Hôm sau, trong cung truyền ra tin Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu đến cung Nhân Thọ làm bạn với Thái hậu, mỗi ngày đều thành kính chép kinh thư ở tiểu Phật đường, cầu phúc cho Hoàng thượng. Đây là cách nói với bên ngoài, nhưng chỉ cần là người có chút lý trí thì hoàn toàn sẽ không cảm thấy Tam Công chúa là người chủ động đi ăn chay niệm phật, có thể để nàng ngoan ngoãn mà đến cung Nhân Thọ, tất nhiên là do có sự ngầm đồng ý của Thái hậu và Hoàng đế. Đến lúc lại có người nghe nói hôm qua khi chạng vạng, Vệ Huyên đột nhiên tiến cung, lần lượt đến điện Thái Cực và cung Nhân Thọ thì không gian có thể liên tưởng lại càng nhiều. Phủ Tam Hoàng tử. Hôm nay Tam Hoàng tử hưu mộc, vốn dĩ định phải làm bạn với thê tử sắp sinh thật tốt, lại không ngờ nghe được một tin tức như vậy. "Thật sự là chính Tam muội muội tự mình thỉnh cầu? Mẫu phi nói như thế nào?" Sắc mặt Tam Hoàng tử ngưng trọng hỏi. Mạc Như đỡ eo, cẩn thận dựa ngồi ở trên giường, nha hoàn săn sóc mà thêm một chiếc gối tựa vào phía sau lưng nàng, tận lực làm cho nàng ngồi thoải mái một chút. Nghe được người trong cung tới tới bẩm báo việc Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu đến cung Nhân Thọ bầu bạn với Thái hậu, trên mặt nàng cũng lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cười nhạo, Tam Công chúa tuyệt đối không có khả năng thích chuyện cả ngày ăn chay niệm phật làm bạn với người già, sợ là trong đó có ẩn tình đây, có lẽ, việc này liên quan tới việc Mạnh Phong đột nhiên đính hôn. Nội thị trong cung tới đáp: "Điện hạ, tối hôm qua, không lâu sau khi Thái hậu đột nhiên triệu Tam Công chúa đến cung Nhân Thọ, Thái hậu liền cho người đi báo cho Quý Phi nương nương, nói là Tam Công chúa tự nguyện thỉnh cầu lưu lại cung Nhân Thọ với Thái hậu nương nương, ở đó kia chép kinh thư cầu phúc, tỏ lòng hiếu tâm cho Hoàng thượng. Quý Phi nương nương cho nô tài đi bẩm báo với ngài, dặn ngài và Hoàng tử phi nương nương phải bảo trọng thân mình, Tam Công chúa có thể làm bạn bên cạnh Thái hậu là phúc phận của Tam Công chúa, ngài chớ có lo lắng." Sắc mặt Tam Hoàng tử hơi hoà hoãn, lại dò hỏi thêm một ít, khi biết được tin hôm qua Vệ Huyên cũng tiến cung, trong lòng đã hiểu rõ. Chờ nội thị nhận được thưởng rồi rời đi, mặt Tam Hoàng tử trầm xuống, đột nhiên phất tay quét sạch những chén trà trên bàn xuống. Tiếng vang thanh thuý của đồ sứ vỡ vụn đột nhiên vang lên làm Mạc Như hoảng sợ, nàng nhíu mày, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt âm trầm của trượng phu, nàng mím môi, thật ra không nói gì thêm. "Hay cho một tên Vệ Huyên!" Thanh âm của Tam Hoàng tử có hơi khàn khàn. Tuy rằng Tam Hoàng tử giận Vệ Huyên không nể mặt mũi như thế, nhưng thật ra vẫn chưa tức đến mức hỏng đầu, rất nhanh đã thu liễm vẻ tức giận trên mặt, lại biến thành Tam Hoàng tử điện hạ khiêm tốn ổn trọng kia, trên khuôn mặt anh tuấn không thể thấy được bất cứ nét thất thố nào trước đó. Mạc Như thấy hắn khống chế được tính tình của mình nhanh chóng như vậy, trong lòng đột nhiên hơi lạnh. Nàng rũ đôi mắt xuống, chỉ huy nha hoàn đi thu dọn đám hỗn độn trên mặt đất, lại vẫy tay cho hạ nhân trong nhà đều lui ra ngoài, đỡ eo đứng dậy, đi đến bên người Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử thấy nàng đi tới, chạy nhanh đỡ lấy nàng, cho nàng ngồi ở bên cạnh chính mình. "Phu quân chớ có tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, xưa nay tính tình Thế tử Thụy Vương đều như thế này, tức giận làm ảnh hưởng thân mình không đáng giá." Mạc Như ôn nhu trấn an nói. Vẻ tức giận trên mặt Tam Hoàng đã biến mất hết, giống như lời Mạc Như nói, hắn cũng hiểu vài phần về tính tình Vệ Huyên, khi hắn đã chán ghét một người thì phải chỉnh chết người nọ mới bỏ qua. Tuy hắn không biết những năm gần đây, vì sao Vệ Huyên đột nhiên kết thù với mình và hai đệ đệ muội muội cùng mẹ của mình, nếu không có có Hoàng thượng trấn giữ, nói không chừng Vệ Huyên thật sự sẽ ra tay chỉnh chết bọn họ. Lúc trước hắn còn cảm thấy may mắn, dù Vệ Huyên có ương ngạnh bá đạo hơn nữa thì hắn vẫn có điều cố kỵ, không dám ra tay với Hoàng tử Công chúa, chỉ có thể làm loạn ra vài chuyện nhỏ. Nhưng hôm nay hai đệ đệ muội muội của hắn liên tiếp xảy ra chuyện, chuyện này buộc hắn không được ôm tâm tư may mắn nữa. Cố kỵ Hoàng đế, Vệ Huyên sẽ không ngu xuẩn mà ra tay trừ bỏ bọn họ, nhưng hắn có thể chỉnh bọn họ, khiến họ chậm rãi làm mất lòng Hoàng đế, dần rơi vào tình cảnh chó nhà có tang. Cho dù là Hoàng tử Công chúa, nếu không được Hoàng đế yêu thích, ở nơi chuyên nâng cao đạp thấp như trong cung này, chỉ có thể để người khinh nhục. Nuốt xuống ngụm trà kia xuống cổ họng đắng chát, Tam Hoàng tử đột nhiên mở miệng nói: "Như Nhi, nàng nói xem rốt cuộc vì sao Vệ Huyên lại có địch ý với chúng ta?" Mạc Như nghe hắn đột nhiên mở miệng thì trong lòng thực sự kinh ngạc, nàng gả đến đây mấy năm, xưa nay trượng phu không nói quá nhiều chuyện với nàng, vẫn luôn thích thương lượng với Tạ Hân, chỉ cần nàng quản lý tốt nội viện cho hắn là được rồi. Thế nhưng lúc này hắn hỏi nàng, nghĩ một lát nàng đã hiểu rõ ý tứ của hắn. "Thiếp cảm thấy, Vệ Huyên như thế, chẳng qua là vì Quận chúa Thọ An thôi." Mạc Như trực tiếp chỉ ra. Tam Hoàng tử nhíu mày, ra chiều khó hiểu: "Thọ An? Liên quan gì đến Thọ An?" Hắn biết Vệ Huyên coi trọng Quận chúa Thọ An, nhưng có coi trọng hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, tương lai sau khi cưới vào cửa thì cũng chỉ như vậy thôi. Trong lòng Mạc Như cười cười, tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của hắn, ở trong lòng nam nhân này, nữ nhân chẳng qua là thứ đồ chơi chỉ biết dựa vào nam nhân, thích thì chiều một chút, không thích thì ném đi, chưa bao giờ là một nam nhân để ý đến nữ nhi tình trường. Cho nên hắn sẽ không hiểu vì sao Vệ Huyên lại coi trọng Quận chúa Thọ An như thế, thậm chí cảm thấy Vệ Huyên vì nữ nhân này mà không cần đến cả những người chí thân như bọn họ, quả thực là điều không thể tưởng tượng. Có điều là, nàng lại rất hâm mộ Quận chúa Thọ An, không phải nữ nhân nào cả đời cũng có nam nhân quý trọng nhớ thương mình như thế, mà những điều mong muốn của nữ nhân, trừ bỏ vinh hoa phú quý, chẳng qua cũng chỉ là một phần lương duyên, muốn được bạch đầu giai lão cùng người trong lòng. "Nghe nói Quận chúa Thọ An lớn lên cùng mấy con gái nhà Trưởng công chúa Khang Bình, thân như huynh muội. Lần này Mạnh Phong thật vất vả mới đính hôn, tất nhiên Quận chúa Thọ An không muốn mối hôn sự này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là Vệ Huyên cũng vì điều Thọ An lo lắng nên mới tiến cung tìm Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu." Mạc Như liếc mắt nhìn Tam Hoàng tử một cái, vô cùng hàm súc nói: "Tam muội muội là một cô nương rất tốt, đáng tiếc nàng vô duyên với Mạnh Phong, hẳn là phu quân cũng biết Tam muội muội là người có cá tính, chỉ sợ khi biết Mạnh Phong đính hôn thì trong lòng rất khó chịu nhỉ?" Mặc dù không tiến cung, nàng cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của Tam Công chúa khi biết được tin Mạnh Phong đính hôn cùng con gái nhà Liễu Thị lang, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn bây giờ mình đang mang thai, không cần tiến cung thỉnh an, cũng đỡ phải đối mặt với Tam Công chúa. Tuy rằng vị kia là cô em chồng ruột thịt của nàng, nhưng Mạc Như cũng không biết trong thiên hạ này còn có một cô nương không biết xấu hổ như vậy, trong lòng rất khinh thường, thể diện hoàng gia đều bị nàng ta làm cho mất hết. Tam Hoàng tử nghe hiểu ý của nàng, mặt vô cảm mà nhìn nàng một cái, thấy trên mặt thê tử mang theo vẻ tươi cười, một cánh tay mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên chiếc bụng nhô cao, thần sắc hơi hơi hòa hoãn một chút. "Ta nghe nói, giao tình của Huyên đệ cùng Phong biểu đệ không tồi." Tam Hoàng tử nói, trong lòng vẫn không cảm thấy Vệ Huyên là vì một nữ nhân mà đặc biệt để Thái hậu triệu Tam Công chúa lên, tất nhiên là vì Mạnh Phong. Mạc Như rũ mắt, trượng phu của nàng ấy...!Ưu điểm rất nhiều, ở trong mắt người ngoài chính là một nam tử ưu tú, là rể hiền trong mắt đông đảo các phu nhân trong kinh. Nhưng mà nàng lại cảm thấy, đôi khi nam nhân này cũng có chút bảo thủ. Tam Hoàng tử chung quy vẫn không yên tâm, nói với Mạc Như một tiếng rồi cho nha hoàn tiến vào thay quần áo cho hắn, hắn muốn vào cung một chuyến. Mạc Như ưỡn bụng, tiễn hắn ra cửa, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Mạc Như nghĩ nghĩ, cũng cho người đưa tin tức đến phủ Đại trưởng Công chúa An Khánh. Tuy rằng nàng cũng ngóng trông Tam Công chúa gặp xui xẻo, nhưng mà cũng không thể không làm gì hết, cả đời này, nàng đã cột chặt trên cùng một thuyền với Tam Hoàng tử, tất nhiên phải mưa tính cho hắn. ***** Sáng sớm Trưởng công chúa Khang Bình đã nghe được tin tức trong cung truyền đến, trong nháy mắt liền vô cùng sảng khoái, dắt con gái đến viện cách vách đi tìm muội muội nói chuyện. Sau khi thấy Trưởng công chúa Khang Nghi, Trưởng công chúa Khang Bình cười vỗ vỗ nàng, nói: "Khang Nghi, con rể này muội chọn thật là tốt, xưa nay muội luôn là người thật tinh mắt, tỷ tỷ không bằng muội!" Trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi mang ý cười, trong lòng lại hơi bất đắc dĩ, con rể này cũng không phải nàng chọn, là tự dưng đụng phải mà thôi. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới, Vệ Huyên có thể làm được đến mức này, thủ pháp rất tàn nhẫn, thật sự không giống một thiếu niên mới mười lăm tuổi. Riêng chuyện hắn có thể dỗ được Thái hậu cùng Hoàng đế, địa vị mấy năm của hắn vẫn vững vàng, không có Hoàng tử nào có thể vượt qua hắn, liền khiến Trưởng công chúa Khang Nghi cảm khái không thôi. Người khác chỉ nhìn đến sự dung túng của Thái hậu cùng Hoàng đế đối Vệ Huyên, cho hắn tôn vinh vô hạn, lại không biết Vệ Huyên vì giữ gìn sự dung túng ngoài mặt này đã phải trả giá điều gì. Trưởng công chúa Khang Nghi không biết Vệ Huyên ngầm vì Hoàng đế làm cái gì, chính là mỗi lần hắn rời khỏi kinh thành một hai tháng rồi trở về, nàng có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang lặng yên chuyển biến, có thể thấy được hắn đang làm việc vô cùng hung hiểm. Vì giữ gìn sự sủng ái tín nhiệm từ Hoàng đế này, Vệ Huyên cần phải đắn đo vô cùng, vô cùng khảo nghiệm trí tuệ thủ đoạn của một người, hơn nữa điều hắn phải trả giá so với những gì người khác chứng kiến còn nhiều hơn. Mỗi người đều nói hắn là một tên Hỗn Thế Ma Vương, ăn chơi trác táng, lại không nhìn ra mỗi một bước đi của hắn đều cực kỳ cẩn thận, không thể nói là may mắn được. "Làm khó Huyên Nhi đã vì Phong Nhi mà làm được đến bước này, đợi đến sang năm khi Phong Nhi thuận lợi thành thân rồi, ta sẽ đến cảm tạ hắn đàng hoàng." Trưởng Công chúa Khang Bình tiếp tục nói: "Chuyện này cũng đều nhờ phúc của A Uyển." Tuy không biết Vệ Huyên thuyết phục Thái hậu và Hoàng thượng như thế nào, nhưng Vệ Huyên có thể làm được đến bước này, Trưởng Công chúa Khang Bình đã vừa lòng. Chỉ cần Tam Công chúa không gây ra tai họa cho người khác, cho con trai có thể thuận lợi mà thành thân liền tốt rồi. Mà Vệ Huyên có thể ra tay cũng là vì có A Uyển chiếc cố, bằng không dựa vào tính tình của tiểu ma vương kia, căn bản là sẽ mặc kệ ngươi như thế nào cũng được, Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn có chút tự biết sức mình này. "Tỷ tỷ chớ có nói lời như thế này, A Uyển cùng Phong Nhi, A Hân tình cảm như huynh muội, đều là muội muội ruột nhà mình, hà tất phải so đo quá nhiều. Chờ sang năm Liễu cô nương vào cửa, tỷ tỷ chuẩn bị mà làm bà đi. Đúng rồi, tháng mười A Hân muốn cử hành lễ cài trâm, rất nhanh cũng sẽ đến lúc phải nghị hôn, tỷ tỷ có chọn được ai chưa?" Theo đề tài Trưởng công chúa Khang Nghi dẫn ra, hai tỷ muội lại bắt đầu nói chuyện cùng nhau về việc hôn nhân của con cái, khiến Mạnh Hân vốn dĩ còn muốn dây dưa ở chỗ này lắng nghe các trưởng bối nói chuyện, tiện thể nhiều chuyện phải dậm dậm chân, bụm mặt chạy đi tìm A Uyển, lưu lại hai tỷ muội Trưởng Công chúa Khang Bình cười không ngừng. Khi Mạnh Hân đến viện Tư An tìm được A Uyển liền thần bí mà tiến lại gần, dò hỏi: "A Uyển, Huyên biểu ca nói như thế nào mà thuyết phục được Thái hậu cùng Hoàng thượng nhốt Tam Công chúa lại vậy?" Vấn đề này tối hôm qua A Uyển cũng dò hỏi Vệ Huyên rồi, đáng tiếc Vệ Huyên vẫn chưa cho nàng đáp án, làm A Uyển suýt chút nữa muốn véo cổ hắn, cuối cùng quậy đến mức nào cũng vẫn không thể hỏi ra được. "Ta cũng không biết, nếu ngươi nhìn thấy hắn thì tự đi hỏi một chút đi." Mạnh Hân rụt rụt cổ, kiên quyết nói: "Thôi ta cảm thấy cũng không cần biết lắm." Sau đó nàng lại rất nhanh vui vẻ lên: "Người đáng ghét kia bị bà ngoại nhốt ở cung Nhân Thọ, hy vọng có thể dạy dỗ nàng ta ngoan ngoãn, tuyển phò mã rồi trực tiếp gả nàng ta đi thôi, đỡ cho nàng ta lại đến phá hư hôn sự của đại ca ta." A Uyển nghĩ, cảm thấy nếu hoàng gia thật sự muốn thể diện, chắc rằng lần này Hoàng đế sẽ không mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của Tam Công chúa giống như trước nữa. Trước kia Văn Đức Đế dung túng Tam Công chúa, chẳng qua là bởi vì Trưởng công chúa Khang Bình vẫn chưa cho Mạnh Phong đính hôn, nên mới mặc cho Tam Công chúa quậy phá, hiện giờ hôn sự của Mạnh Phong cùng Liễu cô nương đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu lại mặc cho Tam Công chúa càn quấy thì thật đúng là thiếu đạo đức, không nên làm loại chuyện đắc tội với người khác như thế này. Sau khi nghe xong A Uyển phân tích, Mạnh Hân nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài nói: "Có đôi khi ta thật không biết Đương kim Hoàng đế nghĩ như thế nào, vị cữu cữu kia của chúng ta thật khó hiểu." Nói xong, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho phu thê Thái Tử. A Uyển gật đầu công nhận, Hoàng đế thật đúng là một loại sinh vật không phải người thường có thể hiểu biết được. **** Chuyện của Tam Công chúa sau khi bị người ta lén lút bàn luận vài ngày liền trôi qua, đương nhiên cũng bởi vì chuyện này, đã làm thế nhân lại có một nhận thức khắc sâu về địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Thái hậu và Hoàng đế, khi nhìn thấy hắn thì hận không thể trực tiếp đi đường vòng, chỉ sợ chính mình không cẩn thận đụng phải hắn, sau đó lại gặp các loại xui xẻo. Vệ Huyên làm theo ý mình, hắn không để ý lắm đánh giá của thế nhân đối với hắn như thế nào, mỗi ngày đi tới đi lui giữa thị vệ doanh cùng Vương phủ, mỗi ngày đều phải xem hoàng lịch một lần, đếm qua ngày. Đảo mắt liền tới tháng bảy rồi. Đầu tháng bảy, Tam Hoàng tử phi Mạc Như sinh hạ một bé trai. Hoàng trưởng tôn quý giá vô cùng trong trí nhớ Vệ Huyên đời trước hiện giờ không chỉ uất ức phải trở thành Nhị Hoàng tôn, mà hơn nữa thân mình cũng gầy yếu hơn so với đời trước, so sánh với Hoàng trưởng tôn hiện tại đã được sáu tháng, lớn lên khỏe mạnh trắng mập, có hơi kém cỏi. Sau khi Văn Đức Đế nghe cung nhân thuật lại xong, tuy rằng cũng ban thưởng Tam Hoàng tử phi có công sinh dục, nhưng rốt cuộc so không được với lúc ấy ban thưởng cho Hoàng trưởng tôn mới được sinh ra, làm cho người có tâm cảm thấy trong lòng Hoàng đế vẫn coi trọng Hoàng trưởng tôn do Thái tử phi sinh ra hơn. Sau khi Vệ Huyên nghe nói những việc này, nở nụ cười nhạt, trong mắt có ý thoải mái. Lịch sử chung quy vẫn không giống nhau, mà hắn cũng sắp cưới A Uyển rồi, không phải cầu mà không được giống đời trước, thậm chí còn phải rời xa kinh thành. Khi đến trung tuần tháng bảy, kinh thành đột nhiên có mưa to. Không chỉ có kinh thành, rất nhiều địa phương ngoài kinh thành đều có mưa to, thế nước to lớn, mười năm khó gặp. Chờ sau khi mưa to liên tục ba ngày cũng làm các triều thần bắt đầu lo lắng. Quả nhiên, mấy ngày sau liền nghe nói có rất nhiều địa phương đã xảy ra hồng thủy, vỡ đê, nhiều thành trấn trồng hoa màu bị lũ lụt bao phủ, bá tánh trôi dạt khắp nơi. Tình hình thiên tai từng chỗ được báo lên, Văn Đức Đế sốt ruột đến độ nổi cả bọt nước trong miệng, Thái Tử cũng vì thế mà bận bịu đến chân không chạm đất, không khí trong cung ngoài cung đều có chút áp lực. Mưa to qua mười ngày qua mới ngừng, lúc này tình hình tai nạn khắp nơi đều nghiêm trọng, triều đình không thiếu người muốn được phái đi cứu tế, mà Vệ Huyên là người đầu tiên được chọn đi chủ trì chuyện cứu tế. Khi nghe nói Vệ Huyên được chỉ định đi cứu tế, đám người Thụy Vương không khỏi lo lắng cho hắn, rốt cuộc thì hiện tại hắn mới mười lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ, lo lắng hắn không có kinh nghiệm, làm không tốt việc này. Vệ Huyên cũng nhíu mày, âm thầm tính toán, sau đó nói với phụ thân hắn: "Thời gian một tháng là đủ rồi, con sẽ tận lực trở về sớm trước hôn lễ. Nhưng mà nếu có ai kéo chân sau của con, con nhất định sẽ động thủ trừng trị, đến lúc đó phải phiền toái người trong kinh rồi." Ai dám không có mắt kéo chân sau, trì hoãn ngày hắn hồi kinh thành thân, hắn sẽ gặp phật giết phật! Thụy Vương: ". . ." Tên nhóc hung dữ này rốt cuộc có hiểu mình đang làm gì không? Nhìn trên mặt con trai quậy phá của mình đằng đằng sát khí, Thụy Vương quả thực nghẹn lời, vội kéo lấy hắn dặn dò: "Ngươi cho bổn vương an tâm một chút được không, có không được như ý cũng không được tùy tiện giết người, không khỏi đến khi ngươi hồi kinh còn bị người ta bàn tán, lão tử ta còn phải vất vả mà chùi đít cho ngươi." Vệ Huyên liếc mắt nhìn hắn, trào phúng nói: "Bọn họ an phận theo khuôn phép, tất nhiên con sẽ không làm cái gì! Nếu bọn họ dám giở trò, thế thì chẳng trách được ta! Phụ vương cũng biết, xưa nay chuyện cứu tế này có rất nhiều vấn đề, con biết trong đoàn quan viên đi cứu tế lần này có rất nhiều người được nhét vào." Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Văn Đức Đế cho hắn vào đoàn này. Hắn như một thanh lợi kiếm trong tay Văn Đức Đế, cũng không sợ hắn đắc tội với người khác. Sau khi Thụy Vương nghe xong liền biết hắn đã hỏi thăm rõ ràng, nghĩ một lát rồi chỉ có thể vỗ vỗ hắn, tùy hắn đi, trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng thu dọn cục diện rối rắm cho hắn trong tương lai. Người ta nói sinh một đứa con trai thì an tâm dưỡng lão, nhưng cố tình đứa con trai ông sinh lại là một tên quỷ đòi nợ, chuyên môn bóc lột thậm tệ. **** Đối với chuyện Vệ Huyên muốn đi cứu tế, A Uyển cũng cực lo lắng. Sau khi đại tai tất có đại dịch, sau thiên tai sẽ là thời điểm dễ dàng nhất phát sinh bệnh dịch, Vệ Huyên lại đi tiền tuyến cứu tế, A Uyển thật lo lắng hắn vô ý bị lây bệnh. Cho nên khi nàng biết được việc này, trước tiên liền chuẩn bị vài rương dược vật, cho người bị tốt, đến lúc đó để Vệ Huyên mang đi. Chỉ là khi A Uyển vừa mới chuẩn bị xong, định chờ trước lúc hắn xuất phát đưa qua cho hắn thì buổi tối Vệ Huyên lại tới trèo tường nhà nàng, bò lên cửa sổ của nàng. "A Uyển, ta ngày mai phải xuất phát rồi." Vệ Huyên ỷ vào việc sắp sửa chia lìa, cho nên rốt cuộc lần này hắn cũng thành công bò lên trên giường A Uyển, ôm ấp nàng trong lòng, cảm thấy mỹ mãn mà hít vào một hơi ở cổ nàng. Nể mặt việc hắn sắp phải đi xa, A Uyển ngầm đồng ý với hành vi giống như con chó nhỏ dính người của hắn. "Trên đường cẩn thận, mọi việc đừng tranh mà xuất đầu, chú ý nghỉ ngơi cùng vệ sinh, phải cẩn thận chuyện ăn uống, đừng uống nước không sạch sẽ. . ." A Uyển bắt đầu lải nhải, thuận tiện nói toàn bộ những chuyện cần chú ý mà đời trước mình biết ra, hận không thể nhét vào trong đầu hắn. Vệ Huyên an tĩnh mà nghe, chờ đến khi nghe được những biện pháp phòng chống thiên tai dịch bệnh không thể tưởng tượng mà A Uyển nói ra, trên mặt hắn không có gì biến hóa, trong lòng cũng đã hiểu rõ. Quả nhiên, đời trước A Uyển ở thế giới kia, chắc hẳn là một nơi càng tốt hơn so với Đại Hạ, ít nhất ở nơi đó con người càng tự do, thứ có thể học càng nhiều, thậm chí không câu nệ nam nữ, nữ tử cũng có thể tiếp xúc với những thứ chỉ có nam nhân mới có thể học được, ngẫm lại thật khiến người ta động lòng. Có điều, nơi đó có tốt hơn đi chăng nữa, hắn cũng không thể đến được, càng không thể học được. Vì thế, A Uyển vẫn nên ngoan ngoãn mà ở chỗ này thôi, ở bên cạnh hắn thì tốt rồi. Chờ đến khi A Uyển cảm thấy mình đã nói hết những gì mình nhớ được một lần, nàng liền hỏi: "Nhớ kỹ chưa?" Đôi mắt Vệ Huyên xoay chuyển, có chút miễn cưỡng nói: "Nàng nói quá nhiều, ta không thể nhớ kỹ được, nàng lại nói thêm mấy lần nữa được không? Ta sẽ cẩn thận mà ghi tạc trong đầu." Nói xong, hắn vô cùng ân cần mà đi rót chén nước đến cho cho nàng nhuận hầu, ra chiều định chiến đấu hăng hái suốt đêm. A Uyển: ". . ." Cuối cùng, Vệ Huyên ở chỗ A Uyển nhiều thêm một canh giờ so với ngày thường mới rời đi. Trước khi rời đi, hắn nắm tay A Uyển, nhìn đôi mắt nàng nghiêm túc nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ trở về trước hôn lễ, đến lúc đó ta đến cưới nàng." A Uyển sửng sốt. Khi nàng đang ngây người ra như vậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại, sau đó đôi môi nàng bị chặn lại..