Sủng thê như mệnh
Chương 142
Buổi chiều hôm sau Vệ Huyên đi vào Tiểu Thanh Sơn, trong trang cũng có khách tới.
Trưởng Công chúa Khang Bình dẫn theo con trai, con gái cùng tới, xem dáng vẻ, hình như là muốn ở lại chỗ này một thời gian.
Bên Tiểu Thanh Sơn cũng có của hồi môn thôn trang của Trưởng Công chúa Khang Bình, cách rất gần, chỉ là hiện tại còn chưa tới mùa hè nóng nực, Trưởng Công chúa Khang Bình đã dẫn con cái tới, ngược lại khiến người ta thấy hơi lạ.
Trưởng Công chúa Khang Bình trêu muội muội Khang Nghi: "Hai tỷ muội chúng ta lâu rồi chưa trò chuyện, tỷ ở đây ăn uống mấy bữa, muội thấy thế nào?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi tất nhiên là chào đón, tuy ở trong trang ở Tiểu Thanh Sơn nhàn nhã yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng có một tỷ muội để trò chuyện, Trưởng Công chúa Khang Nghi tất nhiên hoan nghênh.
Đi vào thôn trang, Mạnh Hân tất nhiên là tới tìm A Uyển nói chuyện trước tiên, lúc trông thấy Vệ Huyên cũng ở Tiểu Thanh Sơn, lập tức giận dữ, ngữ khí có chút nóng nảy: "Không phải hôm qua huynh nói huynh không rảnh tới Tiểu Thanh Sơn sao? Tại sao bây giờ huynh lại ở chỗ này?"
Vệ Huyên không xem nàng ra gì, thản nhiên nói: "Lúc sau ta lại rảnh."
"Huynh..."
"Làm sao?" Hắn liếc mắt tới.
Thỏ con hiếm khi có thêm lòng can đảm suy sụp một lần nữa, rụt cổ lại, quyết định không tính toán với đại ma vương nữa, tới gần A Uyển cọ cọ, phàn nàn với nàng: "Gần đây mẫu thân quản ta rất chặt, không cho ta tìm ngươi nói chuyện, hôm qua hiếm khi gặp được Huyên biểu ca, ta muốn cùng huynh ấy tiện đường tới thăm ngươi, nhưng mà hắn..." Lại uất ức nhìn Vệ Huyên một cái.
A Uyển sờ đầu của nàng ấy, bảo nha hoàn bưng bánh đậu nàng ấy thích ăn lên cho nàng ấy ăn, sau đó lườm Vệ Huyên một cái.
Vệ Huyên chẳng coi ai ra gì, bình tĩnh uống trà.
A Uyển cũng không làm gì được hắn, chỉ cảm thấy trẻ con lớn lên rất dễ tới cái tuổi nổi loạn, càng quản, lại càng khiến hắn sinh tâm lý phản nghịch, thật sự rất khó quản.
May mà Mạnh Hân cũng đã quen bị Vệ Huyên đả kích, bị hắn dọa tới cơn giận bay biến, nàng gặm bánh đậu, nhìn A Uyển bằng vẻ lạ lùng, nói: "A Uyển, sắc mặt của ngươi nhợt nhạt quá, có phải lại sinh bệnh hay không?"
A Uyển cứng đờ, mặt Vệ Huyên bên kia cũng đỏ lên.
A Uyển cảm thấy, nếu bây giờ nói cho Mạnh Hân biết, dì cả của mình tới, chắc hẳn tiểu cô nương này sẽ đồng cảm nói, nàng cũng mắc bệnh nan y, bây giờ cô nương này vẫn cho rằng kinh nguyệt là bệnh nan y, không chữa được, cho nên mỗi tháng đều phải đổ máu một lần.
May mà chảy mãi cũng quen, không chết người, có thể thấy lúc trước Mạnh Vân lừa nàng ấy hơi quá rồi, hình thành cho nàng ấy tính cố chấp buồn cười kỳ lạ như vậy.
Vì chuyển sự chú ý của cô nương này đi, A Uyển hỏi: "A Hân, sao bỗng dưng các người tới thôn trang? Cũng chẳng có tin tức gì cả." Nàng cảm thấy Trưởng Công chúa Khang Bình bỗng dẫn con cái tới thôn trang, vô cùng bất ngờ.
Mạnh Hân vừa gặm bánh đậu vừa nói: "Ta cũng là tối qua về nhà nghe mẫu thân bỗng nhiên nói muốn tới, nhưng mà ta cảm thấy có lẽ có liên quan tới việc hôn nhân của đại ca, mẫu thân đang muốn làm mai cho đại ca, có điều không thành công."
Mạnh Phong năm nay mười bảy tuổi, không sớm không muốn, bây giờ vừa đúng lúc nên tìm đối tượng phù hợp, A Uyển cũng không thấy lạ với chuyện này, lại hỏi: "Vì sao không thành công?"
"Bởi vì Tam Công chúa." Mạnh Hân phàn nàn: "Nàng ta ỷ vào sự cưng chiều của Hoàng cữu cữu, cái gì cũng làm, thật sự không biết nàng ta ăn gì lớn lên, thường xuyên chạy tới nhà ta, da mặt rất dày, mẹ ta rất phiền muộn vì nàng ta."
Tam Công chúa có ý với Mạnh Phong phần lớn người trong kinh đều biết, nhưng cũng biết là không thể nào.
Đầu tiên là, tính tình Tam Công chúa bị nuông chiều quá, không hợp ý chọn con dâu trưởng của Trưởng Công chúa Khang Bình; tiếp theo, Mạnh Vân đã gả vào hoàng thất, là Thái tử phi, Tam Công chúa là muội muội Thái tử, tất nhiên không thể gả vào lại Mạnh gia, thế không phải thành trao đổi sao? Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết Hoàng hậu và Trịnh Quý phi bất hòa, Mạnh Vân hiện tại là Thái tử phi, Trưởng Công chúa Khang Bình tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mình cưới con gái Trịnh Quý phi vào cửa.
Cho nên, Mạnh Phong và Tam Công chúa chắc chắn không thể, chỉ là Tam Công chúa say đắm Mạnh Phong từ nhỏ, cũng không muốn từ bỏ, vì thấy nhiều lần quấy nhiễu Trưởng Công chúa Khang Bình chọn đối tượng cho Mạnh Phong, khiến cho Trưởng Công chúa Khang Bình rất tức giận.
Lần này Trưởng Công chúa Khang Bình dẫn con cái tới ở lại thôn trang, cũng vì tránh Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử thường xuyên chạy tới phủ Công chúa.
Ngũ Hoàng tử tất nhiên là đi cùng Tam Công chúa để tránh cho người ta ăn nói lung tung, nhưng Ngũ Hoàng tử khó chơi hơn cả Tam Công chúa, Trưởng Công chúa Khang Bình thật sự không muốn đối mặt với bọn họ, cho nên chạy tới thôn trang ở một thời gian.
A Uyển cũng hiểu những điều này, chỉ có thể an ủi vài câu.
Vệ Huyên cười nhạo một tiếng, nói: "Chuyện này có khó khăn gì? Nếu lần sau nàng ta còn dám tới, bảo cô mẫu Khang Bình đuổi nàng ta ra ngoài là được rồi, nếu nàng ta không phục thì nói một tiếng với Hoàng bá phủ, bảo Hoàng bá phụ xử lý."
Mạnh Hân liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi nói: "Nói thật dễ nghe, huynh cho rằng người nào cũng giống như huynh sao?" Trong thiên hạ, dám ném Hoàng tử xuống nước, đuổi Công chúa ra ngoài, cũng chỉ có Vệ Huyên thôi.
Tuy Trưởng Công chúa Khang Bình có thân phận tôn quý, nhưng nàng hiện tại cũng biết trên hoàng vị là ai, là huynh đệ, chứ không phải phụ hoàng có thể bao dung nàng, cho nên nàng làm việc cũng cẩn thận hơn lúc tiên đế còn sống mấy phần.
Tam Công chúa là người rất được Hoàng đế yêu chiều trong số các con cái, nói thế nào Trưởng Công chúa Khang Bình cũng phải cho Hoàng đế chút mặt mũi.
Vệ Huyên thấy hai người chụm đầu nói nhỏ, tâm tư bay đi xa, nhớ lại chuyện đời trước, Mạnh Phong không phải cũng bị Tam Công chúa theo đuổi tới vô cùng thảm hại nhưng rồi cũng chẳng thể làm gì nàng ta.
Lúc trước cái chết của Thái tử rất kỳ lạ, tiếc rằng lúc ấy hắn ở biên cảnh, cũng không thể để ý, bây giờ nghĩ lại, cũng không biết có phải bị người của Trịnh Quý phi hãm hại không, nếu Thái tử chết rồi, không chỉ có Tam Hoàng tử được lợi, Tam Công chúa cũng có thể toại nguyện gả cho Mạnh Phong.
Sắc trời tối dần, Vệ Huyên rời khỏi viện A Uyển, lúc tới vườn hoa trong thôn trang thì gặp Mạnh Phong dẫn theo gã sai vặt ngồi xổm câu cá bên hồ sen, Vệ Huyên đi tới, đứng ở trước hồ sen.
Mạnh Phong nhìn thấy hắn, vươn người đứng dậy, phóng khoáng ngông ngênh, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười cởi mở, trêu ghẹo: "Ta đã nói rồi, đệ chắc chắn ở Tiểu Thanh Sơn này, A Hân tội nghiệp hôm qua còn rất uất ức nói đệ không rảnh tới."
"Lúc sau lại rảnh." Vệ Huyên nói rất bình thản, nhìn về phía hắn, biết rồi còn hỏi: "Gần đây huynh thế nào?"
Mày Mạnh Phong nhăn lại, có vẻ hơi mất hứng, "Vẫn vậy." Sau đó hắn xích lại gần Vệ Huyên, chớp chớp đôi mắt đào hoa mê người, chớp đến lúc Vệ Huyên muốn đấm hắn thì hắn hỏi: "Đệ hẳn là biết phiền muộn bây giờ của ta rồi, đệ có sáng kiến gì không? Nói cho vi huynh một cái đi."
"Giết."
"..."
Mạnh Phong chậm rãi đứng lên, sờ lông tơ dựng lên, cười ngượng ngập: "Không tới mức như vậy chứ?"
Trong lòng Vệ Huyên biết Mạnh Phong tuy lớn lên trong phú quý nhưng tính tình hào sảng không câu nệ, có lòng nghĩa hiệp, tất nhiên sẽ không tùy tiện giết người, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của hắn.
Cho nên cũng chẳng thấy lạ đối với phản ứng của hắn, bởi vì lúc này Tam Công chúa còn chưa làm gì cả, đối với Mạnh Phong mà nói, Tam Công chúa bây giờ còn chưa chạm tới vảy ngược của hắn.
Chỉ là, chờ tới khi Tam Công chúa thật sự chạm tới vảy ngược của hắn, hắn sẽ không băn khoăn về lòng nhân nghĩa nữa, cái chết Ngũ Hoàng tử và Tam Công chúa đời trước, chắc hẳn cũng có sự tham gia của hắn.
Mạnh Phong bị hắn nhìn nổi cả da gà, trực giác cho biết thiếu niên này bây giờ rất nguy hiểm, thậm chí mang theo một chút điên cuồng, vội nói: "Nam tử ngại gì không có vợ? Huống hồ nam tử sau hai mươi làm mai cũng không ai nói gì, ta cũng không tin nàng ta có thể kéo dài tới lúc đó." Mạnh Phong cũng không tin, hắn có thể níu kéo thanh xuân của một cô nương.
Vệ Huyên cười nhạo hắn ngây thơ, là Công chúa hoàng thât, chỉ cần Hoàng đế không ép nàng ta gả, nàng ta không gả tới già cũng không ai dám nói gì, cho dù trở thành trò cười, ai dám chế giễu Công chúa hoàng thất chứ? Theo quyền uy càng ngày càng lớn mạnh của Văn Đức Đế, nắm chắc quyền hành, hắn ngồi vững chắc trên giang sơn, cho dù dung túng một Công chúa không lấy chồng cũng sẽ chẳng có người nào dám chỉ trích.
Đời trước, không phải Tam Công chúa tới hai mươi tuổi cũng chưa xuất giá sao?
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mạnh Phong không phục, rõ ràng thiếu niên này còn nhỏ hơn mình ba tuổi, sao lúc đối mặt với hắn ta, mình lại phát run? Có lẽ bởi vì hắn biết ở dưới vẻ ngoài phách lối của Vệ Huyên là điên cuồng.
Mà hắn tin tưởng rằng, nếu như Vệ Huyên thật sự muốn giết Tam Công chúa, chắc chắn hắn sẽ ra tay, cũng không kiêng dè Văn Đức Đế.
Đây mới là đáng sợ.
Mạnh Phong cũng không thể để hắn thật sự bất chấp ra tay, bằng không tới lúc đó tất cả mọi người đều đau đầu.3
"Tự huynh xem mà xử lý đi, không liên quan gì đến ta." Vệ Huyên phủi phủi tay áo, quay người rời đi.
Mạnh Phong vội ném cần câu cá trong tay cho gã sai vặt, bước lên trước ôm bờ vai của hắn: "Nơi này sắc trời không tệ, phong cảnh đẹp đẽ, không bằng Huyên đệ đi uống một chén với vi huynh đi?" Lúc kéo hắn đi, còn nhỏ giọng nói: "Chuyện làm ăn bên Giang Nam, nếu đệ có rảnh thì đi xem đi, hình như xảy ra chuyện rồi."
Mắt Vệ Huyên hơi híp lại, gật nhẹ đầu.
Thấy hắn gật đầu, Mạnh Phong nở nụ cười, trong lòng biết có cái gật đầu của hắn là ổn rồi.
Mặc dù thỉnh thoảng hắn không biết Vệ Huyên đang làm gì, nhưng việc hắn ra kinh làm việc lại không lừa được người khác, có lời giải thích rõ ràng, nhưng bằng quan hệ của hắn và Vệ Huyên mấy năm nay, hắn lại không tin.
***
Vệ Huyên ở Tiểu Thanh Sơn mấy ngày, rốt cuộc phải rời đi.
Có điều hắn không về kinh, mà là đi về hướng Giang Nam.
Trước khi rời đi, hắn chạy lại quấy rầy A Uyển, cầm một cái khăn tay và một túi tiền tử chỗ A Uyển đi.
"Bao giờ đệ xuất phát?" A Uyển hỏi.
Vệ Huyên đang lật túi tiền A Uyển mới làm, phía trên thêu một con vịt mập kỳ lạ, Vệ Huyên tuy không hiểu đây là con vịt Donald nhưng trong lòng lại cảm thấy chắc là bức ảnh động vật của A Uyển đời trước.
Chuyện hắn thích làm nhất là âm thầm tìm kiếm bí mật của A Uyển, nàng che giấu kỹ tới đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra vài phần khác biệt với mọi người trước mặt hắn, lộ ra hoàn toàn xa lạ, khiến hắn nhận ra, A Uyển tuy có trí thông minh hơn người, nhưng không giống hắn quay lại thời gian, hẳn là người từ nơi khác tới vương triều Đại Hạ đầu thai.
"Sáng sớm mai đi."
Thấy bộ dạng hững hờ của hắn, ánh mắt A Uyển có chút phức tạp, nhìn hắn như một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, thật ra hắn mới mười bốn tuổi thôi, nếu ở kiếp trước của nàng thì mới là học sinh cấp hai, nhưng ở nơi này lại phải làm những chuyện vừa bí mật vừa nguy hiểm, hắn lại cảm thấy là chuyện hiển nhiên, điều này khiến cho lòng nàng có chút khó chịu.
Nếu có thể sống bình thản hưởng phú quý hạnh phúc, có ai bằng lòng đi làm những chuyện nguy hiểm kia? Danh tiếng Vệ Huyên trong cung vượt qua cả Hoàng tử, còn không phải bởi vì hắn có ích hơn các Hoàng tử trong mắt Hoàng đế sao? Đây đều là hắn cố gắng duy trì.
Lúc Vệ Huyên rời đi, A Uyển đưa bọc quần áo cho hắn, nói: "Bên trong có mấy bình thuốc ta bảo đại phu bào chế, phía trên ghi rõ công dụng, đệ đi đường cẩn thận."
Vệ Huyên ngây ngốc nhận lấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra vẻ khác thường, sau đó bỗng vươn tay ôm A Uyển, ôm chặt nàng vào ngực, nhẹ nhàng nói: "A Uyển nàng đối xử với ta thật tốt." Hắn gác mặt trên vai nàng, than thở nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trái tim vừa mềm vừa nóng, thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Thật tốt, A Uyển đời này không có không chú ý đến hắn.
A Uyển vốn bị hắn ôm có chút khó chịu, nhưng sau khi nghe hắn nói, bàn tay đánh hắn biến thành khoác lên trên lưng hắn vỗ vỗ.
Quả nhiên, cho dù hắn cao lớn cường tráng, ở trước mặt nàng vẫn còn là trẻ con, kiểu gì cũng sẽ rất thẳng thắn bộc lộ cảm thụ của mình.
"Nhiều nhất một tháng, ta sẽ trở về." Vệ Huyên bảo đảm với A Uyển: "Đến lúc đó trời cũng nóng lên, ta bảo phụ vương dẫn mẫu phi, Vệ Trác đến hoàng trang nghỉ mát." Sau đó hắn có thể quang minh chính đại ở lại chỗ này.
Nghĩ tới đây, Vệ Huyên lại có chút nóng vội, muốn cưới A Uyển còn phải chờ một thời gian nữa, thật sự ruột gan cồn cào.
A Uyển nghe được thì buồn cười, lại vỗ vỗ hắn, dặn dò hắn cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Huyên lặng lẽ rời đi.
Vệ Huyên vừa rời đi, A Uyển lại lo lắng.
Bởi vì nhận mật chỉ, cho nên hắn phải làm gì tất nhiên không thể nói rõ với nàng, tuy A Uyển mơ hồ có thể đoán được hướng hắn đi nhưng lại không biết hắn muốn làm gif, vẫn lo lắng vô cùng, nhịn không được liên tục thở dài ngẩn người.
"A Uyển, ngươi nhớ Vệ Huyên hả?" Mạnh Hân hiểu rõ nó: "Tục ngữ nói, một ngày không gặp giống như ba năm, rất bình thường mà, không cần xấu hổ đâu."
A Uyển: "...Không phải vậy."
Mạnh Hân không hiểu, bộ dạng này của A Uyển giống như mắc bệnh tương tư như trong sách nói mà.
A Uyển không thể nói rõ với tiểu cô nương ngây thơ thẳng thắn này, cũng không muốn nói quá rõ với nàng, trong mắt thế nhân, nàng và Vệ Huyên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại có hôn ước, hai người có tình cảm với nhau là chuyện hiển nhiên, A Uyển chỉ có thể lặng lẽ kìm nén lo lắng trong lòng.
Nếu Vệ Huyên cứ yên ổn trong kinh, A Uyển cũng sẽ không nghĩ nhiều, hắn làm gì kệ hắn, nhưng biết hắn đi làm việc cho Hoàng thượng thì lại lo lắng.
Day day thái dương, A Uyển tiếp tục ngẩn người, căn bản không nghe rõ Mạnh Hân lải nhải những gì bên tai nàng.
Thời tiết dần trở nên nóng nực, ở Tiểu Thanh Sơn không nóng bức khó chịu như trong kinh, nhất là ra ngoài chính là non xanh nước biếc, không gò bó như trong kinh, có thể du ngoạn khắp nơi, huynh muội Mạnh gia vô cùng vui mừng thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ gọi A Uyển cùng ra ngoài chơi.
Trời nóng nực, trong kinh cũng truyền tin tới, năm nay Văn Đức Đế muốn tới hoàng trang nghỉ mát, cung phi và Hoàng tử, Công chúa cũng cùng đi.
Vợ chồng Thái tử tất nhiên cũng ở trong đó.
Mạnh Hân rất vui mừng nói chuyện này cho A Uyển, hoàng trang chỉ cách Tiểu Thanh Sơn một giờ đi đường, tiện cho việc vừa đi vừa về, nếu Mạnh Vân tới, bọn họ cũng tiện đi thăm nàng ấy.
"Ta nghe nói thân thể Nhị tỷ gần đây không thoải mái, cho nên tỷ phu Thái tử đề nghị với Hoàng thượng đến hoàng trang nghỉ mát, Thái tử điện hạ đối xử với Nhị tỷ thật tốt." Mạnh Hân rất vui mừng nói, vẫn nhớ kỹ những lời Nhị tỷ nói với mình khi còn bé, tìm phu quân phải tìm một người đối xử tốt với mình, bằng không thì làm thịt hắn.
May mà Thái tử điện hạ đối xử tốt với Nhị tỷ, bằng không nàng thật sự lo lắng Nhị tỷ sẽ hành thích chồng, đến lúc đó thì lớn chuyện rồi.
"Thân thể không thoải mái?" A Uyển quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Hân cười nói: "Không có việc vì, là tâm trạng Nhị tỷ không tốt thôi, có thể là ở trong cung qúa lâu, Thái tử điện hạ thương tỷ ấy mới dẫn tỷ ấy đến hoàng trang ở vài ngày, coi như giải sầu một chút."
A Uyển hiểu rồi, có đôi khi tâm trạng không tốt cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, những Thái y kia đều có một nguyên tắc giữ mạng, cái gì cũng có thể nói là không khỏe trong người..
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
120 chương
2 chương
110 chương