Sủng thê như lệnh

Chương 55 : Sủng thê như lệnh

Chương 55 Editor: Vermouth   Thái hậu nghe cung nhân đến báo tin, lập tức nhịn không được nhíu mày.   Một Quý nhân nho nhỏ thôi, sảy thai hay không cũng không cần quá để ý, huống hồ hiện tại Hoàng tử Công chúa trong cung cũng không ít, cũng không thèm khát một nữ nhân xuất thân không cao sinh con, Thái hậu cũng không muốn trách phạt Tam Công chúa vì một Quý nhân và trở mặt với Trịnh Quý phi, người đã hầu hạ bà lâu dài nên nói với cung nữ đến bẩm báo: "Giao chuyện này cho Hoàng hậu xử lý đi."   Cung nữ thấy Thái hậu lên tiếng, vâng một tiếng, lúc đang chờ được lui xuống lại nghe Thái hậu nói: "Nhân tiện cũng cho người báo với Quý phi một tiếng, bảo nàng cùng giải quyết với Hoàng hậu."   Nói cho cùng Thái hậu vẫn có chút lo lắng năng lực làm việc của Hoàng hậu.   Cung nhân xung quanh sau khi nghe Thái hậu nói xong cũng không cảm thấy lạ, bởi vì Hoàng hậu luôn làm ra những hành động ngu ngốc, mặc dù Công chúa Thanh Ninh lớn rồi, có thể khuyên bảo Hoàng hậu một chút, khiến cho mấy năm nay nàng ta an phận không ít, nhưng ấn tượng Hoàng hậu để lại cũng quá rõ ràng, cho nên công việc trong cung này tuy là Hoàng hậu cầm phượng ấn xử lý, nhưng thật ra Quý phi cũng phụng lệnh Thái hậu ở bên cạnh trợ giúp, điều này cũng có ý kiềm chế hai đầu, cân bằng hậu cung.   Cung nữ bình tĩnh lui xuống, đến cung Phượng Nghi truyền lời.   Thái hậu đuổi cung nữ đi rồi hòa ái nhìn Vệ Huyên, cười hỏi: "Gần đây Huyên nhi bận cái gì vậy? Chẳng thấy con đến chỗ ai gia, khiến cho ai gia cực kỳ nhớ thương đấy."   Vệ Huyên ngẩng mặt cười với bà nói: "Hoàng tổ mẫu, chuyện này không thể trách con nha. Gần đây có rất nhiều bài tập, Hoàng bá phụ không chỉ thường xuyên kiểm tra, còn bảo Thái tử ca ca kiểm tra con, mỗi ngày con trở về còn phải viết chữ Đại, đến khuya mới nghỉ ngơi, suốt ngày bận bịu không có thời gian rảnh, cũng đã rất nhiều ngày con không đi tìm biểu tỷ Thọ An rồi..."   Cậu bé ngẩng mặt lên cười với bà, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười sáng lạn đơn thuần, giống như một đứa trẻ con ngây thơ không rành sự đời. Thái hậu thấy thế trong lòng nhũn ra, nhịn không được ôm hắn vào trong ngực, giống như từng ôm đứa bé kia. Có điều khi nghe thấy hắn phàn nàn, ánh mắt Thái hậu lóe lên, nhịn không được sờ mặt hắn nói: "Huyên nhi thích Thọ An vậy sao?"   "Đó là tất nhiên." Vệ Huyên cười sáng lạn hơn, "Biểu tỷ là Thế tử phi Phật tổ làm phép cho con, con nhìn thấy nàng là thích. Hoàng tổ mẫu, ngài không thích Huyên nhi và biểu tỷ ở bên nhau sao?" Hắn tỏ vẻ mặt đau khổ hỏi.   Nụ cười Thái hậu cứng lại, sau đó thở dài: "Thọ An tuy tốt nhưng con xứng đáng có người tốt hơn..." Nghĩ đến cơ thể yếu đuối nhỏ bé của Quận chúa Thọ An, sau khi lớn lên cũng không biết thế nào, cho dù khỏe hơn khi còn bé một chút, nhưng chỉ sợ cũng sẽ gặp trở ngại trong việc sinh con nối dõi, sợ là đến lúc đó lại giống mẫu thân nàng Trưởng Công chúa Khang Nghi, sao có thể đảm đương chức danh con dâu Hoàng thất như Vương phi?   Chỉ là, nếu duyên phận của bọn họ thật sự là do Phật tổ làm phép, Thái hậu sợ mình nhúng tay vào sẽ chọc giận Phật tổ, đến lúc đó không biết Huyên nhi có thể bị giáng tội hay không. Nuôi Huyên nhi nhiều năm như vậy, đã thành chấp niệm trong lòng bà, Thái hậu toàn tâm toàn ý thương hắn, không thể để hắn xảy ra chuyện gì.   "Hoàng tổ mẫu, ngài đồng ý cho con đi." Vệ Huyên quấn lấy Thái hậu làm nũng.   Thái hậu bị hắn quấn lấy không buông, do dự hồi lâu vẫn chưa thể quyết định.   Đang lúc hai bà cháu quấn quýt thì nghe cung nhân báo Hoàng đế tới.   Khi Văn Đức Đế tới, thấy bộ dạng quấn lấy Thái hậu của Vệ Huyên, rất hứng thú hỏi: "Huyên nhi lại quấy Hoàng tổ mẫu à, lần này ngươi muốn lấy cái gì vậy?"   Vệ Huyên bất mãn nói: "Hoàng bá phụ trách oan con rồi, con không phải đòi đồ vật mới quấn lấy Hoàng tổ mẫu đâu. Chỉ là muốn Hoàng tổ mẫu đồng ý cho biểu tỷ Thọ An làm Thế tử phi của con thôi, con nghe lời Hoàng tổ mẫu nhất đó, nếu Hoàng tổ mẫu không đồng ý, con chỉ có thể cứ quấn lấy cho đến khi Hoàng tổ mẫu đồng ý mới thôi thôi."   Văn Đức Đế sửng sốt một chút, không ngờ tới bây giờ hắn vẫn khăng khăng chuyện này, xem ra hắn vẫn luôn nhớ. Năm ngoái, khi đoàn người Thụy vương trở về từ Giang Nam, Văn Đức Đế đã nghe nói chuyện này, lúc ấy cũng chỉ cho rằng tên nhóc này trong lúc đùa giỡn mới muốn Thọ An làm Thế tử phi của mình, chờ hắn lớn hơn một chút sẽ quên đi, cho nên vẫn luôn không nói gì, không ngờ trong lòng hắn vẫn luôn nhớ rõ.   Nghĩ xong, Văn Đức Đế vẫy tay gọi hắn đến trước mặt, cười hỏi: "Sao ngươi coi trọng Thọ An vậy? Trong kinh còn nhiều cô nương xinh đẹp hơn Thọ An, rất nhiều, Phúc An cũng rất hoạt bát lanh lợi, bộ dạng lại ngọt ngào đáng yêu, sao ngươi không coi trọng nàng?"   Nghe Hoàng đế cho rằng A Uyển không bằng nha đầu ngu xuẩn Mạnh Hân kia, Vệ Huyên lập tức tức giận nói: "Biểu tỷ Thọ An là tốt nhất, những nữ nhân ngu xuẩn kia sao mà so sánh được?"   Thấy hắn tức giận, Văn Đức Đế chỉ cười nhìn hắn, mãi tới khi tiểu tử không chịu bỏ qua, mới nói: "Ngươi muốn cưới Thọ An làm Thế tử phi cũng không phải không được."   "Hoàng thượng!"   "Thật ạ?"   Thái hậu và Vệ Huyên đồng thời lên tiếng, một người không vui một người ngạc nhiên mừng rỡ, đều nhìn Hoàng đế chằm chằm.   Văn Đức Đế kéo Vệ Huyên vào lòng, cười nói với Thái hậu: "Mẫu hậu, hiếm thấy có cô nương nào được Huyên nhi yêu mến, sao không thỏa mãn hắn, tránh cho lúc nào hắn cũng nhớ thương." Nói không chừng có được rồi thì hắn cũng không để ý như vậy nữa. Hoàng đế tin rằng Vệ Huyên chỉ bởi vì trưởng bối không cho phép nên mới nảy sinh tâm lý phản nghịch, cho nên cũng không để tâm lắm.   Thái hậu nhíu mày, trong lòng không vui: "Ngài cũng biết thân thể Thọ An không tốt, ngộ nhỡ..." Thấy Vệ Huyên trừng mắt tới, Thái hậu nuốt câu "Chưa sống được đến lúc trưởng thành đã chết yểu" xuống, chỉ cảm thấy Vệ Huyên cố chấp như vậy, trong lòng cũng có chút tức giận với hai mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi.   "Lời này của mẫu hậu cũng không đúng, nam nhi lang và cô nương gia khác biệt, cho dù về sau xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nam tử sao phải lo không có vợ?"   Vẻ mặt Thái hậu hơi hòa hoãn lại, nghĩ kỹ, cũng cảm thấy Văn Đức Đế nói có lý, bèn nói: "Muốn ai gia đồng ý cũng được, nếu Thọ An sau này có thể bình an sống đến tuổi cập kê, ai gia sẽ tứ hôn cho các con." Nếu không sống được, vậy thì thôi, cũng không cần quá suy tính một cô nương có thân thể yếu đuối.   Tuy trong lòng rất bất mãn với Thái hậu nhưng cuối cùng cũng khiến bà thỏa hiệp, từ hôm nay trở đi hắn có thể tuyên bố với thiên hạ A Uyển là vị hôn thê của hắn, trong lòng Vệ Huyên vẫn rất vui vẻ.   Chờ Vệ Huyên vui vẻ rời đi, trong chính điện chỉ còn lại mẹ con hai người, Thái hậu mới nói: "Sao hôm nay Hoàng thượng lại tới đây? Có phải nghe nói chuyện của Thôi Quý nhân không?"   Văn Đức Đế khẽ nhíu mày, vuốt cằm nói: "Hi nhi càng ngày càng càn quấy, phải dạy dỗ thật tốt mới được, Công chúa hoàng thất có thể tùy hứng nhưng không thể làm bậy."   Thái hậu cười nói: "Cũng không thể trách con bé, ngài biết tính tình của nó rất thẳng thắn, trong lòng vẫn luôn xem Thôi Quý nhân là tỷ tỷ tốt, nhưng ai biết chớp mắt đã trở thành Quý nhân trong cung, cục tức này sao có thể nuốt trôi được?" Thấy Hoàng đế lộ vẻ mặt xấu hổ, Thái hậu nói tránh đi, khó mà nói thẳng ra, tránh tổn hại tình cảm mẹ con.   Thái hậu đã lên tiếng giao chuyện này cho Hoàng hậu và Trịnh Quý phi xử lý nên không hỏi nhiều nữa, nói mấy chuyện thường ngày mấy ngày nay với Hoàng đế, bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Năm nay Thái tử mười bảy, khi nào Hoàng thượng mới chọn Thái tử phi cho hắn? Sớm quyết định Thái tử phi rồi sinh hạ Hoàng tôn cũng tốt, để triều thần an tâm."   Văn Đức Đế nói: "Mẫu hậu nói đúng, vốn là trẫm sợ thân thể Diệp nhi không tốt, Thái y căn dặn muốn khỏe hơn phải tĩnh dưỡng, không nên gần nữ sắc  mới trì hoãn, vốn dĩ muốn hoãn lại một hai năm, vừa hay tháng năm năm nay, Huệ An nhà Khang Bình cũng cập kê, trẫm nhìn nàng lớn lên, là một đứa trẻ không tệ."   Thái hậu hơi nhíu mày, chần chờ nói: "Sao Hoàng thượng không cân nhắc thêm?"   "Không được." Văn Đức Đế nâng chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: "Năm đó Khang Bình giúp đỡ trẫm rất nhiều, trẫm đã hứa với nàng là nếu tương lai nàng ấy sinh ra con gái thì sẽ gả nó cho Diệp nhi, ngài cũng biết tính Khang Bình khá tốt, con gái dạy dỗ ra không thể kém cỏi được, Huệ An là đứa trẻ khỏe mạnh, tương lai có thể sẽ là một Thái tử phi tốt."   Thái hậu cũng biết hứa hẹn năm đó của Hoàng đế và Trưởng Công chúa Khang Bình, chỉ là nghĩ thân thể Thái tử không tốt, cũng không biết có thể sống bao lâu, bà làm tổ mẫu không muốn khiến hắn chịu ấm ức, muốn xem xét cô nương tốt hơn cho hắn, nhưng ý Hoàng thượng đã quyết, bà cũng không tiện nói thêm gì.   "Chỉ là, mấy năm trước không phải Khang Bình nói là các cô nương nhà nàng đều phải chờ tới mười bảy tuổi mới xuất giá sao?" Thái hậu nhịn không được bật cười: "Chẳng lẽ phải để Thái tử chờ thêm hai năm nữa? Chờ thêm hai năm nữa đã là mười chín rồi."   "Chuyện này có gì đáng ngại đâu?" Văn Đức Đế cũng chẳng thèm để ý: "Thái y nói thân thể của Diệp nhi không tốt, cần tu thân dưỡng tính, không nên gần nữ sắc, để nó tu dưỡng hai năm nữa, tới lúc thành thân cơ thể của hắn cũng khỏe hơn chút."   Đối với Thái tử Vệ Diệp, bởi vì là đứa con đầu tiên, tất nhiên là Văn Đức Đế vô cùng bảo vệ, nhưng bởi vì năm đó hắn bị cuốn vào bão táp đoạt đích, khiến cho Thái tử bị liên lụy, từ một đứa trẻ khỏe mạnh trở thành ốm yếu, trong lòng Văn Đức Đế có chút áy náy, định cho đứa con trai này thứ tốt nhất. Hơn nữa bây giờ Văn Đức Đế còn trẻ, các con trai ở dưới cũng chưa trưởng thành, không có uy hiếp gì đến Hoàng vị của hắn, tất nhiên sẵn lòng làm một phụ hoàng tốt.   Thái hậu nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, tất nhiên biết tâm tư này của con trai, cũng bởi vì Thái tử nên cho dù Hoàng hậu luôn làm ra chuyện sai lầm ngu ngốc, hắn cũng tha thứ vài phần, mặc kệ nàng.   "Ứng cử viên cho chức Thái tử phi đã có, nhưng còn có ứng cử viên cho Trắc phi chưa chọn." Thái hậu suy nghĩ, lại nói: "Ai gia vốn muốn nói là vào tiết hoa triêu mở tiệc ngắm hoa, không bằng vào tiệc ngắm hoa năm nay, ai gia tiện thể mời các con gái của triều thần huân quý trong kinh tiến cung, đến lúc đó cẩn thận chọn lựa một chút, Hoàng thượng ngài xem thế nào?"   Văn Đức Đế suy nghĩ, cảm thấy cũng được nên gật đầu để mẫu hậu làm, tuy thân thể Thái tử không tốt nhưng cũng không thể chỉ có một mình Thái tử phi, không bằng chọn luôn cả Trắc phi.   Hai mẹ con hàn huyên thêm vài lời với nhau, vì Văn Đức Đế bận chính sự nên chẳng mấy chốc rời đi.   Chờ Văn Đức Đế rời đi, Hoàng hậu cũng xử lý chuyện Thôi Quý nhân.   Thái y kiểm tra cho Thôi Quý nhân, Thôi Quý nhân không sảy thai, mà là gần đây ăn đồ lạnh, khiến cho hành kinh không đều, khí huyết tồn đọng, cú va chạm của Tam Công chúa vừa đúng lúc khiến nàng bị phá vỡ máu tắc nghẽn, tới thời gian hành kinh nên mới đau đớn khó chịu, không phải là sảy thai.   Thôi Quý nhân nhận sủng vào năm ngoái, tới tháng một hành kinh chưa tới đúng hạn, chậm nửa tháng, vốn tưởng là mang bầu, thật sự không ngờ là bởi vì tết Dương lịch ăn nhiều đồ lạnh, dẫn đến việc chậm kinh nửa tháng. Vậy nên tuy Tam Công chúa lỗ mãng một chút nhưng cũng không phạm sai lầm lớn, Hoàng hậu phạt nàng bị giam trong cung Triêu Dương một tháng, chép một trăm lần.   Chỉ là hình phạt này đối với Tam Công chúa mà nói, chỉ khiến nàng oán hận Thôi Quý nhân sâu hơn thôi.   Trịnh Quý phi có chút đau đầu, tuy nàng căm ghét Thôi Quý nhân nhưng nàng ta là tân sủng bây giờ của Hoàng đế, tốt nhất không nên ra tay, không để ý đến nàng ta là tốt nhất, nhưng đứa con gái ngu xuẩn này của nàng nuốt không trôi cục tức kia, muốn tìm Thôi Quý nhân kiếm xui xẻo, khiến nàng tức giận không thôi.   "Được rồi, về sau ở trong cung chuyên tâm chép sách đi, đừng đi ra ngoài gây họa nữa." Trịnh Quý phi xoa lông mày nghĩ: "Con cũng là đại cô nương rồi, cũng không thể tùy hứng xốc nổi như lúc còn bé nữa."   Tam Công chúa cười khẩy một tiếng với nàng.   Trịnh Quý phi tức giận đập bàn?: "Đừng bày ra bộ dạng chết tiệt này cho bổn cung xem, chẳng lẽ bổn cung còn không trị được con ư?"   Thấy mẫu phi thật sự tức giận, Tam Công chúa thu hồi vẻ mặt, ấm ức nói: "Mẫu phi, Thôi Quý nhân lấy chúng ta làm bàn đạp, quả thực đáng hận, vì sao con gái không thể trừ sạch sự kiêu căng của nàng ta? Hiện tại con vừa nhìn thấy vẻ mặt yêu quý của nàng ta thì thấy buồn nôn, con lại không phải con gái nàng ta sinh ra!"   "Chờ tới ngày nào phụ hoàng con chán nàng ta thì con muốn thế nào cũng được, chỉ là hiện tại không được!" Trịnh Quý phi thấy bộ dạng không cam lòng của nàng thì cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ tại sao mình lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy?   Bất đắc dĩ, Trịnh Quý phi đành phải kéo nàng qua, bắt đầu dạy bảo con gái, không thể dạy cho nàng thông minh giống Công chúa Thanh Ninh, giúp đỡ mẫu thân của mình, thì ít nhất đừng luôn xúc động làm ra chuyện ngu xuẩn.   Bởi vì Tam Công chúa bị phạt ở trong cung Triêu Dương chép sách, cho nên vào tiết hoa triêu [*], Thái hậu mở tiệc ngắm hoa ở ngự hoa viên, A Uyển hiếm khi theo mẫu thân tiến cung tham gia, Tam Công chúa còn không có cơ hội lộ diện, chứ đừng nói tới việc tìm A Uyển gây sự. Không có Tam Công chúa giúp đỡ, Ngũ Hoàng tử không có lý do gì một mình tìm A Uyển lấy xui xẻo, chỉ có thể thở dài, hiếm khi người Vệ Huyên để ý tiến cung, cơ hội tốt như vậy phải mà phải bỏ qua.   [*] Tương tuyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch là ngày trăm hoa đua nở.   ***   Vệ Huyên từ trong cung ra thì tới thẳng phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi tìm A Uyển.   Từ buổi sáng, mưa đã rơi không ngớt, mặc dù là mưa phùn rả rích, lúc Vệ Huyên đến viện Tư An, vạt áo của hắn đã bị nước mưa làm ướt, vạt áo màu đỏ bị mưa làm ướt biến thành màu đỏ thẫm, giống như dính vệt máu.   Đời trước Vệ Huyên thấy quá nhiều máu tanh, đời này cực kỳ thích quần áo màu đỏ thẫm, màu này đậm và tối hơn màu đỏ thường, vừa u ám vừa khoa trương, giống như giội máu lên, giống như lòng dạ u tối vặn vẹo của hắn, cực kỳ yêu thích.   A Uyển thấy hắn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài tiến vào, vội co người trên giường ấm áp, nói với hắn: "Ngươi mau thay quần áo ướt đi, để khỏi sinh bệnh."   Vệ Huyên ừ một tiếng rồi ở trước mặt nàng cởi áo bào ẩm ướt, cởi cho tới khi chỉ còn lại mỗi áo lót màu trắng bên trong, rồi bò lên trên giường.   Mặc mỗi áo lót trắng có thể nói là quần áo không chỉnh tề, chỉ có ở lúc ở một mình trong phòng phủ mới có thể mặc như thế, ngoại trừ người thân mật nhất bên gối ra thì không thể gặp ai trong bộ dạng như thế, tuy tuổi Vệ Huyên còn nhỏ nhưng cũng đã làm tiểu nam tử tám tuổi, lẽ ra không nên mặc như thế ở trước mặt một cô nương, Thanh Yên Thanh Chi ngập ngừng muốn nhắc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tiểu Quận chúa thì đành phải nuốt lời trở về.   Lúc Vệ Huyên ghé sát A Uyển, nhìn kỹ nàng, phát hiện vẻ mặt của nàng bình tĩnh, làm như không thấy hắn mặc như thế, không khỏi có chút thất vọng, xem ra A Uyển còn chưa xem hắn như nam nhân, cho nên mới có thể thờ ơ với hắn như thế, thật sự không vui.   Ánh mắt A Uyển từ bàn cờ trên giường chuyển tới, phát hiện tiểu tử tựa vào nàng có vẻ mặt không vui, lập tức có chút khó hiểu, còn đối với hành vi chỉ mặc áo lót của Vệ Huyên, A Uyển cho rằng, một cậu nhóc một cọng lông cũng chưa đủ dài, nàng thật sự không có ý nghĩ không hay ho gì, hơn nữa trên người hắn không phải còn mặc áo lót rất bảo thủ sao? Chỉ lộ mỗi xương quai xanh vốn chẳng có gì đẹp mắt.   Hiểu biết về văn hóa khác biệt, hơn nữa trạch nữ như A Uyển cực kỳ ít để ý những chuyện này, cho nên dẫn tới tư tưởng của hai người khác nhau một trời một vực, Vệ Huyên uổng công nên bực tức trong lòng.   "Uống chút trà gừng nấu đường làm ấm cơ thể đi." A Uyển đẩy Vệ Huyên ra, bảo hắn uống chút nước gừng nấu đường làm ấm cơ thể, tránh khỏi bị nhiễm lạnh sinh bệnh.   Vệ Huyên lười biếng lắc đầu, lầu bầu: "Ta ghét gừng và đường, ghét hai thứ này trộn vào nhau hơn."   A Uyển biết trong ăn uống hắn thích vị mặn nên phần lớn điểm tâm đều phải làm thành vị mặn, hắn cực kỳ không thích đồ ngọt, chỉ là bây giờ không phải là lúc cho hắn tùy hứng, sau khi bảo người bưng tới, nàng bóp miệng hắn rồi rót trà vào, rót cho tới khi tiểu tử hai mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm nàng lên án.   A Uyển hôn trán hắn một cái, xoa xoa tóc hắn, rất nhanh trông thấy vẻ mặt hớn hở của hắn. Trong lòng thầm buồn cười, thật là một đứa trẻ con!   A Uyển chủ động hôn hắn, thật sự là rất vui mừng! o(≧v≦)o   Tai Vệ Huyên hơi đỏ lên, trong lòng cũng cho chút ngứa ngáy, hiếm khi ngượng ngùng khiến cho trong lúc nhất thời hắn nằm rất yên tĩnh bên cạnh A Uyển, cũng không làm chuyện gì quấy rối thu hút sự chú ý của nàng.   A Uyển không biết đứa trẻ xưa nay quậy phá, mặt dày tới nỗi đạn bắn cũng không thủng này bởi vì lần đầu tiên trong hai đời được nàng chủ động hôn mà xấu hổ, phát hiện hắn quá yên lặng thì hàn huyên với hắn, chuyện nói tới tất nhiên là việc học của hắn, giống như người lớn trong nhà quan tâm hỏi hắn có chăm chú nghe giảng không, có chọc tiên sinh giảng bài không, có đánh nhau với bạn học hay không, ...   Rất nhanh Vệ Huyên rốt cuộc cũng khôi phục tâm trạng, nói với A Uyển hôm nay ở trong cung đúng lúc nhìn thấy Tam Công chúa đụng ngã Thôi Quý nhân.   "Về sau Thái y tới xem, hóa ra Thôi Quý nhân bởi vì ăn đồ lạnh dẫn tới cơ thể không tốt, cũng không phải sảy thai." Vẻ mặt hắn tiếc nuối, nếu thật sự là sảy thai, không chỉ Tam Công chúa bị phạt, Thôi Quý nhân cũng khó chịu, một mũi tên trúng hai đích. Đáng tiếc lúc trước hắn vì phòng ngứa xuất hiện rắc rối nên trực tiếp bảo ngoại tổ mẫu tìm thuốc sai người bỏ vào trong đồ ăn của nàng ta, khiến nàng ta cả đời này cũng đừng hòng sinh ra hai nghiệp chướng kia ra.   Mặc dù đời trước rốt cuộc Thái hậu cũng từ bỏ hắn, nhưng Thái hậu cũng thật sự yêu thương hắn vài chục năm, cho dù bị xem làm thế thân nhưng cũng cho hắn được hưởng vài chục năm đãi ngộ mà ngay cả Hoàng tử cũng không có. Đời này, hắn ngược lại muốn xem xem, nếu Thôi thị không sinh ra đứa trẻ càng giống với tiểu Công chúa chết oan năm đó hơn, Thái hậu có thể mãi mãi đối xử tốt với hắn hay không.   Nghĩ xong, hắn lại cúi đầu cười lạnh, đừng trách hắn lòng dạ độc ác, nếu thần phật đã để hắn trở lại cuộc đời này, tất nhiên là hắn phải đi một con đường khác. Đời trước hắn phách lối thế nào, đời này vẫn y nguyên như vậy, không hối hận.   A Uyển không ngờ trong cung xảy ra chuyện này, thấy bộ dạng tiếc hận của hắn, nghĩ một chút đã hiểu rõ ý nghĩ của hắn, trong lòng biết chuyện trong cung rất khó nói, nàng không giả vờ phát biểu ý kiến gì với chuyện này.   "Đúng rồi, tiết hoa triêu sắp tới rồi." A Uyển cầm một quân cờ trong tay, bỗng nói: "Nghe nói Thái hậu muốn mở tiệc ngắm hoa vào tiết hoa triêu, đệ nói xem, có phải trong cung muốn tuyển Thái tử phi không?"   Vệ Huyên giật mình nhìn nàng: "Làm sao nàng biết?" Chuyện này hình như còn chưa truyền ra tin tức gì mà?   "Đoán!" A Uyển rất bình tĩnh nói, đối với chuyện mình đoán chuẩn, A Uyển tỏ vẻ rất bình tĩnh, tuổi tác Thái tử đã không còn nhỏ nữa, lúc trước nàng nghe mẹ Công chúa nói chuyện với cha Phò mã, liền có suy đoán như thế.   Con ngươi Vệ Huyên đảo quanh, nói: "Dù sao không liên quan gì tới chúng ta, đến lúc đó nếu nàng tiến cung cũng không cần để ý gì đâu, chăm sóc mình cho tốt là được rồi."   Nói xong, hắn nhớ lại tiệc ngắm hoa mở ra để tuyển phi cho Thái tử đời trước, chỉ cảm thấy cực kỳ nhàm chán, rõ ràng đã có ứng cử viên Thái tử phi, còn làm loại chuyện này, không biết bọn họ nghĩ thế nào.   Về phần Trắc phi Thái tử? Theo Vệ Huyên, Thái tử là người thông minh, biết thân thể mình không nên gần nữ sắc, tất nhiên sẽ không lấy thân thể mình ra nói đùa, vốn sẽ không muốn Trắc phi. Đời trước không muốn, đời này hẳn là cũng sẽ không cần, cũng không biết đến lúc đó hắn sẽ thuyết phục Hoàng đế và Thái hậu như thế nào.