Sủng thê như mệnh
Chương 139
Gió thổi bay làn váy xanh lá mạ của thiếu nữ lên, lộ ra một góc giày thêu giấu dưới váy, tinh xảo mà thanh tú.
Nhìn thấy người đó sắp rơi từ trên sườn núi xuống, chưa kịp ý thức được mình đang làm gì, tự động lao lên như dây đàn, vươn tay ôm lấy người đó.
Thiếu nữ lao vào trong lòng, hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi, kíƈɦ ṭɦíƈɦ tinh thần hắn, thân thể mềm mại khác hẳn với nam tử rắn chắc, quá mỏng manh không thể chịu nổi dù chỉ là một cú đánh nhưng lại khiến người ta thích đến mức không muốn buông tay, ôn hương noãn ngọc như vậy.
Hắn không kìm được mà duỗi tay ôm chặt thiếu nữ vào lòng, lại vì quên mất chỗ dưới chân, té từ trên sườn núi xuống.
Hắn nằm ngửa trên cỏ, nhưng lại bảo vệ người trong lòng trước đã, khi đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nàng yếu ớt như vậy, hắn nhất định sẽ không để nàng ngã bị thương!
Mấy viên sỏi trong bụi cỏ cấn vào người hắn hơi đau, nhưng người trong lòng lại khiến tinh thần hắn hưng phấn, hơi thở của nàng, mùi thơm của cơ thể nàng, xúc giác của nàng, thậm chí cân nặng của nàng …… Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến hắn vô cùng hưng phấn.
Không chỉ có vậy, một luồng nhiệt nóng từ dưới bụng tụ lại xuống bộ vị, khiến hắn có một cảm giác xa lạ khó diễn tả thành lời.
Cảm giác này tới quá đột ngột, cũng quá xa lạ, khiến hắn dường như không thể nhúc nhích, thậm chí còn có suy nghĩ bốc đồng, đè người trong lòng dưới thân, sau đó hung hăng mà……
Hắn không rõ sau đó muốn làm gì, chỉ có thể ôm chặt người trong lòng theo bản năng, dùng sức đến mức khiến nàng khẽ phát ra âm thanh, rồi mới bừng tỉnh, phát hiện mình đang làm gì.
Sau lại, hắn mới biết được, đó chính là du͙ƈ vọиɠ.
Một nam nhân sinh ra du͙ƈ vọиɠ với nữ nhân.
Nghe nói sau khi một nam nhân có cô nương mình thích, sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu cô nương đó, ham muốn chiếm hữu sẽ trở thành du͙ƈ vọиɠ.
Không chỉ có ham muốn chiếm hữu thân thể nàng, cũng muốn chiếm hữu cả trái tim nàng.
Mười ba tuổi, hắn bất ngờ phát hiện mình sinh ra du͙ƈ vọиɠ với nàng, cũng khiến nàng tránh hắn như rắn rết.
“Thất cữu cữu và mẹ ta là huynh muội, mà ngươi là biểu đệ của ta, chúng ta không thể ở bên nhau.” Nàng mím môi, đôi mắt đen như mực bình tĩnh khiến hắn phát sợ, không có chút cảm xúc, “Hơn nữa, ta đã có vị hôn phu.”
Không, nam nhân đó là cái thá gì chứ? Hắn chỉ là một tên hèn nhát, hắn không xứng với nàng, hắn chỉ lợi dụng thân phận của nàng để bò lên trên, vì hắn muốn báo thù cho mẫu thân thôi……
“Chúng ta là biểu tỷ đệ ruột, cận huyết thống, không thể đâu.”
Hắn không hiểu, vì sao nàng lại kiên trì bọn họ là biểu tỷ đệ thì sẽ không thể, cho nên dù nam nhân kia không tốt, nàng cũng sẽ không chọn hắn sao? Vì sao chứ? Cũng chỉ vì bọn họ là biểu tỷ đệ ruột, cho nên nàng muốn phủ định hắn toàn bộ, thậm chí không bao giờ gặp lại hắn sao?
“Ngươi đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Sau đó, hắn đi thật.
Hắn kiêu ngạo không ai sánh bằng, thứ hắn muốn chưa bao giờ phải mở miệng để có mà sẽ luôn có người dâng tới cho hắn chọn.
Chỉ có nàng là người duy nhất hắn muốn mà không có được, khiến hắn phải nếm trải sự đau khổ và thất bại.
Hắn muốn đoạt lấy nàng, phá hư hôn sự của nàng, để nàng từ hôn, chuyển sang vòng tay hắn.
Nhưng tất cả đều dừng lại trong sự từ chối của nàng, sự kiêu ngạo của hắn chẳng là gì trước mặt nàng, thân phận hắn tôn quý, quyền thế ngập trời cũng không thể khiến nàng đổi ý, ngược lại còn đẩy hắn ra xa nàng.
Cuối cùng hắn sợ hãi, không dám ép nàng, chỉ có thể yên lặng chú ý nàng trong góc tối.
Cho đến khi, hắn ở trên chiến trường nhìn thấy Lộ Bình chật vật quỳ dưới chân hắn, nói bằng giọng điệu oán hận mà bi thương: “Thế tử, Quận chúa Thọ An mất rồi……”
“A ——”
Hắn không tin, rõ ràng mình đã buông tay, rõ ràng hắn sắp xếp người bảo vệ nàng, vì sao nàng lại chết?
****
“A ——”
Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang lên, Lộ Bình gác đêm bên ngoài bừng tỉnh, bật dậy xuống giường, đi tới trước cửa, gõ cửa, nhỏ giọng dò hỏi:
“Thế tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên trong mãi cũng không có tiếng đáp lại, Lộ Bình lại không dám mạo muội xông vào, đành phải kiên nhẫn đợi một lát, lúc chuẩn bị hỏi lại, rốt cuộc cũng có một giọng nam khàn khàn truyền tới, “Không sao.”
Giọng nói đó đúng là của thiếu niên mười bốn lăm tuổi đang thời kỳ vỡ giọng, nghe như tiếng mài đá, cũng không dễ nghe, nhưng lại ẩn chứa âm điệu kỳ lạ nào đó, trong bóng đêm, có cảm giác mê hoặc lòng người.
Sau khi nghe xong, Lộ Bình không nói gì, trong lòng đoán là vừa rồi Thế tử gặp ác mộng.
Là người hầu thân cận của Thế tử Thụy Vương, Lộ Bình biết đôi khi chủ tử sẽ gặp ác mộng, thậm chí mất ngủ cả đêm, tuy không biết tại sao một vị Thế tử Vương gia tôn quý, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, tôi tớ vây quanh, trong cung thì được sủng ái, chưa bao giờ phải chịu khổ lại bị như thế, nhưng có một số việc hắn không thể nói, cũng không thể hỏi.
Vệ Huyên đúng là đã gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy chuyện kiếp trước sự tình, ở kiếp trước từ năm mười ba tuổi hắn vô tình nhận ra ham muốn chiếm hữu của mình với A Uyển đến khi nghe được tin nàng mất, một đêm ngắn ngủi, hắn đã có những trải nghiệm mà cả đời không thể trong giấc mơ.
Trong màn trướng màu xanh, hắn trừng mắt lớn, mặt đầy mồ hôi, ánh sáng xung quanh mờ ảo, chiếu vào hắn.
Một lúc lâu sau, hắn nâng tay lau mồ hôi chảy xuống khóe mắt, tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, mùi máu thoang thoảng khắp trướng, mùi này khiến đầu óc hắn đang rối bời cũng tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh lại, cuối cùng lại không được ngủ, mà lúc này, chỉ mới vừa đánh trống canh ba.
Lộ Bình nghe thấy tiếng động bên trong, nhìn trời đêm cuối xuân bên ngoài, sao vẫn sáng, đúng là lúc mộng đẹp, nhưng chắc chủ tử không ngủ lại được, điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày, hơi lo lắng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể hắn sẽ bệnh mất, có lẽ là hắn sẽ cho người đi nói cho Quận chúa Thọ An, để Quận chúa Thọ An khuyên nhủ chủ tử đi tìm thái y bốc thuốc uống.
Quả nhiên, bên trong vang lên tiếng chủ tử gọi, Lộ Bình đẩy cửa vào, đầu tiên là châm đèn lên để sáng hơn, sau đó đi tới vén màn lên, dùng móc cố định lại, để lộ ra người ngồi bên trong.
Hình như hắn hơi đau đầu, tay đang nắm lại đặt trên trán, đôi mắt khép hờ, mái tóc đen mềm mại buông xõa, rối bời trên người hắn, có vài sợi vương trên trán, lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ.
Hắn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng, vạt áo hơi mở ra, lộ ra làn da trắng nõn, trong ánh đèn mờ ảo, càng làm hắn tăng thêm phần mềm mại, hư ảo, dường như không giống người thật.
Lộ Bình thở dài hơn bình thường, cúi đầu, khoanh tay đứng ở trước giường, không dám nhìn nhiều.
Một lúc sau, người đó mới nói:
“Rót cho ta một chén nước.”
Lộ Bình nhanh chóng đưa một cốc nước có nhiệt độ vừa phải qua, lúc này người đó đã ngồi ở mép giường, dáng ngồi rất khí phách, hai chân giang rộng, nhưng mái tóc dài đen nhánh buông xõa, che đi khuôn mặt trắng nõn như mỹ ngọc, mà vẫn mang đến cho hắn một cảm giác khó giải thích.
Ban đêm quả nhiên là quá nguy hiểm.
Lộ Bình không dám nhìn nhiều, sau khi đưa ly nước cho hắn, liền nói:
“Chủ tử, bây giờ vẫn còn sớm, ngài vẫn nên ngủ tiếp một lát đi.”
Thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, sau khi Lộ Bình do dự, lại nói:
“Hơn nữa Quận chúa Thọ An có nói, ngài đang thời điểm dậy thì, cần phải ngủ đủ giấc.”
Nghe hắn nói, thiếu niên trên giường ngừng động tác, dù không nói gì, nhưng thật ra là không tức giận.
Tính tình Vệ Huyên không tốt, người hầu hạ hắn đều biết vậy, nên rất cẩn thận trước mặt hắn.
Tuy Lộ Bình là một bất ngờ, Vệ Huyên lại kiên nhẫn với hắn đến lạ, cực kỳ dung túng, nhưng hắn không vì vậy mà đắc ý, bình thường đều tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không bao giờ dám nói nhiều.
Nhưng mà, có lúc, Lộ Bình cũng không thể không căng da đầu góp ý, may mà nếu có chuyện khó xử thì chỉ cần nói ra bốn chữ “Quận chúa Thọ An”, về cơ bản Vệ Huyên sẽ tắt lửa.
Quả nhiên, liền nghe Vệ Huyên nói:
“Biết rồi, ta sẽ ngủ tiếp.”
Lộ Bình nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chạy tới cầm lấy chén nước hắn đưa qua, đồng thời cũng đi lấy nước cho hắn rửa mặt lần nữa, để hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
Còn về cơn ác mộng lúc nãy của chủ tử gì, hắn im lặng không hỏi.
Sau khi Lộ Bình đi xuống, Vệ Huyên lại nằm lên giường, khó mà ngủ được, thân thể rất mệt, nhưng tinh thần lại căng thẳng, đây cũng nguyên nhân dẫn tới việc hắn mất ngủ cả đêm.
Nhưng nghĩ đến lời Lộ Bình nói, đành phải ép mình ngủ tiếp, sau đó bắt đầu nửa mơ nửa tỉnh, tinh thần rơi vào một trạng thái kỳ quái, lại tiếp tục nằm mơ.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện mình ôm chăn vào lòng, thân thể cũng truyền đến một cảm giác khác thường, dường như khí huyết trong người đều dồn về nơi nào đó ở thân dưới, thân thể rất nóng.
So với kiếp trước không biết gì cả, đương nhiên kiếp này hắn biết lý do là gì.
Hắn lại mơ thấy A Uyển, cho nên mới có phản ứng.
Hắn vuốt mặt, chậm rãi bò dậy, gọi người chuẩn bị nước, rồi vọt vào tịnh phòng tắm hai thùng nước lạnh mới dập tắt luồng nhiệt trong người.
Cả người ướt sũng đứng trước bồn tắm, Vệ Huyên nhìn nhìn tay mình, sau đó lại cúi đầu nhìn chỗ thân dưới rốt cuộc cũng mềm đi, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kháng cự, quyết định sẽ kiên quyết không làm chuyện ấy.
Nhớ tới lần trước Thái Hậu nói, còn có mấy cung nữ trong viện Tùy Phong mà phủ Nội Vụ đưa lại đây, Vệ Huyên hơi nheo mắt.
Ngay cả tay mình cũng không chịu sờ nó để giải quyết thì càng không cần nữ nhân khác chạm vào, lúc đó hắn sẽ không nhịn được mà muốn bùng nổ, đạp chết những nữ nhân lại gần.
Sau khi Vệ Huyên ăn mặc chỉnh tề đi ra, đám nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt tiến vào hầu hạ hắn, đám nha hoàn đều rất cẩn thận lúc hầu hạ hắn, thậm chí còn không dám chạm vào thân thể hắn.
Nếu không sẽ giống như lần trước, có nha hoàn định sờ vào người hắn, quyến rũ hắn lúc hầu hạ chủ tử thay quần áo liền bị đá ra ngoài, tuy không chết, nhưng đại phu lại nói nửa đời sau phải chịu ốm yếu bệnh tật.
Vệ Huyên dần lớn lên, có thể có nha hoàn thông phòng, nha hoàn trong phủ cũng rất để ý, nhưng nghĩ đến kết cục của nha hoàn bị Vệ Huyên đá kia, lại khiến đám nha hoàn thu tâm, tạm thời không dám có suy nghĩ bò lên giường.
Hơn nữa cho dù muốn bò giường cũng thì cũng là mấy cung nữ Thái Hậu ban cho, tiếc là các nàng bị Thế tử ném đến tạp phòng làm việc nặng không chút lưu tình, thật đáng thương.
Rửa mặt xong, Vệ Huyên nhìn trời vẫn tối đen, bây giờ mới qua giờ sửu chưa lâu, vẫn còn sớm, liền tới phòng luyện công phát tiết tinh lực một hồi, để người toát mồ hôi thì lại lần nữa về phòng rửa mặt.
Sau khi hắn rửa mặt xong, An ma ma sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng phong phú, chủ yếu là món mặn, không có điểm tâm ngọt.
Dùng bữa sáng xong, Vệ Huyên liền ra ngoài, ngồi trên xe ngựa Lộ Bình đã chuẩn bị tiến cung..
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
120 chương
2 chương
110 chương