Sủng thê như mệnh
Chương 222
Nghe thấy Dư ma ma nói vậy, A Uyển không khỏi kinh ngạc vui mừng hỏi: “Là thật sao?”
“Thái y đã tới khám rồi, nói là đã được hai tháng rồi.”
A Uyển lại lắp bắp king ngạc, “Vậy tức là mùa thu đã có rồi? Không phải chứ?” Nghĩ đến lúc ấy, Liễu Thanh Đồng còn cùng Mạnh Hân cưỡi ngựa đi săn, sắc mặt lập tức tái xanh, vội vàng hỏi tình hình, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao gần hai tháng rồi mới phát hiện ra?”
Dư ma ma vội vàng nói: “Hôm nay Công chúa cùng Trưởng Công chúa Khang Bình đi uống rượu mừng, Mạnh Thiếu phu nhân cũng tới đó, nhưng mà lúc đang ăn tiệc, thì Mạnh Thiếu phu nhân đột nhiên cảm thấy khó chịu, nôn không ngừng, may lúc đó có Tần y của viện Thái y cũng tới dự tiệc, liền nhờ ông ấy đến bắt mạch, không ngờ Mạnh Thiếu phu nhân lại được chẩn đoán là hỉ mạch.
Tần y nói rằng, mạch của Mạnh Thiếu phu nhân rất ổn định, tuy mới được hai tháng nhưng không sao cả, chỉ là lúc đó ngửi nhiều mùi dầu mỡ nên bị nghén thôi.”
Sắc mặt A Uyển khá hơn.
“Còn về lý do tại sao Mạnh Thiếu phu nhân mang thai hai tháng rồi mới chẩn đoán ra thì nô tỳ cũng không biết, có lẽ như lời Tần y nói, có vài phản ứng của mỗi người khác nhau, vì vậy mạch đập của họ cũng khác nhau, nên những Thái y trước kia tới bắt mạch mới không chẩn đoán được chính xác.”
A Uyển nghe vậy thì sửng sốt, thật ra nàng cũng không hiểu những thứ này, Tần y nói vậy thì cũng có thể, dù sao người mang thai một tháng thì mạch đập vẫn còn yếu, nhiều lúc không chẩn đoán được, cũng có thể hiểu.
Chẳng qua Liễu Thanh Đồng còn không hiểu rõ tình hình kinh nguyệt của mình sao?
Nhưng đây là vấn đề riêng tư của người ta, A Uyển cũng ngại nói với Dư ma ma, liền lập tức nói với bà: "Đây đúng là một tin tốt, vất vả cho ma ma phải đi một chuyến rồi." Để Thanh Nhã thưởng cho ma ma, A Uyển liền cười nói, "Ta đi thăm dì và biểu tỷ một chút."
Dư ma ma nở nụ cười rồi nói vài lời tâng bốc, ánh mắt thầm quan sát sắc mặt A Uyển, rồi thầm gật đầu.
Mặc dù việc Liễu Thanh Đồng mang thai là một việc đáng mừng, nhưng Dư ma ma nay đến đây không phải để báo cho A Uyển tin này, mà là do hôm hôn lễ của Tứ Công chúa không thấy A Uyển tới, mặc dù Vệ Huyên đã giải thích, nhưng Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn cảm thấy không yên tâm, thế nên mới tìm lý do này để đến gặp nàng.
Xem ra, sắc mặt của Quận chúa rất tốt, trên mặt luôn nở nụ cười, cũng không bị bệnh, Dư ma ma cũng yên tâm.
Sau khi A Uyển dâng trà tiễn khách xong, Vệ Huyên từ trong phòng bước ra, thấy vẻ mặt vui mừng của A Uyển, hắn liền ngồi cạnh ôm lấy bờ vai gầy nhỏ của nàng, cười hỏi: “Vui vậy sao?”Rõ ràng là hắn cũng đã nghe được lời vừa rồi của Dư ma ma.
“Đương nhiên rồi.” A Uyển liếc mắt nhìn hắn, “Con cháu là nền tảng căn bản của một gia tộc, Phong biểu ca có hậu là một chuyện vui.” Sau đó nàng nhiệt tình thảo luận với hắn ngày mai tới phủ Công chúa thăm thì nên mang quà gì.
Vệ Huyên mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi tắn rực rỡ vì vui mừng của nàng, ngoài miệng phụ họa lời nàng nói, tâm tư của hắn lại bắt đầu trôi xa.
Bây giờ đã là đầu tháng mười, còn hơn mười ngày nữa, bên phương bắc sẽ có tin tức, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, tia máu xẹt qua đôi mắt đen kia.
Khi A Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thất thần, đột nhiên phát hiện trong mắt hắn chợt lóe lên sự âm u, trong lòng khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Nàng không hiểu Vệ Huyên mười phần thì cũng phải đến bảy phần, nàng biết hắn ở trước mặt mình là bộ dạng như vậy, nhưng bên trong lại khác, thậm chí trong lòng còn che giấu một bộ dạng không muốn người khác biết , chứ không phải người ăn chơi trác táng như người đời nhận định, mà ngược lại còn nhạy bén đến mức rợn người, thậm chí trong thế giới hoàng quyền là tối thượng, chủ động nắm giữ quyền, từ từ chiếm được vị trí nhỏ trong lòng Hoàng đế, trở thành người mà được Hoàng đế trọng dụng.
Vì vậy, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của hắn, trong lòng nàng không khỏi nôn nao.
Vệ Huyên thấy cô nhìn sang, hắn cười rộ lên với nàng, "Ngày mai đúng lúc ta được nghỉ hưu mộc, có thể cùng nàng đến phủ Công chúa."
A Uyển chợt nhớ ra điều gì đó, lại do dự, “Hôm nay thiếp mượn cớ sức khỏe không tốt, nên không tới dự hôn lễ của Tứ Công chúa, mà ngày mai đột nhiên khỏe lại, tới phủ Công chúa thăm biểu tẩu, Tứ Công chúa biết rồi liệu không vui không.
”Nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là không vui, A Uyển không có ý định gây rắc rối cho Vệ Huyên, nên định thôi, một hai ngày sau đi cũng không muộn.
“Chuyện này thì có gì đâu?” Vệ Huyên không để bụng, “Nàng đi thì cứ đi là được, nàng ta cũng không dám không vui đâu.”.
Giọng điệu của hắn vô cùng ngạo mạn, thậm chí còn mang cảm giác hờ hững, không quan tâm như nhìn xuống một con kiến, khiến A Uyển không khỏi ngây người, sau đó mới chậm rãi hiểu ra.
E rằng trong mắt Vệ Huyên thân mẫu của Tứ Công chúa bây giờ vẫn chỉ là Quý nhân, cũng là một con kiến dễ dàng thao túng , đây cũng là hiện tượng đáng buồn trong xã hội hoàng quyền.
Nghĩ tới việc nfy, A Uyển đã chuyển đề tài.
Vệ Huyên như hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, liền mỉm cười với nàng.
Hắn mất mười năm, để bước đi một con đường khác hoàn toàn với kiếp trước, leo lên vị trí này, chẳng những không để lặp lại bi kịch kiếp trước, còn muốn để nàng dưới đôi cánh của hắn không cần khép nép với bất cứ kẻ nào, còn có thể sống mà không cần kiêng nể ai, không cần đi đâu cũng phải thận trọng, khiến mình uất ức.
Kiếp trước Tam Công chúa và Tứ Công chúa đã khiến A Uyển phải chịu uất ức, nên kiếp này bọn họ chỉ có thể kính nể A Uyển, thậm chí còn không dám sinh ra dị tâm.
****
Ngày hôm sau, sau khi A Uyển và Vệ Huyên bẩm báo cho Thụy vương phi, liền ngồi xe về phủ Trưởng Công chúa Khang Bình.
Sắc trời u ám, tuyết vẫn không ngừng rơi, lả rơi lả tả như lông ngỗng, biến cả thế giới trở thành tuyết trắng, mênh mông và hiu quạnh, người đi đường mặc áo choàng đi qua cũng có vẻ vội vã.
Trong xe ngựa, lại là một mảnh ấm áp.
Xưa nay Vệ Huyên luôn rất chú ý đến sức khoẻ của A Uyển, vì trong thời tiết này, sợ nàng sẽ bị lạnh, đặt một cái lò sưởi tay vào lòng nàng, sau đó dựa vào gối, ôm nàng vào lòng, dùng tấm nệm lông cáo to rộng đắp lên hai người họ.
Dọc đường cứ nghe hắn hỏi có lạnh không, A Uyển thật sự bất đắc dĩ đối với sự cẩn thận của hắn, "Không lạnh, người chàng rất ấm."
Lời này của nàng không phải nói dối, từ nhỏ Vệ Huyên đã được luyện võ cùng sư phụ, thân thể khoẻ mạnh, khí huyết căng tràn, cho dù là đông hay hè cũng như lò sưởi, mùa đông thì lại ấm áp, buổi tối đi ngủ, cũng không cần bình giữ ấm, chỉ cần ôm hắn là được.
Sau khi Vệ Huyên nghe xong không khỏi cảm khái, càng ôm chặt nàng hơn.
Khi họ đến phủ của Trưởng Công chúa Khang Bình, nghe nói hai người đến, Mạnh Phong đích thân ra ngoài nghênh đón.
"Sao hai người tới đây vậy? Thân thể Thọ An yếu ớt, trời vẫn còn đang rơi tuyết, bây giờ còn có tuyết rơi nữa, nên ở nhà tĩnh dưỡng mới phải chứ." Giọng điệu của Mạnh Phong có chút không đồng ý, trong trí nhớ của hắn, A Uyển là đứa trẻ ốm yếu, như một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, ốm đau bệnh tật trốn trong phòng, dù chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không được, thậm chí còn không thể ra ngoài vào mùa đông.
A Uyển cười với hắn: "Biểu ca nói câu này sai rồi, sức khỏe của muội giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cứ ở nhà chắc thì sẽ lại ốm mất.
Hơn nữa ..." Nàng mỉm cười với hắn, "Nghe nói biểu tẩu = có thai rồi, dù sao cũng phải đến thăm chứ."
Vệ Huyên cho người mang quà đến, còn trêu nghẹo: "Không ngờ huynh đã làm cha rồi, chúc mừng!"
Người hào sảng như Mạnh Phong, dưới sự đùa giỡn của hai người, vẫn khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, nhưng giữa hai lông mày vẫn không che được vẻ vui sướng, hiển nhiên hắn rất vui mừng vì thê tử có .
Hai người đầu tiên đi vào chính viện để thỉnh an Trưởng Công chúa Khang Bình, Trưởng Công chúa Khang Bình biết họ đến, cũng khó tránh khỏi lo lắng lải nhải A Uyển vài câu , giọng điệu giống hệt như Mạnh Phong, không hổ là hai mẹ con.
"Huyên nhi cũng thật là, thời tiết như thế này chỉ cần phái người qua là được rồi, sao lại cùng A Uyển đến đây vậy? Khi nào thời tiết ấm hơn, qua đây cũng không muộn mà."
Vệ Huyên chỉ cười, không đáp =.
Trưởng Công chúa Khang Bình là người tinh mắt, biết Vệ Huyên từ nhỏ đã kiêu ngạo, chưa từng có ai dám quản hắn, tự mình cằn nhằn vài câu là được rồi, cũng không nói gì nữa.
Sau đó gọi Mạnh Hân qua, đưa Á Hân đi thăm Liễu Thanh Đồng đang dưỡng thai trong phòng, còn Vệ Huyên đi theo Mạnh Phong đến thư phòng ngồi nói chuyện.
“Ta biết hôm nay ngươi sẽ tới, vì Đại tỷ tỷ cũng về rồi.” Khoé mắt Mạnh Hân đều là ý cười, “Nếu Nhị tỷ tỷ không ở trong cung không tiện ra, có lẽ tỷ ấy cũng sẽ đến.
Tuy tỷ ấy không , nhưng cũng sai người gửi mấy loại thuốc bổ cho đại tẩu để bồi bổ cơ thể.”
Sau khi nghe xong, A Uyển cũng không thấy khi ba tỷ muội Mạnh gia đều coi trọng cái thai của Liễu Thanh Đồng, dù sao thì đứa trẻ trong bụng Liễu Thanh Đồng sẽ là đứa cháu đầu tiên của Mạnh gia, ý nghĩa vô cùng, đương nhiên là quan tâm.
Khi đến chỗ Liễu Thanh Đồng, quả nhiên thấy Mạnh Nhược đang mặc một chiếc áo tay dài bằng gấm tơ vàng vân cẩm lụa màu thạch lựu, đang ngồi nói chuyện với Liễu Thanh Đồng, lúc cả hai nhìn thấy A Uyển đều giật mình, sau đó Mạnh Nhược nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mạnh Nhược đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, nhưng vẫn là một nữ tử rất dịu dàng, nhìn đã cảm thấy thoải mái, thấy họ đến, vội vàng kéo A Uyển ngồi xuống, để nha hoàn đi bưng canh nóng cho ấm người cho hai nàng, còn mình thì nắm lấy tay A Uyển, sợ nàng có gì không ổn.
“Đại biểu tỷ yên tâm, muội rất ổn.” A Uyển cười với nàng.
Mạnh Nhược cũng cười đáp lại, tự tay nhận lấy bát canh nóng hổi mà nha hoàn dâng lên, đưa cho nàng uống.
A Uyển cảm ơn, vừa uống bát canh nóng vừa chúc mừng Liễu Thanh Đồng.
Liễu Thanh Đồng nghe lời chúc mừng từ nàng, sắc mặt lại không khỏi đỏ lên, cảm ơn A Uyển đã đến thăm nàng, rồi nói với cô ấy: “Sức khỏe tiểu cô không tốt, sau này thời tiết như này thì đừng ra ngoài, đợi thời tiết ấm hơn rồi đến cũng không sao."
Nữa rồi, lại là một người bị người khác ảnh hưởng, cảm thấy rằng nàng chính là một người bệnh cần được chăm sóc.
"Biểu tẩu đừng lo, sức khỏe của muội đã tốt hơn nhiều, năm nay cũng không bị bệnh." Đây là điều mà nàng tự hào nhất, làm nàng cảm thấy sức khỏe của nàng ngày càng tốt hơn, sống đến bảy tám chục tuổi cũng không thành vấn đề.
Mạnh Hân vừa ăn trái cây vừa mỉm cười với nàng, "Ngươi cứ ba hoa đi!"
"Ta đâu có ba hoa! Nhưng năm sau ngươi xuất giá rồi đó, chuẩn bị đến đâu rồi?"
“A Uyển!” Mạnh Hân xấu hổ và giận dữ hét lên.
Thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, A Uyển và Liễu Thanh Đồng không nhịn được cười to, trong khi Mạnh Nhược nhẹ nhàng sờ đầu tiểu muội, mỉm cười dịu dàng nhìn nàng cười đùa.
Tuy nhiên sau khi cười xong, A Uyển vẫn cẩn thận hỏi Liễu Thanh Đồng về hôn sự của Mạnh Hân, Mạnh Hân xấu hổ không chịu nổi, xoay người không thèm bận tâm tới họ, để A Uyển và Liễu Thanh Đồng nói chuyện nha.
Vì Nhị phòng của phủ Định Quốc công định cư ở Tây Bắc thành Dương , đến khi Mạnh Hân gả qua đó thì cũng sẽ định cư ở Tây Bắc cùng trượng phu luôn, đây cũng có thể coi là lấy chồng xa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều chuyện.
Hơn nữa, lần này Thẩm Khánh hồi kinh chỉ là phụng mệnh cha mẹ quay về mừng thọ tổ mẫu, vì chuyện cuộc thi săn thú mùa thu, nên đành ở lại kinh vài ngày, có lẽ thời gian sắp tới sẽ quay về Tây Bắc.
"Nghe nói Thẩm Tam Công tử không ở kinh thành đón Tết, đến mùa xuân sau mới về đón dâu, sau đó cùng A Hân trở về Tây Bắc." Liễu Thanh Đồng nói, vẻ mặt có chút phiền muộn.
Ngày cưới của Mạnh Hân và Thẩm Khánh được ấn định vào tháng 3 năm sau.
A Uyển nghe vậy thì thầm gật đầu , liếc nhìn sắc mặt ửng hồng của Mạnh Hân, sau đó nhìn Liễu Thanh Đồng, hiểu tâm trạng của nàng.
Mạnh Hân đúng là một người con gái khiến người khác không thể không yêu thương, hoạt bát dễ thương, hiểu lễ nghĩa, rất khó để người khác từ chối nàng, sau khi Liễu Thanh Đồng gả tới đây, có thể thích nghi với cuộc sống mới nhanh như vậy, đứng vững trong phủ Công chúa, ít nhiều là nhờ có Mạnh Hân xúc tác giữa huynh tẩu và cha mẹ.
Trong lòng A Uyển cũng hơi không nỡ, nhưng thấy mặt Mạnh Hân đỏ bừng, nhưng vẫn muốn cố chấp ngồi đây với họ, lại không nhịn được cười, ôm vai Mạnh Hân nói: "Sau đó có gặp Thẩm Tam Công tử chưa?”
Mạnh Hân xoay người không nói gì.
Liễu Thanh Đồng che miệng cười nhìn các nàng .
A Uyển thấy nàng cứ như vậy, liền tiếp tục nói chuyện với Mạnh Nhược và Liễu Thanh Đồng, đầu tiên là nàng hỏi thăm hai đứa con của Mạnh Nhược, biết nữ nhi Tống Thần Nhã đã theo phu nhân An Quốc công học quản gia, không nhịn được cười.
Sau khi hỏi xong chuyện này, nàng lại hỏi về việcLiễu Thanh Đồng mang thai .
Vì ở đây có một cô nương vẫn chưa xuất giá, nên A Uyển cũng không hỏi quá rõ, nói một cách hàm ý: "Sao trước đó lại không triệu chứng nào? Đột nhiên nghe nói mang thai hai tháng, tính thời gian, đầu tháng tám đã có rồi, nhớ đến chuyện cuộc thi săn thú mùa thu lúc ấy, đúng là bị dọa đến toát mồ hôi đấy."
Liễu Thanh Đồng đỏ mặt nói nhỏ: "Ta cũng không biết sẽ như vậy...Kinh nguyệt của ta hơi thường, chỉ tưởng là bị chậm thôi, ai ngờ..."
A Uyển hơi động lòng, nghĩ đến võ nghệ của Liễu Thanh Đồng, trong lòng thầm thở dài.
Cũng giống như Liễu Tiêu, nữ tử học được võ công, thật sự không dễ dàng, rất có chuyện không hay, bây giờ nàng ấy mới gả tới đây chưa tới một năm đã có tin tốt, cũng được coi là may mắn.
Sau khi nói chuyện, A Uyển kéo Mạnh Hân ra nói chuyện, không khỏi trêu chọc nàng.
"Ngươi còn nhớ mấy chuyện xảy ra ở bãi săn lúc ấy không?"
“… Nhớ.” Khuôn mặt của Mạnh Hân đỏ lên, nhưng cũng không quá ngượng ngùng, nhìn Liễu Thanh Đồng và Đại tỷ đang ngồi uống trà trái cây tủm tỉm cười, cuối cùng không kìm được nói hết mọi thứ, nói vài chuyện với các nàng, rồi kéo A Uyển đến noãn các bên cạnh, nói chuyện riêng với A Uyển.
Liễu Thanh Đồng biết bản tính thích lảm nhảm của tiểu cô, sau khi cho người dâng trà lên, cũng mặc kệ các nàng, tiếp tục nói chuyện với chị chồng về việc mang thai.
****
Các nữ quyến bên này trò chuyện rất vui vẻ, còn không khí trong thư phòng lại hoàn toàn khác.
Sau khi vào thư phòng, nha hoàn dâng trà lên, Mạnh Phong liền sai người hầu hạ lui xuống, lấy một quyển sách cổ trong tủ sách, mở ra lấy ra một tờ giấy mỏng như cánh, rồi đưa mảnh giấy với đầy nét chữ tinh xảo đưa cho Vệ Huyên.
"Đây là danh sách bên Giang Nam, đều đã thu thập xong, đệ xem đi."
Vệ Huyên cầm lấy, tuỳ ý nhìn lướt qua, sau đó gấp lại nhét vào trong tay áo.
Mạnh Phong và hắn đến ghế thái sư bên cửa sổ ngồi nói chuyện, hỏi hắn, “Đệ có tính toán gì chưa?"
Vệ Huyên cầm chén trà trên tay, dùng nắp trà hớt bọt trà, nói nhỏ: "Không phải đệ có tính toán gì không, mà là Hoàng thượng, mấy tên đại thần kia có kế hoạch gì."
Mạnh Phong hơi dừng lại, trong lòng hiểu ra, sau đó lấy ra sổ sách màu xanh lam đưa cho hắn, nói: "Đây là tiền lãi mấy năm gần đây ở bên Giang Nam, vừa hay hôm nay đệ tới đây, đệ tự mình xem đi."
“Giao cho huynh thì đệ yên tâm rồi.” Vệ Huyên không trả lời, tỏ thái độ của mình, “Nhưng có lẽ năm sau Hoàng thượng sẽ chấn chỉnh lại Giang Nam, trước tháng năm, huynh phải bỏ mọi làm ăn đi, đừng để lại nhược điểm.”
Mạnh Phong suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Được rồi, dù sao mấy năm qua cũng kiếm đủ rồi."
Mấy năm nay hợp tác với Vệ Huyên, hắn cũng kiếm được lời, dù sao sản nghiệp trong tay hắn, ngay cả người nhà cũng không biết, vô cùng dư dả.
Đây cũng là điều hắn rất khâm phục Vệ Huyên, năm đó đệ ấy mới mấy tuổi, mà đã dám có suy nghĩ này, kéo hắn xuống nước.
Vệ Huyên rất hài lòng với hắn về điểm của ,rỗng rãi nhưng không tham lam, đối mặt với món lợi lớn như vậy, nói thu tay là thu tay, không có gì không nỡ, đây cũng là lý do lúc trước hắn chọn hợp tác với Mạnh Phong.
Hơn nữa, trông Mạnh Phong tuỳ ý, nhưng lại là người có suy nghĩ tỉ mỉ, còn không cần hắn phân phó nhiều, mà vẫn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Nói đến đây, Mạnh Phong chợt nhớ tới chuyện gì, không khỏi nhìn về phía Vệ Huyên, trầm giọng hỏi: "Chuyện đó, Liêu Các lão và Trần gia ...!Đều tham dự?"
Nghe thấy giọng điệu do dự của hắn, Vệ Huyên cười nói với hắn, nụ cười rất lạnh.
"Chuyện này có thể giả được à?"
Sắc mặt Mạnh Phong hơi trắng bệch, thật không ngờ những người đó lại to gan đến vậy, khi Hoàng thượng đại thắng vào xuân thu, còn vọng tưởng muốn lấy mạng Tam Hoàng tử và Thái tử, khuấy tung vũng nước đục khiến các Hoàng tử ở dưới có cơ hội lộ diện.
Hơn nữa trong đó cũng liên quan đến vài vị phụ thần nội các đương triều, khiến da dầu hắn tê dại, rất muốn nói là Vệ Huyên đoán sai rồi, nhưng Vệ Huyên cung cấp tư liệu cho hắn, hơn nữa để tự hắn đi điều tra, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân.
Nghĩ đến điều này, hắn rất lo lắng cho muội muội Mạnh Vân ở trong cung, nếu Thái tử rơi đài, là Thái tử phi có thể chết già không?
Trong sự im lặng này, bên ngoài thư phòng vang lên giọng nói của gã sai vặt.
"Thiếu gia, Tam thiếu gia của phủ Định Quốc công tới đây tặng lễ vật, Công chúa bảo ngài ra tiếp đãi.".
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
22 chương
9 chương
134 chương
364 chương
42 chương