Sủng thê như lệnh

Chương 10 : Sủng thê như lệnh

Chương 10 Editor: Dom Nhìn thấy tình huống bất ngờ này, tất cả mọi người đều ngây ra. Dưới con mắt của biết bao người, một thằng nhóc cắn lên mặt một cô nhóc, cảnh tượng này rất dễ thương cũng rất buồn cười, cho nên Thụy Vương không nhịn được mà mỉm cười Nhưng La Diệp không cảm thấy buồn cười, hắn cảm thấy bảo bối A Uyển của hắn bị một tiểu tử thối đùa giỡn, lập tức cảm thấy không vui, nếu không vì e ngại Thụy Vương thì đã nổi giận rồi. Tuy bọn nhỏ chỉ mới 6 tuổi thôi, nhưng nào có bé trai 6 tuổi nào lại đi hôn vào mặt cô nương nhà người ta đâu? Rõ ràng là một kẻ háo sắc! Tâm trạng của Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng rất phức tạp, còn Thụy Vương Phi thì lạnh nhạt xem trò vui. Dù sao thì cũng không phải là con ruột của mình nên cũng không cần can thiệp quá nhiều vào chuyện của hắn, cho dù đúng hay sai thì cũng chỉ nghe theo thằng nhóc nghịch ngợm này. Nhưng mà không để các đại nhân tỏ vẻ gì với hành động này của Vệ Huyên, thằng nhóc hôn A Uyển một cái xong rồi đưa bàn tay mập mạp ra nắm lấy tay nàng, quay đầu lớn tiếng nói với Phụ vương của hắn:  “Phụ vương, Huyên Nhi thích biểu tỷ, sau này muốn cưới biểu tỷ về làm Thế tử phi của con!” Mọi người:  “…” A Uyển cũng ngây ra vì hành động của hắn, chỉ riêng câu muốn cưới nàng làm Thế tử phi thôi cũng khiến nàng rùng mình, lập tức phản ứng lại, ỷ vào chuyện bây giờ mình chỉ là một tiểu cô nương liền từ chối thẳng:  “Không muốn!” Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng, cũng không tức giận vì nàng từ chối —— trên thực tế, hắn đã bị quen nàng từ chối rồi, nếu nàng không từ chối thì mới là lạ ấy. Cho nên hắn cực kỳ kiên nhẫn, cũng không có để ý tới chuyện A Uyển từ chối, nhân lúc nàng không giãy ra được liền được voi đòi tiên, đưa tay ôm lấy nàng. Hai đứa đều chỉ mới 6 tuổi, tuy A Uyển lớn hơn mấy tháng Vệ Huyên, nhưng vì sinh non nên sức khỏe không được tốt, còn nhỏ hơn các bạn cùng lứa tuổi. Ngược lại, trông Vệ Huyên mới giống ca ca. Lúc này Vệ Huyên đưa tay ôm trọn nàng vào lòng, hơn nữa còn rất vừa lòng với ưu thế chiều cao này. “Khang Nghi cô cô, dượng, sau này lớn ta muốn cưới A Uyển biểu tỷ làm Thế tử phi của ta!”  Hắn quay đầu nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi, nở nụ cười xán lạn. “Ta không muốn!”  A Uyển lại từ chối, cố gắng đẩy tay hắn ra, tiếc là sức nàng đương nhiên không đẩy được, trong lòng không khỏi tức giận. Rốt cuộc thằng nhóc này là ăn gì mà khỏe vậy? Vệ Huyên hoàn toàn không để ý tới chuyện nàng từ chối, chỉ nhìn chằm chằm Trưởng Công chúa Khang Nghi, vị này mới là người có thể làm chủ, chỉ cần có thể thuyết phục được bà thì là thành công rồi. Biểu cảm Trưởng Công chúa Khang Nghi biểu tình hơi cứng lại, bà cân nhắc lợi và hại của chuyện này trong nháy mắt, trong lòng biết rõ ràng việc để A Uyển trở thành Thế tử phi Thụy vương là chuyện không thể nào. Chưa nói tới những chuyện khác, chỉ mình Thái hậu trong cung thì đã là người đầu tiên không đồng ý, ai mà biết được vị Hoàng đế trên Kim Loan Điện đã có an bài gì với Thế tử Thụy vương. Cho nên, đây là chuyện không thể nào, sẽ không vì Vệ Huyên nói thích là được. “Huyên Nhi, chuyện này……”  Trưởng Công chúa Khang Nghi không biết nên nói thế nào, cảm thấy đây không phải là vì đứa nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới nhất thời nổi hứng mà thôi, tuy không biết A Uyển nhà nàng có chỗ nào hợp mắt vị Thế tử này, nhưng hai người họ tuyệt đối không thể thành đôi. Nhưng nếu bà từ chối thì hình như lại không nể mặt cho lắm, nhất thời thấy hơi khó xử. Cho nên, Trưởng Công chúa Khang Nghi đành phải nhìn về phía Thụy Vương. Thụy Vương lại coi như không có gì, hắn cười nói: “Tiểu tử thối, còn nhỏ mà đã muốn cưới vợ? Hôn sự của con sẽ do cha mẹ làm chủ, không đến lượt con làm loạn, còn không mau buông biểu tỷ ra?” Vệ Huyên chép miệng, la lối khóc lóc như một tiểu hài tử: “Không muốn đâu, con muốn cưới A Uyển biểu tỷ! Không được cưới A Uyển thì cả đời con sẽ không cưới ai, sau này người sẽ không có con dâu, cũng không có tôn tử!”  Tên nhóc nghịch ngợm nói lời bất hiếu. “Đó cũng là chuyện sau này!”  Thụy Vương không quan tâm, chỉ nghĩ hắn không hiểu chuyện nên nói linh tinh, liền đi qua kéo hắn đi. Vệ Huyên sợ nếu mình không buông ra thì A Uyển sẽ bị thương. Hôm qua hắn bị bệnh nên mới hồ đồ thì thôi nhưng hôm nay đã tỉnh táo rồi, hắn không dám dùng sức, cũng không đành lòng để nàng bị thương, đàng phải ngoan ngoãn buông tay ra. Đến khi bị phụ thân kéo về, hắn vẫn còn lưu luyến nhìn A Uyển không rời, cho đến khi A Uyển nhân cơ hội trốn sau lưng Trưởng Công chúa Khang Nghi, mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phụ thân. “Phụ vương, con muốn A Uyển biểu tỷ làm Thế tử phi của con.”  Vệ Huyên tiếp tục lớn tiếng nói, sắc mặt nghiêm túc như đang thề. Thụy Vương nhếch mép, ôm hắn lên, đánh không nhẹ cũng không nặng vào mông hắn, hoàn toàn không để ý tới tiểu hài tử bị đánh vào mông mà cứng người lại, cười mắng: “Đừng làm loạn, con còn nhỏ, chuyện này bàn sau!” Không phải là Thụy Vương không muốn thỏa mãn nhi tử để hắn đỡ phải làm ầm ĩ, nhưng là Thọ An Quận chúa gầy yếu, không biết có thể bình an lớn lên được không, tiểu hài tử dễ chết non, chuyện sau này ai nói trước được? Nếu cho bọn chúng đính hôn, nhỡ sau này Thọ An Quận chúa chết non, con của ông lại mang tiếng khắc thê thì sao bây giờ? Đương nhiên, lúc Thọ An Quận chúa là cháu ngoại, ông nhìn thì có thể thương yêu, nhưng nếu là con dâu thì không thể không suy xét…… “Không, ta —— ưm ưm ưm!!” Một tay Thụy Vương ôm nhi tử, một tay che miệng hắn, nói với phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi:  “Khang Nghi, Tử Sách, hôm nay đã làm phiền rồi, chúng ta đưa Huyên Nhi về nghỉ trước nhé.” Tử Sách là tên của La Diệp. Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp vội đứng dậy cung tiễn. Vệ Huyên bị phụ thân che miệng lại, không nói ra tiếng, chỉ có thể đổi tư thế, bám tay vào vai phụ thân, nhìn về phía A Uyển đang dựa vào người Trưởng Công chúa Khang Nghi. Cho đến khi đi ra khỏi cửa không nhìn thấy nữa, sắc mặt hắn lại bắt đầu trở nên vặn vẹo, dữ tợn. Thôi, tương lai còn dài. Trưởng Công chúa Khang Nghi dắt nữ nhi đến cửa, thấy hài tử được Thụy Vương ôm bò trên vai phụ thân nhìn về đây, ánh mắt cũng không dời đi cho đến khi biến mất. Trưởng Công chúa Khang Nghi khẽ nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Vệ Huyên, dường như sẽ không chết tâm. Nàng cũng nhớ lại vài lời đồn trước kia về Thụy Vương Thế tử, nhất thời không biết lại hắn lại làm loạn cái gì mà lại có ý với A Uyển. Hài tử mới 6 tuổi, mặc dù có trưởng thành sớm thì cũng sẽ không hiểu rõ chuyện nam nữ, nhiều khi chuyện hắn nói cũng chẳng phải là thật, không chừng mấy năm nữa sẽ quên mất. “Vệ Huyên này sao vậy?”  La Diệp cau mày nói, “Chẳng lẽ hắn vừa ý A Uyển?” “Cha ơi, con không vừa ý hắn.”  A Uyển lập tức phản bác, sao nàng lại có tình cảm với một thằng nhóc được? Nàng cũng không phải là người ái nhi. Hơn nữa với tên Vệ Huyên này, A Uyển thật sự là hết cách, nàng không có hứng làm vợ của một thằng nhóc, huống hồ nếu nói về huyết thống, bọn họ là họ hàng gần, càng không thể nào. A Uyển lấy tư tưởng hiện đại của nàng để suy xét, hiển nhiên đã quên mất đây là cổ đại, giữa họ hàng thì lại là dễ thân càng thêm thân, nếu không cũng sẽ không có mấy chuyện có nhiều biểu muội làm khó hay là biểu muội khiến người ta hận đến ngứa răng. Trưởng Công chúa Khang Nghi ôm A Uyển ngồi xuống, nhận lấy chén nước từ trong tay nha hoàn đút cho nàng uống lên, sau đó lấy khăn lau miệng cho nữ nhi, điềm nhiên nói:  “Việc này là không thể nào, Phò mã không cần để ý.” La Diệp bật cười, “Dù sao cũng là trẻ con nói linh tinh thôi, đương nhiên là không thể nào. Chỉ là không biết tên tiểu tử kia học ở đâu ra, dám hôn A Uyển của chúng ta.”  Nói rồi, hắn nhìn khuôn mặt mềm mại của nữ nhi không bị hắn để lại dấu vết thì nhẹ nhàng thở ra, vội kêu nha hoàn đi lấy nước rửa mặt cho A Uyển. Trưởng Công chúa Khang Nghi cạn lời với hành động của trượng phu, tuy không biết Vệ Huyên có phải là trẻ con nói linh tinh không, nhưng trong lòng nàng cũng tức giận vì hành động của hắn. May mà bây giờ hai đứa nhỏ mới 6 tuổi, dù bị truyền ra ngoài thì cũng không ảnh hưởng gì tới A Uyển, nhưng nếu việc này truyền vào cung… Trưởng Công chúa Khang Nghi hít một hơi thật sâu, nói với nữ nhi:  “A Uyển thích Thụy Vương Thế tử không?” Mặc dù A Uyển không biết tại sao nương lại hỏi vậy, nhưng vẫn quyết đoán lắc đầu, ai mà lại thích một thằng nhóc mới gặp vài lần được chứ? Hơn nữa hai lần trước đều bị hắn liên lụy, có điên thì mới thích một đứa nghịch ngợm như thế Chắc là thấy biểu cảm xem thường của nàng, Trưởng Công chúa Khang Nghi khẽ cười, “A Uyển cũng không cần để ý, sau này cứ tránh xa hắn là được.” Thật sự có thể tránh xa sao? Không hiểu sao trong lòng A Uyển lại thấy hơi thấp thỏm, nhớ tới ánh mắt của thằng nhóc kia, nàng luôn có dự cảm không lành, cảm thấy dường như sẽ không thoát được… Nghĩ như vậy lại thấy rùng mình.