Đêm đã khuya, mắt thấy sắp tới giờ giới nghiêm buổi tối, người trên đường dần dần thưa thớt, phần lớn là người trở về nhà. A Uyển tựa vào vách xe ngựa, sau lưng lót tấm đệm, hai mắt nhìn thiếu niên ở đối diện. Trong xe để một chiếc đèn hoa lúc trước Vệ Huyên đưa cho nàng nên không tối lắm, cũng chiếu sáng khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên đối diện. "Lại uống rượu?" Vệ Huyên à một tiếng, vươn tay muốn kéo ống tay áo của nàng, cũng không nhắc tới chuyện trên thuyền lúc trước, thấy nàng không từ chối, bèn mượn cảm giác say ôm eo của nàng, cọ mặt vào cổ nàng, riêng mặt nàng cọ thêm mấy lần, phun ra hơi thở nóng rực, mang theo mùi Trúc Diệp Thanh nồng nặc, khiến cho nàng dễ dàng ngửi được mùi rượu ở trên người mình. "Không phải say rồi chứ?" A Uyển lo lắng hắn lại say khướt, thằng nhóc này một khi say rượu nổi điên thì sẽ không biết giới hạn, chịu thiệt thòi chính là nàng. "Không say mà!" Hắn nói với vẻ chắc chắn, "Chỉ là uống vài vò Trúc Diệp Thanh tiến cống thôi. Rượu Trúc Diệp Thanh này vốn là cống phẩm, mạnh hơn rượu bán trên đường vài phần, là rượu ngon hiếm có, Tam Hoàng tử có thể xin nó từ chỗ Hoàng Bá phụ còn đặc biệt rót rượu cho ta, thật là một tên chẳng ra gì, nếu không phải ta hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ nói với hắn rằng..." Nghe hắn lải nhải mắng Tam Hoàng tử chẳng ra gì, A Uyển khẳng định hắn say rồi, cũng không vội hỏi hắn cái gì, vươn tay đỡ vai của hắn, vuốt phát quan của hắn, luồn ngón tay vào trong tóc hắn, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho hắn, làm giảm đi một phần cảm giác say. Trên đường đi, nàng đã suy nghĩ lại chuyện lúc trước, nhớ tới thị nữ hầu hạ trên thuyền hoa trước khi Mạc Phỉ rời đi, A Uyển cảm thấy Vệ Huyên mắng là đúng, Tam Hoàng tử là kẻ chẳng ra gì. Mình thích làm ngựa giống thì thôi đi, lại còn dám lừa nam nhân của nàng đi làm ngựa giống, còn không biết xấu hổ muốn dùng Mạc Phỉ để hãm hại Vệ Huyên, nhét Mạc Phỉ cho Vệ Huyên. Nếu Mạc Phỉ thật sự xảy ra chuyện gì với Vệ Huyên, Đại Trưởng Công chúa Khánh An sẽ là người đầu tiên nổi giận, phỏng chừng tới lúc đó sẽ chạy tới chỗ Văn Đức Đế nói lý một phen, cho dù sủng ái Vệ Huyên, Văn Đức Đế cũng phải cho cô mẫu vài phần mặt mũi, Vệ Huyên phải chịu liên lụy. Sau đó, nếu chuyện đã xảy ra rồi, cho dù Mạc Phỉ là Đích nữ hầu phủ cao quý, thanh danh bị hủy rồi, vào phủ Thụy vương làm thiếp cho Thụy vương tương lai cũng không tính là thua thiệt. Nếu Mạc Phỉ thật sự vào phủ Thụy vương, Đại Trưởng Công chúa Khánh An không thể không tranh thủ gì đó cho Mạc Phỉ rồi lại rất nhiều phiền phức. Mưu kế này của Tam Hoàng tử nếu có thể thành, không chỉ có thể làm Thái tử khó chịu, thậm chí cũng xem như cài người của mình vào trong phủ Thụy vương, tất nhiên nếu Vệ Huyên có thể nhìn trúng Mạc Phỉ, gác Thế Tử phi bệnh tật yếu ớt nàng sang một bên thì tốt hơn, sử dụng Mạc Phỉ lôi kéo Vệ Huyên, tới lúc đó còn sợ Vệ Huyên hướng về Thái tử sao? Nói tới nói lui, thật ra tranh sủng trong hậu viện cũng chẳng qua là phiên bản thu nhỏ của triều chính, nói chung là không thể chủ quan được. Trong lòng A Uyển cũng mắng Tam Hoàng tử từ đầu đến chân, thật sự là độc ác mưu mô, vậy mà không tiếc sử dụng Đích nữ hầu phủ làm thiếp cho Vệ Huyên, lợi dụng tình cảm của Mạc Phỉ để thiết kế Vệ Huyên, muốn Vệ Huyên mất đi sủng ái của Văn Đức Đế, chịu thiệt thòi ngầm. Cho dù chỗ Văn Đức Đế không có việc gì, nhưng Mạc Phỉ thật sự vào cửa, về sau lại có vô số khả năng. May mắn, lúc ấy còn có Vệ Quân ở đó, nếu đổi thành Vệ Quân, Mạc Phỉ gả đi cũng là chính thê, dẫu sao nghe hay hơn tiểu thiếp nhiều, cũng không mất hết mặt mũi. Thấy nàng không lên tiếng, Vệ Huyên mừng thầm trong lòng, quả nhiên nếu nói mình không say, A Uyển sẽ cho rằng hắn say rồi, sẽ không truy hỏi quá nhiều. Đáng tiếc, niềm vui này của hắn đã biến mất sau khi trở lại vương phủ. Lúc trở về vương phủ thì đã khuya rồi, vợ chồng Thụy vương dẫn theo tỷ đệ Vệ Cẩn từ trong cung trở về, ăn bánh trôi xong thì đi ngủ rồi. Nghe nói các trưởng bối ngủ rồi, A Uyển cũng không thể đi quấy rầy bọn họ nên cùng Vệ Huyên trở về viện Tùy Phong. Sau khi trở về viện Tùy Phong, A Uyển vừa bảo người đi chuẩn bị canh giải rượu vừa đỡ con ma men đi tắm. Trong lúc đó, A Uyển không tránh được bị hắn kéo xuống bể tắm, làm cho toàn thân ướt sũng, tức giận tới nỗi lấy tay vỗ đầu hắn, bị hắn xem như gãi ngứa né tránh rồi vẫn cứ quấn lấy nàng cùng tắm uyên ương khiến cho A Uyển vô cùng bực bội. Sau khi tắm xong, A Uyển bảo nha hoàn lau khô tóc cho mình rồi đi lau khô tóc cho Vệ Huyên, nhìn chằm chắm hắn uống canh giải rượu. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, bọn nha hoàn đều bị vẫy lui ra ngoài, vừa hay có thể nói chút chuyện chưa nói. "Mạc Thất kia là chuyện gì xảy ra vậy?" A Uyển vừa dùng khăn lụa cẩn thận lau mái tóc đen trơn mượt như gấm cho hắn vừa hỏi. Vệ Huyên vô tội nói: "Chỉ là Tam Hoàng tử rắp tâm xấu xa, muốn dùng nàng ta để lừa ta, may mắn ta đánh đòn phủ đầu, đá nàng ta xuống sông, còn tặng cho nàng ta một vị hôn phu như ý, không phải rất tốt sao?" Vừa dứt lời, liền bị A Uyển đánh một cái vào bả vai, nghe thấy nàng hừ một tiếng nói: "Ai hỏi chàng chuyện này?" Vệ Huyên còn muốn giả ngu, bỗng nhiên A Uyển nắm cằm hắn, tiến tới hôn một cái lên khóe môi hắn rồi liếm liếm, liếm xong nhìn thẳng vào hai mắt chàng, tiếp tục nói: "Nói đi, ta nghe đây." Vệ Huyên thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm cánh môi ướt át của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta thật sự không nhớ rõ, chuyện sáu tuổi, còn ai nhớ kỹ chứ?" Hơn nữa còn là chuyện qua hai kiếp rồi, có quỷ mới nhớ kỹ nổi. "Thật sao?" A Uyển rõ ràng không tin hắn: "Vậy mà chàng lại nhớ kỹ khi chàng sáu tuổi quấn lấy phụ vương của chàng thế nào để cho chúng ta đính hôn." Vệ Huyên: "..." Quá sắc bén, không còn lời nào để nói. Cuối cùng, Vệ Huyên nhớ tới một người, vội nói: "Lộ Bình có lẽ biết." Thừa cơ ôm eo nàng kéo nàng vào trong ngực, nói: "Không bằng ta gọi Lộ Bình tới đây hỏi một chút, lúc ấy ta ở phủ Trấn Nam hầu, hắn luôn đi theo ta." Hắn cũng thấy kỳ lạ, Mạc Thất này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao kiếp trước hắn độc thân không thấy nàng tới tìm hắn, kiếp này hắn thành thân rồi liền đến. Chẳng lẽ bởi vì kiếp trước mình là công tử bột chân chính, về sau bị nội cung chán ghét vứt bỏ, địa vị trong cung có sự thay đổi to lớn, cho nên nàng ta không để mình vào mắt? Nghĩ như vậy, Vệ Huyên cảm thấy nhất định là như vậy, trong lòng nhất thời lại có chút chán ghét. Tuy đã khuya rồi nhưng làm thuộc hạ, có khi nửa đêm cũng bị gọi tới, lúc Lộ Bình bị gọi tới, vẫn rất bình tĩnh, thậm chí trong lòng đã biết bọn họ muốn hỏi chuyện gì. Quả nhiên, nghe thấy Vệ Huyên nói: "Lộ Bình, năm Văn Đức thứ mười hai, ở phủ Trần Nam hầu xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta không nhớ rõ có ước hẹn quỷ quái gì với cô nương phủ Trấn Nam hầu nhỉ?" Lộ Bình nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn qua Thế tử phi ngồi yên tĩnh bên cạnh không lộ ra chút cảm giác tồn tại nào, tuy rằng có đôi lúc nàng yên tĩnh như không tồn tại nhưng người viện Tùy Phong trước giờ không dám xem nhẹ nàng, Lộ Bình cũng như vậy, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Không thể trách Thế tử không có ấn tượng gì, lúc ấy ngài mới sáu tuổi, ngày thường vô tâm, tất nhiên không nhớ rõ." Nói vài câu giải thích cho Thế tử gia của mình một chút, Lộ Bình tiếp tục nói: "Lúc ấy ở phủ Trấn Nam hầu, Thế tử ngài có một cơ quan ngựa gỗ, lúc ngài và thuộc hạ cùng chơi trên đồng cỏ bên cạnh hồ, Mạc Thất cô nương đúng lúc đi ngang qua, bị cơ quan ngựa gỗ làm cho hoảng sợ, bất cẩn ngã vào trong hồ nên thuộc hạ xuống cứu nàng lên. Lúc ấy thần trí Mạc Thất cô nương có chút mơ hồ, vừa đúng lúc thấy Thế tử ngài ở bên cạnh nên cho rằng là ngài cứu." Vệ Huyên: "..." A Uyển: "..." Vệ Huyên cảm thấy mình bị oan uổng muốn chết, vậy mà gánh tội cho Lộ Bình, rõ ràng là Lộ Bình cứu Mạc Phỉ, người nàng ta muốn lấy thân báo đáp cũng là Lộ Bình mới đúng. Nhìn Lộ Bình mấy năm qua đi theo hắn ăn ngon uống sướng, không còn thiếu dinh dưỡng như khi còn bé, đã trở thành một thiếu niên tuấn tú oai hùng, cộng thêm trải qua nhiều chuyện, tâm tính trưởng thành chững chạc hơn những người cùng trang lứa, thường thì cô nương gia sẽ thích kiểu người như vậy. Thấy Thế tử nhìn mình bằng ánh mắt không có ý tốt, Lộ Bình vội tăng thêm một câu: "Nhưng mà thuộc hạ cứu nàng cũng là theo lời phân phó của Thế tử ngài, tương đương với Thế tử ngài cứu." Nói xong lời này, quả nhiên thấy đối phương hung ác trừng mắt, Lộ Bình đành phải cúi đầu xuống, coi như không thấy gì. Có Thế tử phi ở đây, hắn trước giờ không lo lắng Thế tử hung ác nổi giận, Thế tử phi chính là lá bùa hộ mệnh của những thuộc hạ bọn họ. Sau khi Lộ Bình lui xuống, Vệ Huyên nhìn về phía A Uyển, thấy nàng như có gì đó suy nghĩ, lại vòng tay ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng một cái, dịu dàng hỏi: "Nàng nghĩ gì thế?" "Mạc Thất cô nương nói cho cùng là Đích nữ phủ Trấn Nam hầu, đêm nay chàng mạo muội đạp nàng ta xuống sông, ngày mai cô tổ mẫu chắc chắn sẽ vào cung tìm Hoàng thượng khóc lóc kể lể.” Nàng túm tóc hắn, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, thằng nhóc này quả nhiên thích vuốt râu cọp: "Chàng thật sự là gan to bằng trời! Ngày mai phụ vương biết, không chừng sẽ mắng chàng đó!" Vệ Huyên thờ ơ nói: "Mắng thì mắng, dù sao ta cũng bị mắng nhiều rồi, chỗ Hoàng bá phụ, ta tự có cách giải thích, tùy bà ta khóc lóc kể lể. Còn chỗ Hoàng tổ mẫu, ngược lại ta chẳng lo lắng gì." Nói xong, hắn híp mắt lại, kiếp này hắn chuẩn bị kỹ lưỡng hết rồi, biết Thái hậu có bệnh, tất nhiên sẽ không giống kiếp trước bỏ lỡ cơ hội tốt, làm cho mình cuối cùng ra ngoài biên cảnh. Thấy lòng hắn có cách đối phó rồi, A Uyển suy nghĩ một lát, biết thủ đoạn của hắn rồi, hẳn là có thể giải quyết việc này, cũng không lo lắng nữa. Hai người súc miệng rồi lên giường, A Uyển bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, xoay người đè lên người hắn, kéo vạt áo của hắn hỏi: "Lúc ấy chàng thật sự không động lòng sao? Nếu lúc ấy không phải Tam Hoàng tử thiết kế, chàng cũng không động lòng sao?" Đôi mắt của nàng liếc nhìn vẻ mặt của hắn như thể nhìn một bông hoa. Vệ Huyên bị nàng nhìn rùng mình, người đời nói nàng là một con bệnh vô dụng, chỉ có hắn biết, tâm tính con bệnh này ôn hòa, không chọc tới nàng thì nàng chẳng muốn tranh với người khác thôi, nhưng nếu như làm nàng tức giận, nàng cũng có thể làm rất dứt khoát, nếu có một lần phạm sai lần thì không có bất kỳ cơ hội nào níu kéo. "Động lòng gì chứ? Buồn nôn quá!" Vệ Huyên oán giận nói: "Ta không biết dáng dấp nàng ta ra sao, bị một nữ nhân không biết trông như thế nào lén lút dòm ngó, nghĩ lại liền buồn nôn." A Uyển nhìn kỹ hắn một lúc, lại hỏi: "Nếu như người tới là mỹ nữ tuyệt sắc khiến chàng nhìn không rời mắt được thì sao?" Người đời yêu vẻ đẹp bề ngoài, cho dù lòng kiên định cũng không tránh nổi cám dỗ bên ngoài. "Đó là chuyện không có khả năng! Thị lực ta không tốt, không thấy rõ!" Hắn nói chắc chắn. A Uyển: "..." Vệ Huyên thân mật ôm nàng vào trong ngực, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, chạm nhẹ vào mặt nàng: "Trước kia ánh mắt của ta tốt, nhìn trúng nàng rồi lên không còn lòng dạ để ý cái khác. Từ sau khi cưới nàng, ta lại cảm thấy thị lực ta không tốt, chướng mắt người khác." A Uyển nghe xong nhịn không được bật cười, bị hắn làm cho cười không ngừng, không ngờ vị Thế tử gia này cũng có thiên phú nói chuyện cười. Cười xong, nàng bỗng nhiên lại im lặng, ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn, nói: "Vậy chàng phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không cho phép hai lòng, nếu hai lòng..." "Ta biết rồi!" Vệ Huyên nói cực nhanh: "Ánh mắt ta hiện tại không tốt, có một mình nàng là đủ rồi!" Nhớ tới năm bảy tuổi, nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Mạnh Hân, lập tức có chút hơi đau hạ thân. A Uyển lại cười, đưa tay ôm cổ hắn, cùng hắn trao đổi hơi thở, trong lòng không còn khúc mắc nữa, chỉ muốn hoàn toàn cùng chàng hòa hợp, cùng chàng đi hết quãng đời này. *** Hôm sau, khi Vệ Huyên rời giường, phát hiện A Uyển còn đang ngủ. Hắn cẩn thận di chuyển cơ thể, nhét tay nàng vào trong chăn, lúc xốc chăn rời giường, khép chăn lại cực nhanh, không để cho khí lạnh lùa vào làm nàng lạnh. Đắp chăn kỹ càng cho nàng xong, thấy nàng sợ lạnh rúc nửa cái đầu vào trong chăn, lại gom mái tóc dài lại cho nàng, tránh cho nàng đè lên tóc tỉnh lại. Lại sờ soạng một lát rồi mới lưu luyến rời giường. Chậm rãi mặc quần áo sạch sẽ đặt trên rương bên cạnh giường vào, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi bất giác cong lên. Hắn mặc quần áo tử tế xong, lúc ngẩng đầu lơ đãng thấy bộ dạng cười ngốc nghếch của mình trong gương trên bàn trang điểm, vội nghiêm mặt lại, cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại cảm xúc, mãi tới khi cảm thấy mình bình thường rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng, gọi nha hoàn tới. Chỉ là, loại vui sướng trong lòng lại khó có thể kìm nén. Nghiêm mặt, Vệ Huyên dùng cơm qua loa rồi dẫn Lộ Bình ra cửa, chuẩn bị tiến cung làm việc. Vừa rời khỏi viện Tùy Phong, Vệ Huyên liền bị người bên cạnh Thụy vương mời đi qua. Trong lòng Vệ Huyên khẽ động, biết phụ thân mời mình qua vì chuyện gì, trong lòng tuy có chút thờ ơ nhưng mà còn sớm nên vẫn nể mặt đi một chuyến. Đến Chính phòng, nghênh đón hắn là Thụy vương mặt mũi tối sầm. "Tên tiểu tử thối này!" Thụy vương quơ lấy chén trà trên bàn ném tới. Vệ Huyên hơi nghiêng người né tránh, bất mãn nói: "Mới sáng sớm đã nóng tính như vậy rồi, ngài nên mời Thái tử tới kê cho ngài ít thuốc hạ hỏa đi!" "Bổn vương không có bệnh!" Thụy vương bị hắn chọc tức suýt chết: "Xem tối qua ngươi làm chuyện tốt gì đi! Đừng tưởng rằng bổn vương cái gì cũng không biết!" Sáng sớm tỉnh lại liền được tùy tùng thân cận tới bẩm báo, nói tối hôm qua Thế tử cùng Thế tử phi ngồi thuyền hoa đi chơi Nguyên Tiêu, lại đá cháu gái Đại Trưởng Công chúa Khánh An cùng ở trên thuyền xuống sống khiến ông kinh hãi tới toát hết mồ hôi lạnh. Thằng con khó bảo này làm loạn quá mức rồi! "Hôm nay bổn vương cùng ngươi tiến cung!" Thụy vương hít sâu một hơi: "Đến lúc đó ngươi phải ngoan ngoãn xin lỗi cô tổ mẫu ngươi nghe chưa!" Vệ Huyên nhìn ông một cái, chẳng nói năng gì. Thụy vương bị bộ dạng này của hắn chọc tức tới nỗi muốn đánh hắn, tiếc rằng thời gian không còn sớm nữa, đành phải vội vàng thay quần áo vào cung rồi cùng con trai tiến cung. Vào trong cung, quả nhiên nghe nói Đại Trưởng Công chúa Khánh An tiến cung rồi. Vệ Huyên cười nhạt một tiếng, nụ cười lại chẳng hề lan tới đáy mắt..