Sủng thê như lệnh
Chương 94 : Sủng thê như lệnh
Chương 94
Editor: Dom
Cuối cùng Vệ Huyên vẫn không hỏi được A Uyển thích quà cập kê gì, chủ yếu là A Uyển cũng không quá muốn thứ gì.
Là một cô nương xuất thân từ quý tộc được ăn ngon mặc đẹp từ khi sinh ra, từ nhỏ A Uyển đã ăn sơn hào hải vị —— hơn nữa bởi vì sức khỏe không tốt, cách chế biến còn cẩn thận, phức tạp hơn đầu bếp trong nhà huân quý, mặc toàn tơ lụa, chơi trân châu Nam Hải—— Tại Giang Nam, cách xa kinh đô, có rất nhiều người nịnh bợ Trưởng Công chúa Khang Nghi, còn có đồ Vệ Huyên đưa tới…… Cho nên, nàng thật sự cảm thấy không đặc biệt muốn thứ gì.
A Uyển chưa kịp trả lời, liền thấy thằng nhóc kia như đang suy ngẫm gì đó nhìn mình, lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, không khỏi cảnh giác nhìn hắn.
Hắn lại muốn làm gì?
“Hình như Đại Bạch và Nhị Bạch hơi già rồi, nghe nói là giết lấy thịt cũng già quá rồi……”
Vệ Huyên chậm rãi nói, “Ta đưa nàng một con nhé? Ừ, nàng muốn nuôi nhiều ngỗng hơn không? Một trăm con được chưa? Huấn luyện một trăm con ngỗng trắng nghe nàng chỉ huy, nàng sai khiến chúng nó thế nào cũng được.”
A Uyển: o(╯□╰)o nàng bị ảo giác sao?
Vị Thế tử gia nói một món quà không đáng tin, rốt cuộc nàng huấn luyện một trăm con ngỗng để làm gì? Chết mất! Có ý nghĩa gì sao?
A Uyển nhẫn nại nói:
“Đại Bạch và Nhị Cạch cũng không già, tuổi thọ của ngỗng rất dài, nghe nói có thể thọ tới 28 đến 50, Đại Bạch chúng nó còn chưa đến mười tuổi, đâu có già?”
Vệ Huyên kinh ngạc nhìn nàng, “Một con súc sinh thôi mà? Sao có thể sống lâu như vậy? Sao nàng biết được?”
Tuy dân gian thịnh hành trò đấu ngỗng, rất nhiều người thích dưỡng ngỗng trắng, nhưng phần lớn là nuôi lớn rồi làm thịt, hoặc là bán, ở đây ăn uống là lớn nhất, chỉ có lấp đầy bụng mới là quan trọng, ai nuôi một con ngỗng để làm sủng vật chứ, hơn nữa tính toán chúng nó có thể sống bao lâu? Cho nên thật sự không ai quan tâm ngỗng có thể sống bao lâu, mọi người chỉ biết có thể giết thịt gia cầm ăn là được rồi ╮(╯▽╰)╭
Bị hắn hỏi như vậy, A Uyển lập tức nghẹn lời, cũng không thể nói kiếp trước nàng xem tin tức liên quan được? Thời đại bùng nổ thông tin, cho dù có vài chuyện không chú ý tới, nhưng thỉnh thoảng cũng nhớ vào đầu. Mà vài chuyện đó, tuy đôi khi nghĩ là sẽ không dùng được, nhưng lúc buột miệng thốt ra, lại làm nàng nhớ tới, thật ra mình cũng không hợp với thời đại này.
Lúc A Uyển đang không biết trả lời thế nào, trong lòng Vệ Huyên lập tức hiểu rõ, chắc chắn kiếp trước A Uyển đã biết điều này. A Uyển không giống người của thế giới này, có lẽ giống như trong các tạp văn ghi chép những chuyện kỳ quái, nàng từ một thế giới khác hoàn toàn chỗ này, đầu thai tới, rồi ở lại đây, khiến cho nàng thỉnh thoảng không hợp với thế giới này lắm, cũng để cho hắn ý thức được, dường như nàng ở thế giới kia rất xuất sắc, cũng không thể tin ỏi.
Nghĩ đến đây, Vệ Huyên nhất thời luống cuống, thậm chí sợ nàng sẽ quay về đó. Nhưng mà, A Uyển yêu cha mẹ kiếp này như vậy, chắc là sẽ không muốn trở về đâu nhỉ?
“A Uyển, nàng……” Lời nói đến miệng lại thành —— “Nếu nàng không thích ngỗng, vậy hạc thì sao? Có muốn mấy con hạc chỉ nghe lời nàng mang ra ngoài lấy uy không?”
A Uyển: “……”
Tuy bị hắn làm cho dở khóc dở cười, nhưng thấy Vệ Huyên chuyển đề tài, trong lòng A Uyển nhẹ nhàng thở ra, lập tức cũng nói hùa theo hắn:
“Dù sao ta cũng không muốn một trăm con ngỗng, ngươi đừng phí công.”
Vẻ mặt Vệ Huyên đầy tiếc nuối, “Vậy được rồi, ta đưa đi vậy.”
A Uyển cảm thấy không tiếc, rất tán thành hắn đổi cái khác, gia cầm gì đó, ngàn lần đừng tặng.
Lúc hai người còn đang tiếp tục chủ đề này, rốt cuộc Mạnh Hân cũng hái hoa quế xong, đưa nha hoàn đã trở lại, nhìn thấy Vệ Huyên, hơi rón rén, trực giác của con vật nhỏ khiến nàng nhận ra sự nguy hiểm của Vệ Huyên—— mặc dù thật ra Vệ Huyên chưa bao giờ làm gì nàng, cùng lắm chỉ uy hiếp ngoài miệng thôi.
“A Uyển, ta hái được rất nhiều hoa quế, có thể cho đầu bếp làm bánh hoa quế và hoa quế đường.”
Mạnh Hân vui vẻ nói, “Trong sân có rất nhiều cây hoa quế nở rồi, thơm lắm, chúng ta lấy thêm đi, chờ đến trung thu, để đầu bếp làm bánh trung thu hoa quế ……”
A Uyển nở nụ cười nhẹ, kiên nhẫn nghe tiểu cô nương lải nhải, chỉ có Vệ Huyên lại xụ mặt, trong lòng cực khó chịu.
Sao đều là đồ ngọt?
*****
Trước Tết Trung Thu mười lăm tháng tám, rốt cuộc Vệ Huyên cũng bị Thụy Vương tự mình phái người tới đưa, sau đó là Mạnh Hân, Tiểu Thanh Sơn hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Hôm tiễn họ rời đi, A Uyển đứng ở sườn núi Tiểu Thanh Sơn, gió thổi bay làn váy màu cam của nàng lên, mỉm cười nhìn xe ngựa rời đi, vân đạm phong khinh.
Vệ Huyên ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương, quay đầu lại nhìn nàng rồi mới thúc ngựa rời đi.
Sau khi trở lại kinh thành, Vệ Huyên bắt đầu bận lu bù.
Trừ lúc phải tới Tĩnh Quan Trai học ra, còn phải tới Thị vệ doanh thao luyện. Đây là lời vàng miệng ngọc Hoàng đế phân phó, dường như không muốn để hắn rảnh rỗi, ném hắn vào một đám thị vệ đại nội. Lần này, tiền triều hậu cung tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, bớt đi một Hỗn Thế Ma Vương rảnh rỗi chỉ biết gây chuyện, kinh thành cũng yên tĩnh đi không ít.
Chỉ có Ngũ Hoàng tử là không vui.
Khó khăn lắm mới xuất cung một chuyến, Ngũ Hoàng tử tới phủ Tam Hoàng tử, tìm Tam Hoàng tử hiếm lắm hôm nay mới được nghỉ hưu mộc.
“Ngũ đệ, Huyên đệ không đi qua đi lại trước mặt chẳng phải là rất tốt sao?”
Tam Hoàng tử lại cười nói:
“Đỡ để hai người vừa gặp mặt lại giống như chọi gà, đã lớn cả rồi.”
Ngũ Hoàng tử cười lạnh, ngước mắt nhìn hắn, “Tam ca, huynh không để ý tới dụng ý của phụ hoàng sao? Cho dù Vệ Huyên là kẻ ăn chơi trác táng thì cũng là kẻ ăn chơi trác táng khiến người khác không thể không phòng.”
Đương nhiên Tam Hoàng tử không phải kẻ ngu ngốc, lúc phụ hoàng ném Vệ Huyên vào Thị vệ doanh, hắn đã bắt đầu cân nhắc dụng ý trong đó, rồi đưa ra vài kết luận, phụ hoàng tính trọng dụng Vệ Huyên, không biết là sau này sẽ để Vệ Huyên tiếp nhận binh quyền trong tay Thụy Vương, hay để hắn chưởng quản Vũ Lâm Quân. Đương nhiên, dù là cái nào, cũng đều bất lợi với bọn họ, nguyên nhân đó là thái độ không rõ ràng của Vệ Huyên.
Theo lý thuyết, Trịnh Quý phi là dì của Vệ Huyên, Vệ Huyên cũng phải thân với đám người Tam Hoàng tử hơn Thái tử mới đúng, nhưng Vệ Huyên lại thân với Thái tử, còn với Ngũ Hoàng tử, Tam Công chúa thì lại như nước với lửa.
Tuy sức khỏe Thái tử không tốt, nhưng suy cho cùng, Thái tử mới là trữ quân chính thống, có thể quang minh chính đại kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Tam Hoàng tử thua ở điểm xuất phát. Cho nên, Tam Hoàng tử càng muốn có được sự ủng hộ của tôn thất hơn Thái tử, đặc biệt là sự ủng hộ của phủ Thụy Vương. Tam Hoàng tử vẫn luôn không muốn từ bỏ, mấy năm nay hắn cũng cố gắng xây dựng quan hệ với Vệ Huyên, chỉ tiếc là cũng không quá hiệu quả.
Tam Hoàng tử không phải không tiếc nuối, chỉ là lòng người khó dò, hắn cũng không rõ vì sao Vệ Huyên lại đột nhiên xa cách bọn họ, làm nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể bất lực ra về, nên đành phải thay đổi sách lược.
Ngũ Hoàng tử cắn chặt răng, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, quyết định nếu không thể lợi dụng được thì liền huỷ hoại.
Tam Hoàng tử thấy biểu cảm của âm trầm Ngũ Hoàng tử, vỗ hắn, cười nói:
“Ta không thể nói trước được điều gì, đừng nghĩ quá nhiều. Đúng rồi, Hoàng tử phi của đệ đã định ra, sang năm sẽ xuất cung lập phủ, hẳn là phải vui mới đúng.”
Sau khi nghe xong, quả nhiên sắc mặt Ngũ Hoàng tử dãn ra một chút. Cũng không phải vui vì có thể cưới vợ, mà thành thân nghĩa là hắn có thể xuất cung lập phủ, có phủ đệ của mình thì tự do hơn, hắn hành sự cũng tiện hơn nhiều, không có nhiều tai mắt như trong cung, bó tay bó chân, chẳng làm được gì.
Vui vẻ hơn, Tam Hoàng tử liền hẹn mấy con cháu thế giá thường chơi nhau ra ngoài, trong đó có đám người phủ Thành Quận vương Vệ Giác, Vệ Tông, sau khi mọi người kiến nghị, quyết định tới Lệ Thủy Thiên Các - nơi phong nhã nổi tiếng trong kinh.
****
Nhân Thọ Cung .
Tóc Vệ Huyên xõa xuống, mặc cẩm y đỏ sẫm, nhìn từ xa, dưới ánh sáng âm u trong nhà, hắn trông như một nữ quỷ xinh đẹp làm người ta cảm thấy chân lạnh toát.
Thái giám có diện mạo thanh tú liếc mắt nhìn, run rẩy cúi đầu, tuy thiếu niên ngồi trên giường rất đẹp, như nhìn thấy ác quỷ, đặc biệt việc hắn phải làm vào lúc này không chỉ đơn giản như ác quỷ.
Vệ Huyên đang xem tin Vệ Giác đưa cho hắn, bên trong chỉ bài thơ chó má, nếu để Nhậm Thái phó ở Tĩnh Quan Trai xem được, chắc chắn sẽ tức đến dậm chân mắng to trẻ con khó dạy. Nhưng mà, bài thơ vớ vẩn và khó hiểu này lại ẩn chứa một loại tiếng lóng, hơn nữa còn không thuộc về thế giới này.
Đây là tiếng lóng A Uyển tiện tay sửa lại rồi ném cho Vệ Huyên, nhưng thật ra lại rất tiện cho Vệ Huyên hành động.
Bây giờ, Vệ Huyên giải xong tiếng lóng trong thơ, không khỏi cười rộ lên, tiếng cười sởn da gà.
Thái giám Thường Diễn lại cúi đầu thấp hơn, rất nhanh liền nghe thấy Vệ Huyên hạ lệnh:
“Nói với Vệ Giác, làm đẹp một chút, bổn Thế tử sẽ thưởng lớn.”
“Dạ.”
Chờ Thường Diễn rời đi, Vệ Huyên đứng dậy sửa sang lại áo gấm trên người, rời giường, để cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, thong thả bước vào cung Nhân Thọ.
Lúc này Thái Hậu mới ngủ trưa dậy.
Thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm một đường đi tới, vô cùng kiêu ngạo, cung nhân không dám nhìn thẳng, sợ không cẩn thận sẽ chạm vào vạt áo hắn, sẽ bị hắn đá ra ngoài hành, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Nhưng cũng có cung nữ mới tới to gan, tò mò nhìn trộm cái, khi thấy thiếu niên được cung nhân đi tới vây quanh kia, không khỏi sửng sốt.
Thiếu niên mỹ lệ vô song kia, chính là Thế tử Thụy Vương hoành hành ngang ngược cả cung đình trong truyền thuyết sao? Đặc biệt là nụ cười vui vẻ trên mặt hắn, nhìn thế nào cũng không giống. Càng không như bọn tỷ muội nói, hắn đã quen lạnh lùng vô cảm, mà bây giờ lại cười vui vẻ.
*****
Lệ Thủy Thiên Các là nơi phong nhã nổi tiếng trong kinh, không chỉ có con cháu thế gia lui tới, mà còn có mấy kẻ phong lưu tự xưng là văn nhân, nhà thơ, hơn nữa còn phóng đãng hơn cả mấy công tử triều thần còn bị trói buộc bởi khuôn phép.
Hôm nay có một đám công tử thân phận tôn quý tới Lệ Thủy Thiên Các, tuy ông chủ Lệ Thủy Thiên Các không biết thân phận của họ là gì, nhưng lúc nhìn thấy đám cậu ấm vây quanh người trẻ tuổi văn nhã tuấn tú, liền biết không chừng thân phận của vị này có liên quan tới họ “Vệ” hệ, không biết là tôn thất hay vị hoàng thất nào.
Làm buôn bán, phần lớn sẽ luyện được con mắt nhìn người, ông chủ Lệ Thủy Thiên Các rất nhiệt tình đưa họ vào phòng tốt nhất Lệ Thủy Thiên Các, hơn nữa còn kêu Lệ bốn vị cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa, xinh đẹp nhất Thủy Thiên Các tới làm bạn.
Đương nhiên, nhìn bề ngoài mà nói, Lệ Thủy Thiên Các cũng không phải nơi hạ lưu, các cô nương ở đây đều đa tài đa nghệ, còn hơn cả các tiểu thư khuê, hơn nữa chỉ bán nghệ không bán thân, nếu thật sự vừa ý cô nương nào, có thể chuộc thân cho nàng, cũng không chấp nhận hình thức khác. Cũng bởi vì vậy, mới khiến cho Lệ Thủy Thiên Các trở thành nơi phong nhã của giới quý tộc trong kinh, không lo bị đám Ngự sử quy chụp tội chơi gái, một hòn đá trúng mấy con chim.
Còn muốn tiến xa hơn thế nào thì phải tùy vào thân phận người đó.
Trên mặt Ngũ Hoàng tử hàm chứa ý cười, được vài tên công tử thế gia vây quanh, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Lúc bọn họ ngồi xuống, rất nhanh liền có các cô nương ăn mặc còn đẹp hơn đám tiểu thư khuê chậm rãi đi tới, nếu không vì đã chuẩn bị tâm lý trước, nhìn đến các cô nương đi tới, mọi người đều cho là mình nhìn mấy nữ tử khuê phòng của gia đình đứng đắn, không có có chút dấu vết của chốn phong trần.
Sau khi các nàng tiến vào, hoặc là đánh đàn, hoặc là múa, hoặc là hầu hạ mọi người uống rượu chu đáo, ánh mắt đoan chính, cũng không có hành động khiêu khích gì, nhưng càng như vậy, lại càng khiến đám nam nhân ngứa ngáy khó chịu, nhiều lần nhân lúc mọi người không chú ý tới, lén sờ tay cô nương rót rượu bên cạnh.
Những cô nương bị sờ đương nhiên là e lệ ngượng ngùng, càng nhìn càng thấy huyết khí càng vượng.
Chỉ có Ngũ Hoàng tử bình tĩnh ngồi đó, từ từ uống, khác hẳn với xung quanh.
Qua Trung thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lúc này mà uống chút rượu, cảm nhận được men say thì cực kỳ hưởng thụ, Ngũ Hoàng tử cũng không ngoại lệ. Bên cạnh Ngũ Hoàng tử, Vệ Giác mắng một cô nương, tự mình rót rượu cho Ngũ Hoàng tử, hơn nữa còn thấp giọng nói chuyện với hắn.
Bất tri bất giác, Ngũ Hoàng tử đã uống hơi nhiều.
“Vệ Giác?”
Giọng Ngũ Hoàng tử hơi khàn.
Vệ Giác hơi khom lưng, nhỏ giọng đáp:
“Điện hạ có gì phân phó.”
Ngũ Hoàng tử đã hơi say, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng dưới kích thích của chất cồn, cho dù đầu óc còn tỉnh táo thì vẫn sẽ làm ra vài hành động điên cuồng.
Ngũ Hoàng tử xoay chén rượu không trong tay, Vệ Giác cúi đầu, che dấu cảm xúc trong mắt, không ai có thể phát hiện ra ánh mắt hắn khác hẳn với hành động thuận theo, đường huynh Vệ Tông quen hắn thì lúc này đang nhìn chằm chằm những cô nương đang múa, không chú ý tới bọn họ, ánh mắt của những người khác cũng bị các cô nương phong tình đó hấp dẫn.
“Chẳng lẽ bây giờ Lệ Thủy Thiên Các cũng chỉ có mấy mặt hàng này?”
Ngũ Hoàng tử nheo mắt, đột nhiên chỉ vào một cô nương đang múa nói:
“Ngươi xem, có phải nữ nhân kia hơi giống……”
Cuối cùng, vẫn không nói ra cái tên đó.
Vệ Giác ngẩng đầu nhìn, lúc đầu không thấy nàng ta giống ai, nhưng nhìn lần thứ hai, lại phát hiện ra cô nương kia có phần giống Vệ Huyên. Trong lòng. Vệ Giác run lên, đương nhiên không dám tiếp lời, chỉ nói:
“Điện hạ, thần nhìn không ra tới.”
Trong nháy mắt, đã múa xong một khúc, các cô nương cũng ngừng lại, sau đó nhún người hành lễ, chậm rãi lui xuống giống tiểu thư khuê các.
Ngũ Hoàng tử đột nhiên đứng dậy, muốn đi theo.
“Điện hạ?”
Thấy Ngũ Hoàng tử đứng dậy, mấy nam nhân bị các cô nương hấp dẫn rốt cuộc cũng hoàn hồn, hơi khẩn trương kêu, sợ vị Hoàng tử này không hài lòng.
Ngũ Hoàng tử vẫy tay, nói:
“Bổn điện hạ ra ngoài một chút.”
Lúc thấy Ngũ Hoàng tử rời đi, thị vệ của Ngũ Hoàng tử cũng đi theo, vì thế này mấy nam nhân cũng nhanh chóng hiểu ra, cười ái muội, không để ý nữa.
Vệ Giác cũng cười theo, nhưng khác với thái độ ái muội của mấy nam nhân đó, ánh mắt hắn sâu thẳm, yên lặng lui sang bên cạnh đường ca Vệ Tông, sau đó tự nhiên nâng chén rượu, cãi cọ với Vệ Tông, khiến Vệ Tông bực đến mức nhiều lần muốn ném chén rượu vào mặt hắn, rồi đá hắn đi, đỡ phải tốn thời gian của mình.
Qua mấy lượt rượu, phát hiện Ngũ Hoàng tử còn chưa về, rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất thường.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
69 chương
517 chương
139 chương
135 chương
169 chương