa phận quân sự quan trọng ở phương Bắc - thành An Dương cách kinh thành 800 dặm. Sau hơn mười năm hòa bình ở biên giới phương Bắc, khói lửa lại nổi lên, Địch tộc tiến xuống phía Nam cướp bóc, Đại Hạ mất cảnh giác nên bị tổn thất nặng nề. Triều đình rung chuyển..