Chuyện Ngũ Hoàng tử bị Vệ Huyên ném xuống nước, tuy là Vệ Huyên đường đường chính chính biểu lộ ra bên ngoài, có chơi có chịu, nhưng vẫn để lại cho người ta sự ớn lạnh sau lưng, hơn nữa cũng ý thức được Thế tử Thụy vương càn quấy như nào. Quả thật là một sát tinh hung thần không hơn không kém. Bởi vì chuyện này, những người tới mừng thọ lão phu nhân Uy Viễn Hầu đều ở lại không lâu, Lão phu nhân cũng không giữ lại bọn họ, sau khi khách đều rời đi hết, bọn họ liền đi xử lý việc của Ngũ Hoàng tử. Dù sao thì, phủ Uy Viễn Hầu đều là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý phi, cũng là nhà ngoại của Thế tử Thụy Vương, xét từ góc độ người ngoài, nếu dòng dõi của Trịnh Quý phi và Vệ Huyên không hòa hợp thì phủ Uy Viễn Hầu quả thực là bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử. Sau khi tiễn khách về, Tam Hoàng tử cũng cùng Ngũ Hoàng tử và Tam Công chúa trở về cung, Uy Viễn Hầu vội vàng chạy tới thỉnh an lão phu nhân, còn cụ thể hỏi phải làm sao, chứ cũng không nên để người trong cung trút giận lên phủ Uy Viễn Hầu, như vậy chẳng khác gì làm trò cười cho người ta xem. Uy Viễn Hầu lo lắng nói: "Mẫu thân, dù thế nào thì đó cũng là Hoàng tử, Trịnh Quý phi cũng là Quý phi được sủng ái trong cung, Huyên Nhi thật sự không nên hấp tấp như thế, như vậy khác gì khiến người khác chê cười phủ Uy Viễn Hầu của chúng ta ? " Uy Viễn Hầu lo lắng, cả đời này hắn sống dưới cái bóng mạnh mẽ của mẫu thân, lá gan cũng giống như cha hắn, chẳng hề bạo dạn tí nào, chỉ mẫu thân hắn mới kiểm soát được gia đình. Mặc dù cha hắn đã qua đời, hắn trở thành Uy Viễn Hầu nhưng lão phu nhân vẫn đảm đương hầu hết các việc trọng đại. Bây giờ, Vệ Huyên lại có thể làm loạn ở phủ của mình rồi truyền vào cung, nếu Trịnh Quý phi không thông cảm mà đến gặp hoàng đế khóc lóc than thở, Hoàng đế lại trút giận sang thì phủ Uy Viễn Hầu có thể làm gì được? Uy Viễn Hầu lo lắng mà không nhìn thấy sự khinh thường và hận thù lướt qua đôi mắt của lão phu nhân, khi hắn nhìn lên và yêu cầu lão phu nhân đưa ra ý kiến, lão phu nhân Uy Viễn Hầu vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Chuyện đã xảy ra vậy rồi, nói thêm cũng vô ích, ngày mai đưa thê tử của con vào cung thỉnh tội với Trịnh Quý phi đi." “Nếu như Quý phi nương nương trách tội thì sao?” Uy Viễn Hầu căng thẳng hỏi, “Hơn nữa, đó là Hoàng tử, còn bên phía Hoàng thượng...” Lão phu nhân cầm lấy tách trà từ ma ma nhấp một ngụm, mi mắt hơi rũ xuống, nói: "Nàng ta sẽ không đâu! Còn về phía Hoàng thượng, không cần lo lắng, Hoàng thượng vẫn rất thương Huyên Nhi." “?” Uy Viễn Hầu trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, muốn hỏi rõ ràng hơn, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của lão phu nhân, đành hậm hực rời đi. Rời khỏi viện của lão phu nhân, Uy Viễn Hầu không nhịn được mà lau mồ hôi, không hiểu được ý của mẫu thân là sao. Mặc dù phủ Uy Viễn Hầu là nhà mẹ đẻ của Trịnh Quý Phi, nhưng họ đều biết rằng Trịnh Quý phi không có tình cảm sâu đậm gì với phủ Uy Viễn Hầu này, nhiều nhất cũng chỉ là phủ Uy Viễn Hầu đề cao tình cảm của nàng ta, nhưng trong lòng lại không coi phủ Uy Viễn Hầu như gia đình ruột thịt của để nàng có thể dựa vào. Vậy thì làm sao Trịnh Quý phi có thể không tức giận khi những chuyện như thế này xảy ra với Ngũ Hoàng tử cho được? Còn về Văn Đức Đế, dù có yêu Vệ Huyên đến mấy, cháu trai cũng không thể hơn so với con ruột của mình chứ? Không chỉ có Uy Viễn Hầu nghĩ như vậy, mà Lệ ma ma cũng có chút lo lắng, hỏi: "Lão phu nhân, bên Hoàng thượng thật sự có thể như vậy sao? Nếu như Thế tử có bị trách tội..." Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cười nói: "Ngươi yên tâm, Trịnh Quý phi hiện tại cũng không dám làm gì, thậm chí nàng ta tự mình thuyết phục hoàng thượng, Huyên Nhi cùng lắm cũng chỉ là bị phạt nhẹ nhàng thôi, chắc chắn se không bị phạt quá nặng đâu. ” Sau đó bà chế nhạo nói:“ Hồi đó nàng ta dám ra tay như vậy thì giờ nàng ta phải gánh lấy hậu quả ”. Nhìn vẻ mặt hận thù của lão phu nhân, Lệ ma ma cảm thấy trong lòng hơi lạnh, bà chợt hiểu cái chết của Đích phi Thụy vương năm đó có lẽ không thể không liên quan đến Trịnh Quý phi. Có một số việc không cần nói quá rõ ràng như vậy dễ bắt chẹt kẻ thù hơn. ****** A Uyển cùng mẫu thân rời khỏi phủ Uy Viễn Hầu. Trước khi lên xe ngựa, nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn Vệ Huyên, hắn cũng nhìn qua mỉm cười với nàng, gió xuân vén áo choàng đỏ thẫm của hắn lên, màu đậm lướt qua đá xanh khiến vẻ mặt của hắn trở nên tế nhị. Trưởng Công chúa Khang Nghi quay đầu lại, nhìn thấy con gái có chút thất thần, gật đầu về phía Vệ Huyên, sau đó cùng A Uyển vào trong xe ngựa, rồi ôm nàng vào lòng. “Con lo lắng cho Huyên Nhi sao?” A Uyển cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại, tuy rằng lúc trước Vệ Huyên ăn nói bừa bãi, nhưng nghĩ đến Hoàng đế trong cung, A Uyển lại càng lo lắng hơn. Suy nghĩ của Thái hậu ít nhiều có thể đoán được, nhưng không ai có thể hiểu được Hoàng đế nghĩ gì, lần này Vệ Huyên ném Ngũ Hoàng tử xuống nước, còn ngăn cản người khác cứu hắn, điều này nghiêm trọng hơn có thể nói là cố ý sát hại Hoàng tử, mặc dù Văn Đức Đế là Hoàng đế, nhưng cũng là phụ thân, nếu như hắn tàn nhẫn, kết cục của Vệ Huyên không nói cũng hiểu, cho dù có Thụy vương che chở, nhưng Thụy vương đối mặt với Hoàng đế, cũng đành phải bất lực? Trưởng Công chúa Khang Nghi không thể nhịn được cười, "Con bé ngốc này, mặc dù Huyên Nhi hành động có chút lỗ mãng nhưng nó không phải là người không hiểu chuyện, cùng lắm thì sẽ chỉ chịu một số hình phạt nhẹ thôi. Và con cũng đừng quên rằng đằng sau Huyên Nhi còn có Thái hậu và Thụy vương nữa. " Lớn thì có thể nói là Vệ Huyên cố ý sát hại Hoàng tử, nhưng nói bé lại cũng có thể nói là giữa hai huynh đệ bọn họ đánh nhau. Trưởng Công chúa Khang Nghi lại không lo lắng cho Vệ Huyên, mấy năm nay hầu như đều nhìn Vệ Huyên lớn lên, tiểu tử này thế nào nàng còn không biết sao? Nhìn nghịch ngợm vậy nhưng thật ra nhiều chuyện lại rất có chừng mực, tuy rằng không biết hôm nay Vệ Huyên làm ra chuyện như vậy là có lý do gì, nhưng cũng phải có nguyên do, vậy cứ nhìn xem xem Vệ Huyên muốn làm gì. Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi an ủi con gái, Thụy vương cũng nhận được tin tức, khi biết đứa con nghịch ngợm của mình đã làm ra loại chuyện này, suýt thì muốn tức chết, liền lập tức từ doanh trại về nhà. Về đến nhà, hắn liền thấy tiểu tử đang ngồi ở chính điện đợi hắn, bên cạnh là đứa con trai ba tuổi, hai huynh đệ đang chơi ném thẻ vào bình rượu, một người thì ném, người kia thì nhặt, chơi chẳng ra cái gì cả, nếu như là trước kia, trong lòng hắn sẽ còn được an ủi, vì đứa con trai lớn luôn coi đệ đệ mình như một công cụ đồ chơi, nhưng cũng gọi là có chăm sóc cho đệ đệ của mình, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy tên Vệ Huyên này thật là khiến hắn muốn đập cho một trận. Khi nhìn thấy hắn về, hai huynh đệ một lạnh lùng, một mềm yếu. “Phụ vương ~” Nhị thiếu gia của phủ Thụy vương non nớt gọi. Thụy vương sờ đầu đứa con trai út, bảo bà vú bế đi rồi nói với Vệ Huyên: "Nhìn xem hôm nay con đã làm gì hả, con có mặt mũi nào để trở về không?" Vệ Huyên lạnh lùng đáp: "Đây là nhà của con, con tại sao không về được?" "Con trở về làm gì? Con nên vào cung mà thỉnh tội với Hoàng thượng." “Biết rồi, phụ vương đi đi.” “…….” Thụy vương bị hắn làm cho tức giận đến gần chết, nhưng cũng bất lực với bộ dạng dầu muối không ăn của hắn, đánh hắn một trận sao, hắn đã lớn chừng này rồi, chạy trốn bay nhanh, đâu còn có thể đánh được hắn chứ? Thụy vương vung roi đuổi theo hắn nửa cái vương phủ, cuối cùng chỉ biết dừng lại mà thở hổn hển, bèn giả vờ trở về phòng cho người thay y phục, tranh thủ trời chưa muộn, hắn muốn vào cung thỉnh tội với Hoàng đế. Tên tiểu tử hôm nay làm ra việc như này, chắc chắn sẽ kiếm rất nhiều cớ, nhưng cũng phải vào cung để thỉnh tội với Hoàng đế, nếu không mai sẽ bị phun cho chết bởi những tên ngự sử rảnh rỗi không có gì làm. Đương nhiên, Thụy vương không tự mình vào cung mà đưa cả Vệ Huyên vào cùng, lần này Vệ Huyên không chạy đi mà ngoan ngoãn vào cung cùng hắn. * Trong cung Nhân Thọ, Thái hậu sau khi nghe về điều đó, liền hơi nheo lại đôi mắt. Cuối cùng Thái hậu chỉ nói: "Ta biết rồi, lui xuống đi." Người tới báo tin trong lòng khó hiểu, dường như cũng biết được một chút, nhíu mày hài lòng đi ra khỏi cửa điện cung Nhân Thọ, xoay người đi báo tin cho chủ tử. Thái hậu phản ứng như vậy, trong mắt các phi tần trong hậu cung đều biết Thái hậu ngoài mặt không giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thật ra trong lòng hướng về Vệ Huyên nên không nói gì. . Còn về việc Thái hậu nói gì đó với Lãnh ma ma sau khi bọn họ rời đi, tất nhiên không ai biết. Thái hậu nói với Lãnh ma ma: "Ngươi đi tìm hiểu xem chuyện Đích phi Thụy vương năm ấy có liên quan gì đến Trịnh Quý phi hay không và cả Uy Viễn Hầu có biết chuyện này hay không." Lãnh ma ma thấp giọng đáp, nhưng đầu óc quay cuồng, bà hiểu được có phải Thái hậu đang nghi ngờ lão phu nhân Uy Viễn Hầu đã biết gì không, sau đó liền tiết lộ sự việc này với Thụy vương, để hôm nay khiến hành vi của Thế tử Thụy vương quá khích như vậy . Thái hậu im lặng, các cung còn lại sau khi vui sướng vì người khác gặp họa thì không còn để ý tới nữa, ngược lại là Trịnh Quý phi ở cung Triêu Dương lại lạnh lùng. Vệ Huyên từng cùng Ngũ Hoàng tử đánh nhau, nhưng cũng chỉ là đánh nhau giữa bọn trẻ con, không dám làm gì quá đáng, Hoàng thượng cũng không quan tâm. Nhưng lần này Vệ Huyên ném hắn xuống hồ ngay trước mặt mọi người, cũng không cho ai cứu, hoàn toàn không nể mặt mũi, nàng làm sao có thể không sợ hãi? Nếu thật sự cùng Vệ Huyên trở mặt vậy, Thụy vương chắc chắn sẽ chăm sóc con trai của hắn, nếu như vua Thụy sau này hướng về Thái tử ... Nghĩ đến đây, Trịnh Quý phi đột ngột đứng lên, nàng không thể để mọi chuyện phát triển như thế này. "Mau, thay y phục cho bổn cung, bổn cung phải đi thỉnh an Hoàng thượng." Cho dù Vệ Huyên có ý gì, hiện tại cũng không phải lúc trở mặt, nàng không thể để bè phái của Thái tử lớn mạnh, e rằng bao nhiêu năm nay công sức này của nàng đều uổng phí. * Phòng ngủ của Đông cung. Thái tử tựa lưng vào chiếc gối lớn, sắc mặt có chút tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho ra tiếng. Thái tử lại bị ốm, mà Thái tử phi vì muốn chăm sóc hắn, cho nên lễ mừng thọ của lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cả hai người đều không thể đến được nên cũng phái người đã gửi hậu lễ tới. Phủ Uy Viễn Hầu là mẫu tộc của Hoàng đế, những năm nay dù có hèn mọn thế nào, dù con cháu có suy yếu đến đâu cũng không thể thất lễ, nếu không sẽ bị coi là trở mặt với Hoàng đế. Tuy nhiên, lúc này Thái tử còn cảm thấy may mắn vì bị ốm, cũng không muốn nhúng tay vào. Mạnh Vân lấy thuốc đưa cho Thái tử uống, thấy hắn uống một bát thuốc đắng mà không chút thay đổi sắc mặt, nghĩ một chút bèn lấy một bình thủy tinh ra, đút cho hắn một quả mật mai. Thái tử không ngờ lại bị ngậm mật mai vào miệng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch, vị chua chua ngọt ngọt của mật mai lan tràn trong miệng, chẳng mấy chốc vị đắng của thuốc đã loãng đi, chỉ còn lại the nhẹ vị ngọt chua chua, không quá ngọt đến răng, rất sảng khoái. Hắn nhớ rằng đây là một trong những món ăn vặt nhẹ mà Thái tử phi rất thích, tại sao nàng ấy lại đút mấy món ăn vặt vào cho hắn? Thấy hắn nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh trong tay, Mạnh Vân tưởng hắn vẫn còn muốn, nên nhét thêm một cái nữa, hỏi: "Ăn ngon không?" Thái tử gật đầu, hương vị thật là ngon. Mạnh Vân nở một nụ cười, "Đây là đồ ăn vặt do Huyên biểu đệ tặng cho Thọ An đó, thần thiếp và Hân Nhi đều cảm thấy rất ngon nên đã xin vài lọ từ chỗ Thọ An về ăn đấy, còn lọ này là Hân Nhi tặng cho thần thiếp, nếu chàng thích, thần thiếp lần sau bảo Hân Nhi qua chỗ Thọ An xin thêm ít nữa, cũng là một phương thuốc tốt cho sức khỏe đó ạ. " Thái tử trong lòng hơi rung động, trên mặt nở nụ cười: "Huyên Nhi đối xử với Thọ An thật chân thành." Mạnh Vân cười và không nói gì. Uống thuốc xong, Thái tử phi theo lời dặn của Thái y, đưa Thái tử lên giường nghỉ ngơi, lấy đi sổ gấp trong tay hắn, rất trịnh trọng nói với hắn: "Thái y nói rồi, điện hạ nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để cơ thể mệt mỏi." Nhìn thấy nàng với vẻ mặt nghiêm túc, hoàng tử mỉm cười đáp lại, sau khi được được nàng đỡ xuống giường, hắn nằm vào trong để lại một chỗ cho nàng lên và ngủ cùng hắn, "Bệnh phong hàn của cô đã gần khỏi rồi, sẽ không lây cho nàng đâu, lên đây ngủ cùng ta đi. " Mấy ngày nay vì bệnh của hắn nên đôi phu thê chỉ có thể ngủ phòng riêng, đừng nói Mạnh Vân không quen không có người bên cạnh để nàng làm gối ôm, đến cả Thái tử cũng không quen khi bên gối không người. Sau khi Mạnh Vân nằm xuống giường, Thái tử ôm nàng vào lòng, xoa cằm lên đỉnh đầu nàng, nói với nàng: "Nàng làm như vậy là đúng, không nên để mẫu hậu nhúng tay vào. " Mạnh Vân yên lặng nghe hắn nói, nhận ra hắn đã biết chuyện nàng làm trước kia, cảm thấy không có gì phải giấu diếm, dù sao Hoàng hậu nhiều nhất cũng chỉ chọc giận nàng một chút, lát sau Thái tử nói vài câu thì sẽ không sao. Đây là điểm tốt của Hoàng hậu, mặc dù không làm được gì hay ho và bị nhiều người cười nhạo, nhưng lại không thù hận với người một nhà và có thể nghe lời khuyên của con cái. Khi Thái tử đã ngủ say, Mạnh Vân đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của hắn và thầm tự nhỏ rằng mọi thứ sẽ ổn. Đôi phu thê trẻ ở Đông cung lấy bệnh của Thái tử làm cái cớ, không can thiệp vào những chuyện đó, mặc dù Hoàng hậu muốn nhân cơ hội làm chuyện gì đó, nhưng vì bị Mạnh Vân ngăn cản nên chỉ có thể co ro ở cung Phượng Nghi sầu muộn, để các phi tần trong hậu cung đang dài cổ muốn xem náo nhiệt không khỏi buồn bực. Cùng lúc đó, người buồn bực còn có Thôi Quý nhân, xé rách cái khăn trong tay, trong chớp mắt lại lấy lại tinh thần, không tin nàng không thể lật đổ Trịnh Quý phi. Năm đó Trịnh Quý phi đã làm như nào, nàng đương nhiên có thể tham khảo được chút. Thụy vương đưa con trai vào cung để nhận tội, Trịnh Quý phi cũng sẽ đích thân đến phủ Hoàng đế kêu oan, bí mật muốn làm gì thì không ai biết, nhưng cuối cùng dù gì thì Văn Đức Đế cũng sẽ không trừng phạt Vệ Huyên nhiều, chỉ yêu cầu hắn ta ở nhà đóng cửa ăn năn một tháng. Về kết quả này, mọi người đều cảm thấy bất ngờ và không khỏi ngạc nhiên, trong lòng cho rằng với đà sủng ái của Vệ Huyên, việc Hoàng đế phạt hắn một tháng cửa đóng then cài, dù thế nào cũng cảm thấy Ngũ Hoàng tử uổng công chịu tội. Có lẽ Vệ Huyên mới thật sự là con ruột của hắn, Ngũ Hoàng tử là cháu ruột mới đúng. Đây là câu thầm nói đùa của rất nhiều người, bọn họ không dám truyền ra ngoài, nhưng vì chuyện này mà Ngũ Hoàng tử bị nhiều người chế nhạo là không phải con của Hoàng đế nên thậm chí không thể đấu lại Thế tử của Vương gia. Vị Ngũ Hoàng tử tức giận đến đau thắt ruột gan nhưng đành chịu, uổng công chịu tội, cũng cho hắn thêm một bài học: Vệ Huyên chính là kẻ mất trí, không thể đối đãi theo cách bình thường. ***** Nghe tin Vệ Huyên chỉ bị phạt đóng cửa trong nhà trong một tháng, A Uyển cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nhận ra địa vị của hắn trong cung thật sự là Hoàng tử cũng thua kém. Không chỉ nàng nghĩ như vậy mà nhiều người cũng nghĩ như vậy. Trong phủ của Trưởng Công chúa Khánh An, Mạc Như ngồi xuống đấm chân cho Trưởng Công chúa Khánh An, cắn môi ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Trưởng Công chúa Khánh An sờ nhẹ đầu nói với nàng: "Đừng lo lắng, nhất thời đắc ý không phải là cả đời sẽ đắc ý, cứ để xem sau này ai mới là người cười cuối cùng." Mạc Như gật đầu, nói: “Tổ mẫu, Thế tử Thụy vương thật kiêu ngạo, nếu thật sự đối mặt với Tam Hoàng tử, e rằng Tam Hoàng tử về sau sẽ gặp khó khăn.” Còn nếu như nàng được gả qua đó, thật sự có thể như ý nguyện nàng sao ? Nghĩ đến con trai của Thụy vương, nàng không thể không nghĩ đến Quận chúa Thọ An mà nàng đã gặp ở vườn hoa của phủ Uy Hầu Viễn, nàng ta tuổi còn nhỏ lại chín chắn ung dung, nhìn trông không giống một đứa bé mười mấy tuổi chút nào, khiến nàng cảm thấy hơi bối rối. Trưởng Công chúa Khánh An cười và nói: "Nếu không thể chịu được cả lần kiểm tra này, làm sao mà có thể có được đại sự chứ?" Mạc Như cắn môi, trong lòng vẫn có chút chột dạ. "Như Nhi cần phải biết rằng cho dù là Tam Hoàng tử hay là Thế tử Thụy vương, bọn họ đều có thể kiêu ngạo như vậy, đều là do Hoàng thượng ban cho, chỉ khi Hoàng thượng vui vẻ, mới có thể toại nguyện được." Nói rồi, Công chúa Khánh An thở dài, vị Đế vương này tâm cơ thâm trầm, Vệ Huyên chỉ là quân cờ trong tay hắn, cho dù được sủng ái nhưng lại không thể vượt quá giang sơn của hắn, thật nực cười vì không ai có thể hiểu được. Thấy cháu gái có vẻ hơi thất thần, Trưởng Công chúa Khánh An vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Như Nhi của chúng ta còn đang chờ làm Tam Hoàng tử phi đây, Hoàng thượng cũng nên sớm thông báo chuyện này rồi." Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Như đỏ bừng, nhớ đến dáng vẻ cao ráo của thiếu niên trong rừng hoa anh đào ấy, đối mặt với sự kiêu ngạo của Vệ Huyên cũng không lùi bước, càng làm cho hắn thêm vẻ anh hùng hào kiệt, khiến người ta không thể dời mắt..