Mộc Phỉ đờ đẫn nắm tảng đá trong tay, hình dạng của viên đá cũng không quá quái dị, các góc cạnh cũng không sắc bén, nhưng chính là viên đá tự tay nàng đã ném đi, bị Tần trưởng lão dùng đả thương Viêm Dục, lòng nàng rối đến dời sông lấp biển vẫn không thể bình tĩnh lại được. Ánh sáng hiu quạnh rơi lên người nàng, hốc mắt nàng chua xót, trong lòng cũng chua xót, muốn rơi lệ nhưng lại phát hiện đôi mắt đang trống rỗng cô đơn, không có một hạt nước. Nhếch mép nở một nụ cười tự giễu với sự tự suy diễn của bản thân, còn không phải sao, nếu không phải nàng tự cho là đúng, thì sao lại mang lại hậu quả như vậy? Hai chân bị mặt đất lạnh lẽo xâm chiếm, khí lạnh lẽo luồn vào tận xương thịt, nàng cau mày vuốt chỗ đầu gối đau nhức, muốn đứng dậy nhưng lại chẳng thể, chỉ có thể từ từ lui thân thể xoa bóp cho đỡ cứng người. Lúc Liễu Thiên Sở đến nơi thì đã thấy con đường nhỏ bùn đất lầy lội trống trải, dưới ánh trăng tròn vẫn còn vương lại chút ánh dương, Mộc Phỉ ôm đầu gối ngồi trên đất, thiếu nữ vốn hoạt bát giờ đây lại bao trùm trong một bầu không khí băng lãnh xa cách, khí thế chán nản phát ra từ cơ thể nàng, thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ chung quanh. Trái tim đột nhiên nhảy lên, hắn có một dự cảm không lành. "Đã xảy ra chuyện gì? Hắn đâu?" Liễu Thiên Sở tiến lên đưa tay kéo nàng dậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhanh chóng đặt câu hỏi. Mộc Phỉ cười lạnh một tiếng, nhìn kìa, lại có người đến ép hỏi nàng, mấy ngày này vận khí tốt thật, có một hai người tới mà cũng hỏi nàng phụ thân đang ở đâu, quả nhiên là một ngày thật tốt mà. "Mộc Phỉ, con mau nói gì đi chứ, đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Thiên Sở hỏi lại, chân mày nhíu lại, khóe môi thiếu nữ mân chặt như ngọn núi phía sau rặng mây, giá rét buốt lạnh, đôi con ngươi sáng như sao có chút đờ đẫn, thi thoảng thấp thoáng vài tia đau đớn. Hắn vốn đã an bài người bên cạnh Viêm Dục, lúc trước phát hiện ra nhất đẳng thị vệ của hắn đã tìm ra hắn, vốn là tính triệu hắn về lại, nhưng lại để hắn lại cho Mộc Phỉ. Hôm nay Mộc Phỉ gặp nạn thì ám vệ của hắn chỉ kịp ra hiệu một cái đã bị giết chết, đối phương ra tay vừa nhanh lại vừa ngoan độc, hơn nữa trên kiếm còn có độc, từ hiện trường có thể nhìn thấy ám vệ của hắn đã bị một đao giết chết chưa kịp phản kháng. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là người muốn giết hại Viêm Dục đã nhận ra sự tồn tại của hắn, muốn tới cản hắn quay lại. Hắn đã từng nghe Mộc Phỉ nói Viêm Dục đã rời đi, nhưng Liễu Thiên Sở cảm thấy, theo tính tình của Viêm Dục, sau khi thương thế hồi phục sẽ mang Mộc Phỉ rời khỏi đây, nếu Mộc Phỉ vẫn còn ở đây, khả năng hắn vẫn chưa đi là rất cao. Sự thật đã chứng minh, suy đoán của hắn không sai. "Phỉ nhi, Phỉ nhi, ta là Thiên Sở thúc thúc, con nhìn ta này, nói cho Thiên Sở thúc thúc nghe, đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Thiên Sở bất đắc dĩ nói chậm lại, nhìn bộ dáng Mộc Phỉ như bị kinh hoảng, cũng đúng, hiện trường vẫn còn năm cỗ thi thể, là hắn quá mức nóng nảy, đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, vẫn rất sợ. Mộc Phỉ chuyển mắt, đôi mắt đen to dần lấy lại thần sắc, dán vào mặt Thiên Sở, ánh mắt dần thanh tỉnh, trong nháy mắt nước mắt trào ra: "Hắn bị thương, tất cả đều là lỗi của ta......" "Con đừng gấp gáp, từ từ nói, phụ thân con giờ ở đâu? Hắn lại vừa đi đâu rồi?" Liễu Thiên Sở lại nói chậm lại, từ từ dỗ dành Mộc Phỉ. "Cả người hắn đều là máu, trên cánh tay trên vai lại có vết thương, đầu còn bị thương. Hắn đã hôn mê, có một nam nhân cả người toát ra sự u lãnh đưa hắn đi, còn có một người theo sát đuổi theo bọn họ. Những người này, đều bị tên nam nhân kinh khủng đó một chiêu giết chết." Mộc Phỉ dần tỉnh táo lại, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng thuật lại tình huống vừa rồi cho Liễu Thiên Sở. Liễu Thiên Sở đỡ Mộc Phỉ đứng thẳng dậy, vẻ mặt lạnh lùng tiến lên kiểm tra thương thế mấy tên áo đen, đến khi nhìn thấy hình dáng của ám khí đã giết chết bọn họ thì cả kinh, đó là một cây có kích cỡ khoảng bằng ngón tay út xuyên qua người, ghim vào thịt tới nửa tấc, không dính máu, một đầu bén nhọn, một đầu trơn mượt, vả lại còn khắc một chữ Minh. Tâm Liễu Thiên Sở giờ đây như có một chiếc xúc tua lạnh lẽo quấn lấy, khiến cho âm thanh của hắn cũng như bị băng lại, mang theo chút run run: "Con nói kẻ đó cả người toát ra lãnh khí là như thế nào, có thấy được khuôn mặt hay biệt danh của hắn không?" "Tên nằm ở kia hình như gọi là Tần trưởng lão, trước khi hắn chết có nói cái gì mà U Minh...." Mộc Phỉ nhận thấy sự bất thường từ Liễu Thiên Sở, vẫn còn ôm một tia hy vọng sẽ cứu được Viêm Dục, nhưng nhìn bộ dáng của hắn không hiểu sao có cảm giác không an tâm: Nhưng thân phận của người kia rất đặc biệt sao? Hay sẽ còn tổn thương tới phụ thân?" Vẻ mặt Liễu Thiên Sở nghiêm túc, hắn thu lại ám khí vào ngực, thở ra một hơi: "Công tử Hồng Phúc Tề Thiên, nếu thật là U Minh tiền bối, nói không chừng sẽ thành chuyện khác." Như vừa an ủi Mộc Phỉ vừa tự an ủi bản thân, nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, người vốn đã chết mười mấy năm trước lại đột nhiên xuất hiện, hắn không kinh ngạc là giả, nhưng về U Minh tiền bối, hắn có nghe qua mấy lần, xem ra phải đi về tìm phụ thân hắn, tìm hiểu thật kỹ một phen. Mộc Phỉ cũng cảm thấy Liễu Thiên Sở nói có lý, U Minh võ công cực cao, một chiêu đánh gục năm người, nếu quả thực có dụng ý với Viêm Dục, thì sao phải vận thân cứu hắn chứ. "Phỉ nhi, con và ta về trấn Liễu Khê thôi." Liễu Thiên Sở thử thăm dò, nhận ra hiện trường không còn tìm thêm thông tin gì, thân phận của đối phương vẫn khá mơ hồ, không thể truy cứu nữa, bảo đảm sự an toàn của Mộc Phỉ là trên hết, không chỉ vì Viêm Dục, mà còn là vì thân phận thực sự của Mộc Phỉ. "Không, con không đi." Mộc Phỉ không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đột nhiên nhớ ra trong bụi cỏ vẫn còn một người, vội vàng xoay người chạy đến, vạch mấy tầng lá, thấy Tưởng Vũ vẫn đang ngủ say, thở phào nhẹ nhõm: "Thiên Sở thúc thúc, làm phiền thúc đưa Vũ ca ca về nhà giùm." Liễu Thiên Sở tiến lên theo, thấy bộ dạng của Tưởng Vũ, liền tới điểm huyệt ngủ của hắn, điểm mấy lần vẫn không giải được, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là thủ pháp điểm huyệt của U Minh tiền bối sao? Quả thật rất đặc biệt, đến ta còn không thể giải." Mộc Phỉ nghe xong cổ quái nhìn Liễu Thiên Sở một hồi, nàng giờ không có tâm trạng mà còn đùa nữa, liền hắng giọng một cái thật lớn, dịu dàng nói: "Thiên Sở thúc thúc, con về nhà trước." "Con ở một mình sẽ không có vấn đề gì chứ, hay tốt hơn hết là vẫn nên về Liễu Khê trấn với ta đi." Liễu Thiên Sở vác Tưởng Vũ lên, tiếp tục khuyên nhủ Mộc Phỉ. "Không sao, tự một mình con mở quán, hơn nữa cửa hàng mới vừa khai trương, vẫn là ở nhà thì tiện hơn, phụ thân không có ở đây, con lại càng phải tự lực cánh sinh trên đôi tay mình, nếu không, những ngày tiếp theo thì nên làm thế nào chứ?" Mộc Phỉ tựa như đang nhìn khay ngọc ở chân trời, giơ cánh tay quơ quơ với Liễu Thiên Sở, sải bước đi về phía ngôi nhà đất của mình. Nàng phải ở nhà chờ phụ thân, phụ thân nhất định sẽ trở lại tìm nàng, nhất định. Ánh mắt Liễu Thiên Sở lóe lên mấy cái, nhìn sống lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp của Mộc Phỉ, nhìn chằm chằm vào bước chân không chút loạn nhịp của nàng, cảm thấy nàng vô cùng kiên định, ngoắc ngoắc tay với bóng tối ở đằng sau, ôm Tưởng Vũ nhanh chóng đi vào trong thôn. Công tử, ngươi nhất định sẽ vượt qua được kiếp này. Ngao Dực không thể tin nổi hắn đang nhìn thấy chuyện gì, vô luận hắn đuổi thế nào cũng không thể kéo gần được khoảng cách với hai người trước mặt, trong lòng hắn hoảng sợ, rốt cuộc cái người toàn thân u lãnh đó là thần thánh phương nào, thật thật chính là “U Minh kiếm tiên” mà tên Tần trưởng lão kia đã nói? Nhớ năm đó, sự tồn tại của U Minh kiếm tiên tựa như một lưỡi đao sắc bén trên cổ họng  Võ Lâm Minh Chủ và Ma Giáo Giáo Chủ, người mang tên U Minh tựa như bóng tối này không phục vụ Minh Chủ hay Giáo Chủ, cũng không thuộc về bất kỳ thế lực nào, nhưng hắn hành tung quỷ dị, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, từng nổi danh chưa từng bại trận. Tương truyền trên người hắn có một quyển tuyệt thế kiếm thuật bí tịch, có được bí tịch đó, là có thể hành tẩu võ lâm, trở thành kẻ đệ nhất thiên hạ. Hai phái chính tà thèm muốn đã lâu, hai phe cấu kết nhau đồng thời gây khó dễ U Minh, hôm đó trên dốc núi lửa cheo leo, mười bang phái phái ra một trăm cao thủ bao vây tấn công U Minh, cuối cùng đánh hắn rơi xuống khe núi, nghe nói, quyển bí tịch kia cũng cùng hắn rơi xuống khe núi. Từ đó biến mất khỏi nhân gian. Nếu thật là U Minh, chuyện liền khó giải quyết, chủ tử trong tay hắn không biết là chuyện tốt hay xấu. Vẻ mặt của Ngao Dực vừa lạnh lẽo lại vừa căng thẳng, bàn tay dò vào ngực tính lấy đạn tín hiệu, đó là cách liên hệ với nhau của thủ vệ Viêm Dục, chỉ cần bắn vào phía chân trời, đồng bọn của hắn sẽ nhanh chóng tụ tập về phía Viêm Dục. Chỉ là làm như vậy, khó tránh khỏi việc có kẻ biết chủ tử bị thương, kẻ hầm muốn giết hại hắn cũng sẽ có được tin tức. "Nếu không muốn hắn trong nháy mắt bị mất mạng, thì tốt nhất đừng làm việc gì dư thừa." Giọng nói tựa như bắc cực truyền tới, lạnh lẽo cứng ngắc vô cảm, giống như sự trống trải từ bốn phương tám hướng truyền vào tai Ngao Dực, làm cơ thể hắn trong nháy mắt căng cứng, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, trong đầu do dự một hồi, cuối cùng rút tay ra khỏi ngực, tiếp tục tiến lên. Mặc kệ, nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống như muốn đả thương chủ tử, vả lại lấy cảnh giới võ thuật của U Minh, chỉ một tay đã hạ gục bốn tên truy sát bọn họ, không biết đã dùng cách nào, làm Tần trưởng lão nát sọ mà chết, nếu muốn hại bọn họ thì đã làm ngay lúc đó, cớ sao phải vác chủ tử hắn đi lòng vòng để hắn đuổi theo mệt chết như vậy chứ. Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, yên lặng theo dõi, trước đuổi theo U Minh, xem hắn rốt cuộc có mục đích gì. Tốc độ dưới chân Ngao Dực không chậm, khinh công của hắn xuất thần nhập hóa, chưa từng có người nào có thể thắng hắn ở phương diện tốc độ, nhưng việc bám theo một người tên U Minh này, trên lưng còn vác thêm một người, lại vô cùng thoải mái bỏ hắn lại đằng sau, hắn đề khí minh thần, mới miễn cưỡng duy trì hình bóng của hai người trong tầm mắt. Gió đêm lạnh lùng thổi trên mặt, lại không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của hai người, U Minh phía trước chuyển đôi mắt lạnh lẽo của mình ra sau nhìn Ngao Dực, trong con ngươi tối thẳm nổi lên như một ngọn lửa màu lam u lãnh, xẹt qua tia ngạc nhiên và tán thưởng. Hai bóng dáng một trước một sau hóa thành điểm sáng, bay về một chỗ khe núi, phá thác nước đi vào, bóng dáng U Minh ôm Viêm Dục trong nháy mắt biến mất tăm. Ngao Dực theo sát nhưng lại bị một kết giới chặn lại, đánh vào người hắn làm hắn văng ra ngoài tới mấy thước, hắn ôm ngực khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm máu, dùng kiếm chống lấy mặt đất, cắn răng nhìn về phía dòng thác đang chảy siết, như muốn xuyên thấu cả màn nước, thu hết mọi thứ trong kia vào tầm mắt. "Trở về nói với Viêm Gia chủ, ân cứu mạng đã tương báo, đợi thời cơ chín muồi, sẽ hộ tống Nhị Công tử hoàn hảo hồi phủ." Tập tễnh đứng lên, Ngao Dực nhận ra máu bầm trước ngực hắn đã tan đi, hắn mở to mắt sáng rỡ, quỳ gối xuống đất dập đầu một cái, cung kính nói: "Tạ tiền bối ra tay chữa thương cho Ngao Dực, Ngao Dực chắc chắn sẽ truyền lại toàn bộ!" Nói xong hắn lập tức phi thân lên, chạy về hướng Triều Dương Thành. (truyện chỉ được đăng tại) Viêm Dục cảm giác mình đã mơ một giấc mộng dài, trong mộng dường như có một bóng dáng mảnh khảnh tinh tế đang cách hắn ngày càng xa, giọng nói linh động thanh thoát, hàm chứa nhu ngọt nhàn nhạt, mềm mại  kêu hắn: "Phụ thân." Tiếng nước chảy rào rạt, đánh vào mấy tảng đá văng ra tứ phía, phát ra thanh âm trong trẻo dễ nghe, quen thuộc như vậy, khiến người an lòng như vậy. "Nữ nhi." Âm thanh khàn khàn tựa như tiếng đàn vi-ô-lông, nhỏ nhẹ thăm thẳm, tay Viêm Dục khẽ nâng lên trong hư không rồi lại hạ xuống, lông mi của hắn run rẩy vài cái, cuối cùng chậm rãi mở ra. Đầu đau nhức một trận, giống như vừa bị moi cái gì ra từ trong đầu, làm hắn khổ sở nhắm mắt lại hoà hoãn một lúc, lại mở ra lần nữa, giờ phút này trong đôi mắt hắn chưa thêm một tia cứng cáp. Đập vào mắt là một ly nước suối đang kề bên môi, Viêm Dục khựng lại, chỉ thấy có một người nào đó từ từ nghiêng chiếc ly, nước suối lọt vào đôi môi khẽ mở của hắn, một mùi thơm trong lành chui vào cổ họng, tựa như con thanh xà đang trượt vào trong cơ thể, du đãng trong cơ thể hắn. "Tỉnh?" Chủ nhân của âm thanh kia đang ngồi trên hòn đá, tay trái đang nâng chung trà trên bàn đá lên thưởng thức, không nhìn về chỗ của Viêm Dục, tay phải hắn đánh một cái, chén nước đã cho Viêm Dục uống như được dẫn dắt, trong nháy mắt bay trở lên bàn. Viêm Dục đã tỉnh táo lại, khẽ nghiêng người chống tay đỡ nửa thân mình dậy, cúi đầu cung kính nói với U Minh: "Tạ ân cứu mạng của tiền bối." Cả người như có một cỗ lực vô hình, ép hắn nằm xuống một lần nữa, vừa nãy trong lúc nhổm dậy, hắn để ý thấy chỗ hắn nằm là một tảng đá thon dài, lót một lớp rơm rạ dày ngăn lại sự lạnh lẽo, hẳn là tiền bối chuẩn bị cho hắn để hắn mau khỏi hơn. "Không cần, chỉ là trả ân lại thôi." U Minh đứng dậy lại gần Viêm Dục, cúi người liếc nhìn sắc mặt của hắn, đặt tay lên mạch hắn, gật đầu: "Không tệ, khôi phục được bảy tám phần rồi, mấy ngày sau có thể huấn luyện được rồi." "Huấn luyện?" Viêm Dục khó hiểu. "Ừ, được người nhờ vả, thu ngươi làm đệ tử của ta, truyền tuyệt học của ta lại cho ngươi." Viêm Dục nhanh chóng lật người dậy, bái lễ với U Minh: "Tạ sư phụ." Khóe môi U Minh khẽ động, không tệ, rất thức thời, phản ứng nhanh nhạy, quyết định quả quyết, rất hợp khẩu vị hắn. Đưa miếng trái cây cho hắn, không nói nhiều xoay người rời đi. Viêm Dục không chút nghĩ ngợi cắn một miếng lớn, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh, thoạt nhìn là một sơn động, trong động rất lớn, bàn đá giường đá cái gì cũng có, không chỉ như thế, khe núi ở đối diện phun ra rất nhiều nước, nhớ lại nước vừa uống hẳn là được lấy từ đó. "Sư phụ có thể nói cho đồ nhi là người nào đã nhờ vả không?" Viêm Dục mở miệng tán gẫu với U Minh. "Viêm Gia chủ." Trong lòng Viêm dục kích động, xém chút nữa thì ném trái cây trong tay, hắn đã bao lâu không nhìn thấy phụ thân, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nơi đáy lòng, hắn lại cảm thấy mơ hồ, sao hắn lại kích động như vậy? Sao hắn lại lâu như vậy không gặp được phụ thân? Tại sao lại không cảm thấy thiếu thốn? Trong một khắc Nghiên Nghiên ngã xuống vách đá, hắn cũng đã ngã xuống theo, nhưng lại không cứu được nàng, chắc là khi đó sư phụ đã cứu hắn. "Sư phụ, người có thấy tiểu cô nương rơi cùng ta không, ước chừng khoảng bảy tám tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng, tóc......" Viêm Dục cau mày suy tư một lát, nhưng lại không nhớ ra kiểu tóc của Nghiên Nghiên là gì, có cảm giác là dùng một sợi dây cột mái tóc lại ở sau ót, lại cảm thấy kiểu tóc đó rất hợp với bộ váy bằng vải thô và làn da trắng noãn của nàng, nữ nhi của hắn sao lại mặc loại quần áo kém chất lượng như vậy? U Minh khẽ liếc nhìn Viêm Dục một cái, đáy mắt thoáng vẻ kinh ngạc, khóe miệng cổ quái, lạnh nhạt trả lời: "Chưa từng." "Vậy sao, hy vọng Nghiên Nghiên cũng giống như ta, gặp được cao nhân như sư phụ." Lẩm bẩm thành tiếng, mang theo tia may mắn, lại hàm chứa cô đơn và lo lắng. U Minh không biến sắc nhìn Viêm Dục, vết thương sau đầu mặc dù đã kết vảy, nhưng bên trong lại có máu bầm, là vết thương bị hai lần, kinh mạch trong cơ thể rối loạn, nội lực cường đại lại không thể vận chuyển tự nhiên, có cao nhân tương trợ chữa thương, nhưng lại không thể chữa khỏi hoàn toàn. Hắn không khỏi nhớ lại tình huống ngày đó ở thôn Tương Sơn, tiểu cô nương không giống người thường đó, ra tay tàn độc đâm thẳng vào mạch sống của Tần trưởng lão, chẳng lẽ thương thế trên người Viêm Dục là do nàng chữa trị sao? "Sao ngươi không hỏi tình huống trong nhà?" "Đồ nhi hôn mê không lâu, nếu sư phụ chịu nhờ vả của gia phụ, vậy thì có gì cần lo lắng." Viêm Dục rất không hiểu, mặc dù trái tim cảm giác trống rỗng, cảm giác như ngày tháng đã trôi qua rất dài, nhưng hễ nghĩ lại là đầu váng mắt hoa, nên cũng không muốn đi làm chuyện hao tâm tổn sức này nữa. "Từ khi ngươi mất tích khỏi Viêm gia đến nay đã hai tháng, Viêm Gia chủ ngoài sáng nói phái ngươi đi sứ biên quan, trong tối thì đang thầm tìm kiếm tung tích của ngươi, lại thật sự không nhận được tin tức gì, mới vội vàng tìm ta giúp, vì ta nợ phụ thân ngươi một mạng, từng đồng ý lúc còn sống nếu có thể sẽ trợ giúp hắn lại, còn sẽ thu thêm một con cháu Viêm gia làm đồ đệ, truyền lại học thức cả đời của mình." U Minh nhìn Viêm Dục, nhận ra chân mày của hắn cổ quái nhướn lên, đầy vẻ khiếp sợ, nói tiếp: "Lời của Viêm Gia chủ là, ta nhất định phải tìm được ngươi, đồng thời bảo hộ ngươi chu toàn rồi truyền võ công cho ngươi. Ta đã từng hỏi qua ngộ nhỡ ngươi bị mất mạng thì như thế nào, hắn chỉ đáp, trả ta tự do, ta không cần trả lại nữa." Trong lòng Viêm Dục trăm mối ngổn ngang, chưa bao giờ phụ thân lại nói cười cẩu thả như vậy, còn kỳ vọng phó thác về hắn cao như vậy, không chỉ đặt nặng gia tộc về phía hắn, còn hao tổn tâm tư vì hắn. Chỉ là, nghe ý của sư phụ, hắn thật rời nhà đã hai tháng, vì sao trí nhớ trong đầu lại như mới đây, chẳng lẽ là có liên quan đến tổn thương trên đầu hắn? "Không cần lo lắng, lúc ngươi rơi xuống Tương Sơn may mắn gặp được cao nhân y thuật cao cường giúp đỡ, mới may mắn thoát khỏi sự ngu dại, vết thương trên đầu mặc dù nhìn như hung hiểm, kì thực không thành vấn đề, sống bình thường ba ngày là khôi phục được rồi." U Minh hiểu suy nghĩ trong nội tâm Viêm Dục, rất kiên nhẫn giải thích cho hắn. Lúc hắn thấy Viêm Dục, giống như nhìn thấy mình lúc còn bé, nổi lên cảm giác thân thiết, u băng lạnh nhạt trước mặt người lạ cũng biến mất, hắn vốn không phải là kẻ chỉ tà mị băng hàn, khôi phục tính thật coi như cũng là chấp nhận Viêm Dục. "Đồ nhi cứ dưỡng thương cho tốt, sư phụ có thời gian sẽ nói với ta về chuyện trong nhà." Thu đi đông lại, sắp tới lễ mừng năm mới, từng nhà cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa, làm Tưởng Vũ trong thôn đọc đủ thứ thi thư, ngày nào cũng có hàng xóm tới hắn xin câu thơ đối. Nhìn không khí bên ngoài cửa sổ mờ đi vì sương mù, Mộc Phỉ tính ngày, ngày mai là tới lễ Giáng sinh rồi, dĩ nhiên ở  đây không hề tồn tại ngày này. Từ biệt mấy tháng, không hề có một chút tin tức nào của Viêm Dục, nàng yên lặng chờ đợi, chờ tin tức tìm kiếm của Liễu Thiên Sở. Nhưng Liễu Thiên Sở cứ cách một khoảng thời gian mới tới nhà nàng ngồi một lát, không nói gì khác ngoài mấy chuyện cục diện triều đình, hoặc là khuyên Mộc Phỉ đến ở Liễu Gia Bảo của hắn, mấy thứ khác cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Mộc Phỉ đắm chìm trong ký ức mấy ngày trước đây, cuối cùng phía Liễu Thiên Sở cũng mang tới tin hữu dụng, nói trong nhà Viêm Dục có chuyện, tỷ như Đại Công tử Viêm gia sẽ đính hôn, thân là đệ đệ của Viêm Duệ, Viêm Dục chắc là có thể sẽ tự thân về chúc mừng. Nghe được tin này vẻ mặt Mộc Phỉ cũng không ngạc nhiên gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào, sau khi Liễu Thiên Sở rời đi, nàng lập tức mượn sách Tưởng Vũ, nàng muốn một quyền địa lý của nơi này, tàng thư của Tưởng Vũ hẳn rất nhiều, mấy loại sách Sơn Hà Chí hay lịch sử chắc cũng không thiếu. Nàng vừa mở miệng, Tưởng Vũ đã đưa tới không dưới bốn loại, Mộc Phỉ lật sơ vài cái, vì để ít ai chú ý đến mình, mượn đọc sử sách về tình hình Phượng Hoàng Đế quốc, mỗi ngày rãnh rỗi đều lật ra xem, tìm kiếm tất cả kiến thức về Triều Dương Thành. Tưởng Vũ khó khăn lắm mới rảnh được, bỏ chạy tới nhà Mộc Phỉ, lại thấy Tưởng Nhứ Nhi đang lượn lờ trong nhà bếp thổi lửa nấu cơm. "Ta nói này Nhứ Nhi, đây là ngươi tính ở trong nhà của Mộc Phỉ luôn rồi à?" Kể từ khi "Dấm Linh Lợi" khai trương, mối quan hệ giữa Tưởng Nhứ Nhi và Mộc Phỉ  đột nhiên vô cùng tốt, hai người thỉnh thoảng bàn với nhau nên làm tiếp hạt gì, cắt gọt các loại trái cây quả dại thành những hình thù kỳ lạ, cộng thêm vị khác nhau, bán cũng không tệ. Tưởng Nhứ Nhi biết phụ thân Mộc Phỉ về Triều Dương Thành, không nói hai lời thu dọn đồ thiết yếu của mình sang ở với nàng, không chỉ như vậy, nghiễm nhiên trở thành một nữ chủ nhân, đem tất cả những gì thấy khó ưa trong nhà Mộc Phỉ đổi thành mới, Mộc Phỉ nhìn lắc đầu liên tục, nhưng vẫn không ngăn cản. Ai lại không mong nhà mình càng ngày càng ấm áp, càng ngày càng tốt chứ. Còn chưa nói tới tay nghề nấu ăn của Tưởng Nhứ Nhi, vô cùng tuyệt vời, Mộc Phỉ ăn ngày ba bữa không thiếu ăn không thiếu mặc, vô cùng thỏa mãn, cơ thể phá triển không ít, mười một tuổi, đầu cũng cao thêm rất nhiều, rất nhiều y phục đã không thể mặc, cũng may Tưởng Nhứ Nhi không chỉ lo phòng bếp, còn có đôi tay có thể thêu thùa, mua vài thớt bố, đóng cửa trong nhà mấy ngày không ra may vài bộ cho Mộc Phỉ mặc, vì mùa đông có thể no ấm, cố ý may thêm vài sợi bông dày ở phần lưng, thêm một lớp bông dày ở phần váy. Mộc Phỉ mặc thử một lần, rất vừa người, lại càng cảm thấy thân thiết với Tưởng Nhứ Nhi hơn. "Dĩ nhiên, ta và Phỉ nhi tỷ muội tình thâm, đây mới chân chính là người thân." Tưởng Nhứ Nhi lườm Tưởng Vũ một cái, giở nắp lớn lấy thìa khuấy canh bên trong nồi, mùi thịt nhẹ nhàng bay thoảng, càng thêm quyến rũ con sâu đói trong bụng cồn cào. Bây giờ Tưởng Nhứ Nhi đã không còn dây dưa quan hệ thân phận rồi, tỷ tỷ thì tỷ tỷ, tình cảm giữa tỷ tỷ và muội muội thì đương nhiên hơn di cháu chứ sao. Hơn nữa, phụ thân người ta là đại quan trong thành, lại có thể bỏ lại một nữ nhi một mình đi trước, coi trọng nàng chỗ nào chứ. Nên cũng không vọng tưởng nữa. "Ha ha." Tưởng Vũ chỉ cười, đưa mắt nhìn sang Mộc Phỉ đang đọc sách trên giường, nàng đang mặc một chiếc áo phần lưng màu lam nhạt, sợi bông trắng viền quanh cổ nàng, bảo vệ nàng cho ấm, hạ thân là một chiếc quần dài may sợi bông, lộ ra miên khố màu lam nhạt, cả người thoạt nhìn vô cùng thanh nhã. Mộc Phỉ xem rất chăm chú, Tưởng Vũ nhận ra đó là sách hắn đưa cho nàng, là một quyển nói về tình hình chung của Phượng Hoàng Đế quốc, không chỉ sơ lược về sự phát triển của Phượng Hoàng Đế quốc, chủ yếu là giảng thuyết về tất cả thành trấn quận huyện, phân bộ và khái quát sự phát triển của Phượng Hoàng Đế quốc. Nàng phải nhớ lấy trăm sông Trường Giang và Hoàng Hà của Phượng Hoàng Đế quốc trong đầu, tưởng tượng ra nơi mà bọn họ sinh sống, việc làm của họ. "Vũ ca ca, huynh đã đến rồi." Mộc Phỉ cảm nhận được ánh mắt nhìn không chớp của Tưởng Vũ về phía nàng, khép quyển sách lại, ngọt ngào cười với hắn. Tưởng Vũ nhận ra số lần Mộc Phỉ cười càng ngày càng nhiều, cho dù là xấu hổ hay ngọt ngào hoặc sung sướng vui vẻ nhạt nhẽo gì, cũng cười to cho qua, Tưởng Vũ thấy, Mộc Phỉ mặc dù đang cười, thậm chí có lần còn cười đến đau bụng chảy cả nước mắt, nhưng đáy mắt thi thoảng lại ánh lên sự lo lắng và khổ sở. Mặc dù nàng không nói, nhưng Tưởng Vũ biết, nàng đang lo lắng cho người kia. Hôm đó mặc dù hắn ngất đi, nhưng khi tỉnh lại đã ngủ tới hai ngày, từ miệng người khác biết được Mộc Phỉ vẫn trông coi cửa hàng như cũ, muốn ngủ thì về nhà ngủ, tất cả như thường. Lòng Tưởng Vũ vẫn luôn dõi theo, rất sợ nàng đột nhiên biến mất tăm. Cho nên hắn cố gắng ngậm miệng không nói chuyện gì liên quan tới Viêm Dục, cũng không tới hỏi thăm Liễu Thiên Sở, lúc nào cũng lượn lờ quanh chỗ của Mộc Phỉ, cố trêu nàng cười, giúp nàng quên đi mọi phiền não. "Phỉ nhi lại đọc sách sao? Chỉ đọc cuốn này thôi thì có không thú vị quá không? Bên ta vẫn còn mấy cuốn sách sử, có muốn lấy đọc tiếp không?" Tưởng Vũ mỉm cười nói chuyện phiếm với Mộc Phỉ. "Không cần, chỉ là rảnh rỗi đọc giết thời gian thôi, mỗi ngày đều bận rộn ở cửa hàng, đọc sách cũng chỉ được chút ít, cuốn này đọc tới mấy tháng mới dịch được một lần, bản thân muội cũng rất cố hết sức, vẫn phải nên đọc vài lần cho hiểu rồi mới mượn tiếp của huynh sau vậy." "Được, lúc nào cần cứ nói với Vũ ca ca." Tưởng Vũ hiểu tâm tư của Mộc Phỉ, cũng không đi phá, cùng nàng trò chuyện vài câu. Tưởng Nhứ Nhi đặt một gà mâm lớn lên bàn, đầu ngón tay nóng nắm lấy lỗ tai, nói vọng ra với hai người: "Dọn cơm dọn cơm, đây là gà mâm lớn đầu tiên ta làm, không biết mùi vị như thế nào, Phỉ nhi muội tới nếm thử một chút nào, có phải là vị mà muội nói tới không.” Mộc Phỉ đáp lại một tiếng, vui vẻ xuống giường, vừa đi vừa nói: "Vũ ca ca thật có phúc, ta nhớ gà mâm lớn này đã lâu, may nhờ tháng này kiếm không ít bạc, liền mua thử nguyên liệu phối với Nhứ Nhi tỷ một lần, ai nha, đã lâu lắm rồi không ăn được thịt gà, Vũ ca ca, mau tới ăn cơm chung đi." Gà mâm lớn là cái gì? Tưởng Vũ ngửi thử mùi thịt thơm lừng, nhìn hậu hồng đầy ớt, trong miệng dần nổi lên vị cay, nước miếng cũng tràn ra ngoài, vội xắn một tay áo, vượt lên trước bới cơm: "Nhìn là muốn ăn rồi, để ta nếm thử một chút." Tưởng Nhứ Nhi đưa vá cho Tưởng Vũ, để hắn tự mình xới cơm, mình cầm lấy chiếc đũa, Mộc Phỉ ở bàn bên kia đã say mê hít lấy mùi thịt, vô cùng thích ý, nhận lấy bát cơm của Tưởng Vũ, ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ bọn họ ngồi xuống. Cơm trắng và mềm, hợp với thịt gà cay mềm mại, còn có dầu ớt và khoai tây nấu nhừ, trong mùa đông giá rét, ba người đều khí thế ăn, mộc Phỉ ăn mà đổ mồ hôi, mồm há hốc không ngừng lấy tay quạt, kêu la không rõ: "Cay, cay, cay chết rồi, nhanh, cho muội nước." Tưởng Nhứ Nhi cười đưa tới một ly nước, Mộc Phỉ uống một hơi cạn sạch mà vẫn không thấy hết cay, nhưng lại bị mùi thịt hấp dẫn, tiếp tục gắp thịt gà bỏ vào miệng. Bộ dáng tham ăn trông rất đáng yêu, chọc cho Tưởng Vũ và Tưởng Nhứ Nhi cười ha ha, nhất thời không khí bên trong nhà ấm áp nhẹ nhàng, tràn đầy vị Tết. "Phỉ nhi, thật không biết muội có phải là người của thế giới này không nữa, mới hết năm 11 tuổi, còn nhỏ tuổi mà đã biết rất nhiều, nếu không phải tự mình trải nghiệm, ai lại tin một đứa trẻ nhỏ như vậy đã quản lý buôn bán, không chỉ như vậy, còn có một y thuật cao thâm, hiểu được rất nhiều cách làm thức ăn, nhìn món gà mâm  lớn này, nếu muội không nói, ta còn không biết thịt gà còn có thể được làm như vầy." Tưởng Nhứ Nhi vô cùng sùng bái Mộc Phỉ, trong thời gian này nàng ở cùng Mộc Phỉ đã bị cuốn hút vào đề tài nàng rất thích, bao gồm kinh doanh hàng thực phẩm thủ công, Mộc Phỉ hướng dẫn nàng làm đồ mỹ nghệ làm nàng giật cả mình, kiếm lấy rất nhiều bạc, người tới cửa định chế vật phẩm ngày càng nhiều. Nàng trừ ra ngoài có việc, thích nhất là được nghiên cứu món ăn ngon. Mộc Phỉ dù sao cũng đã sống ở hiện đại một đời, so với người thường, kinh nghiệm nấu nướng được hun đúc, trừ y thuật và phân biệt châu báu, đây chính là sở trường thứ ba của nàng, nhưng thiếu cái là thôn Tương Sơn này sản vật không được quen thuộc cho lắm, nhờ ăn nhịp với Tưởng Nhứ Nhi, hai người lấy thừa bù thiếu đắm chìm trong thế giới thích ăn mà không hiểu tại sao. "Đợi đến lễ mừng năm mới, chúng ta cùng nhau ăn lẩu chảo sắt, ở trong sân, nấu thức ăn nóng hổi, mới nghĩ thôi đã thấy rất ngon rồi." Mộc Phỉ sau khi nói xong, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, trong con ngươi có chút chán nản, giơ tay lên vỗ ót mình, cười nói: "Coi muội này, lễ mừng năm mới đương nhiên là phải ở nhà ăn cơm tất niên, làm gì có thời gian rảnh như vậy, qua hết năm ăn nữa cũng như vậy." Tựa như cho mình một cái bậc thang, Mộc Phỉ nói rất tùy ý, trên mặt vẫn là nụ cười vui thích. Tưởng Nhứ Nhi và Tưởng Vũ liếc mắt nhìn nhau, Tưởng Nhứ Nhi rất ăn ý cười đáp: "Phỉ nhi nói gì vậy, lễ mừng năm mới của thôn Tương Sơn chúng ta trước giờ đều là cùng vây quanh một chỗ, nếu chúng ta đã ở cùng một thôn, đương nhiên là cùng nhau mừng năm mới, cùng nhau ăn tất niên rồi. Sau khi ăn xong còn có thể tụ tập quanh đống lửa khiêu vũ, các thiếu nam thiếu nữ trong thôn cũng sẽ tham gia nữa mà." "Thật?" Quả nhiên Mộc Phỉ nổi hứng lên, lễ mừng năm mới đốt lửa trại, thật giống như các dân tộc thiểu số ở Tân Cương, không ngờ thôn Tương Sơn cũng có nhã hứng này, trái tim cảm giác có điểm quái dị, rốt cuộc cũng hiểu rõ từ đâu, bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, muội sống ở thôn Tương Sơn cũng gần mười năm rồi, khi còn bé không hiểu chuyện nên không nhớ đã đành, nhưng sao mấy năm nay không nghe nói trong thôn có tiệc dạ vũ như vậy nhỉ?" Khóe miệng Tưởng Nhứ Nhi run lên, suy nghĩ xem phải nên trả lời như thế nào. Tưởng Vũ rất nhanh nhận lời: "Tưởng di ngày nào cũng không cho phép muội ra cửa, muội không biết cũng là chuyện thường." Dạ vũ quanh đống lửa lần này là chủ ý của Tưởng Vũ, Tưởng Nhứ Nhi và Tưởng Tú Nhi, thảo luận với những người thiếu nam thiếu nữ chưa kết hôn trong thôn, định cho Mộc Phỉ một kinh hỉ, coi như là một buổi tiệc mừng tuổi cho nàng. Không ngờ vừa mới đưa chủ ý này ra, ngay cả Tưởng Chi Nhi không quá hòa thuận với Tưởng Nhứ Nhi cũng tham gia, Liễu Nương  cũng tới tham gia náo nhiệt, lại còn nhảy thêm một điệu múa, mấy thế hệ trước cũng tùy bọn chúng ầm ĩ, đứa trẻ Mộc Phỉ này quá mức cơ khổ, hôm nay cũng chỉ còn lại một mình, náo nhiệt với nàng một hôm cũng tốt. Mộc Phỉ vừa nghe, gật đầu một cái, mặc dù trong đầu nàng vẫn có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng lâu như vậy căn bản chả bao giờ dùng tới, quên trước quên sau, không có ấn tượng đặc biệt gì với tập tục trong thôn, nàng bị đè nén quá lâu rồi, cũng cần phải phóng túng một lần. Ăn cơm no, Tưởng Vũ rửa sạch bát đũa, Mộc Phỉ và Tưởng Nhứ Nhi bàn với nhau xem nên mặc đồ gì vào lễ mừng năm mới. "Ta lại làm giúp muội thêm một bộ đi, váy vải bông năm mới muội cũng quá mức trắng trong thuần khiết rồi, lớn được thêm một tuổi, là một chuyện đáng mừng." "Không cần đâu, muội cũng không ra ngoài nhiều, chỉ cần hai bộ là đủ mặc rồi." Mộc Phỉ vô cùng cảm tạ hảo ý của Tưởng Nhứ Nhi, nhưng quần sam cũng không phải dễ làm, đặc biệt là mùa đông, bởi vì phải may thêm sợi bông mới có thể chống lạnh, lại không thể để quá dày, Tưởng Nhứ Nhi chính là một hình tượng của nữ hài tử, không muốn mặc mấy loại quần áo bao dày theo quy củ, vì muốn làm một chiếc váy vải bông mà mất một phen tâm tư. "Như vậy đi, muội cứ mặc quần áo bông, ta chỉ làm thêm cho muội một chiếc áo khoác hơi dày ở ngoài, đến lúc đó khoác vào là được, cũng là mặc đồ mới, lại còn không lạnh vào mùa đông, thế nào?" Tưởng Nhứ Nhi hiểu Mộc Phỉ sợ làm phiền nàng, bước sang năm mới rồi, nhà nào cũng có công việc bận bịu riêng, mặc dù nàng không cần làm chuyện gì, nhưng cũng không thể suốt ngày đóng cửa may xiêm y cho Mộc Phỉ được. Mộc Phỉ không đành lòng cự tuyệt hảo ý của Tưởng Nhứ Nhi nữa, liền gật đầu một cái theo nàng bận việc. Cửa hàng đã sớm dán ngược chữ Phúc đóng cửa, hàng hóa trong cửa hàng cũng được xử lý gọn gàng, mấy tháng qua cũng kiếm được mấy chục lượng bạc, đây cũng coi như là miếng tiền lớn đối với Mộc Phỉ, không lòng vui sướng không thể tả, nàng mang tiền đổi thành ngân phiếu và chút tiền đồng, ngày thường nhất định sẽ dùng tới. Về vị trí của Triều Dương Thành, nàng đã ghi nhớ trong lòng, nhưng đi ra ngoài thôn như thế nào thì nàng vẫn cần thời gian nghĩ thêm, cự ly mà nàng đi xa nhất là chợ Liễu Khê trấn, nàng không nói không nhớ đã đi qua Liễu Gia Bảo ở mấy ngày, nhưng nghĩ đến mấy nhà giàu trong thành trì, ra vào nhất định không tiện lắm, nàng muốn lén chuồn đi tìm Viêm Dục, nhất định sẽ bị Liễu Thiên Sở phát giác. Thừa dịp năm mới tất bật, qua tết người trong thôn sẽ quay lại cuộc sống bình thường, đến lúc đó sẽ có thời cơ thích hợp, nhân cơ hội này rời thôn chạy xuyên qua chợ vào trấn, đến lúc đó lại đi tìm hướng tới Triều Dương Thành, dọc đường lợi dụng sở trường của mình, luôn có thể tìm tới nơi. Ý nghĩ muốn đi tìm Viêm Dục lại còn nghe thêm Liễu Thiên Sở nói ca ca của hắn Viêm Duệ đang muốn đính hôn đã căm rễ trong đầu nàng, cho tới bây giờ nàng chỉ mong Viêm Dục đã hồi phục thương thế sẽ lại quay lại tìm nàng, nàng lại quên mất một vấn đề quan trọng, Viêm Dục là quý tộc trong thành, từ lời của Liễu Thiên Sở, so với Viêm Dục hắn chỉ là một người không có tên tuổi. Nghe nói gia tộc Viêm Dục là hoàng thương, phàm là cùng chữ "Hoàng" đều là người có quan hệ, há có vật trong ao? Nếu Viêm Dục xuất hiện trong Viêm gia còn được, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa xuất hiện, Mộc Phỉ căn bản không cách nào yên tâm, cuối cùng người không ở đây, còn đi về hướng nào phong tỏa tin tức chứ, cho dù là chuyện gì xảy ra, nàng phải tự mình thăm dò mới yên tâm. Vài tháng sau, trong cốc thác Hàn Minh, một con thác đổ dọc xuống, trong màn nước đổ có một người ngồi khoanh chân, tóc xõa dài, đôi mắt ngắm nghiền thiền tọa để thác nước đổ xuống đầu. Thật kỳ lạ, thác nước đến gần người hắn thì lại tách ra làm bốn như bị cự thạch bổ ra, tạo thành một không gian hình tròn xung quanh na tử, nhìn kỹ lại, chung quanh nam tử xuất hiện một tấm màn trắng nhạt như màn bảo hộ hắn ở bên trong. Bất chợt, nam tử mở hai mắt, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, hắn nửa đầu há mồm hít vào một ngụm khí, tựa như một lưỡi gươm sắc bén vọt ra khỏi ngọn nước, như lấy tốc độ ánh sáng nhào về phía nam tử gần hắn, không chút nghĩ ngợi liền ra tay. U Minh đọ sức cùng Viêm Dục, trong nháy mắt hai người đấu trên dưới trăm hiệp, cuối cùng, bốn cánh tay khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời thu thế. "Đồ nhi bái kiến sư phụ." Viêm Dục chắp tay thở dài, kinh nghiệm mấy tháng ma luyện, nam tử như ngọc như được mài dũa càng thêm sắc bén, như kiếm vừa ra khỏi vỏ, đao phong bén nhọn, tùy lúc đoạt đi mạng người. "U Tuyết Tâm Kinh ngươi đã có thể thuần thục tự nhiên, tiếp theo sư phụ sẽ truyền thụ Ngọc Tuyết Thất cho ngươi." Viêm Dục tập trung nhớ kỹ các động tác múa kiếm của U Minh, nhanh chóng lĩnh ngộ được bí quyết, xông lên cùng múa theo. Mặt trời lặn dần về phía tây, cốc thác Hàn Minh vẫn rét lạnh như mùa đông, không phân chia mùa, hai người ngồi đối diện nhau, trên bà đá là con thỏ hoang vừa nướng xong, mùi thơm thi thoảng tản ra, hai người cũng không khách khí, mỗi người xé một cái chân thỏ mà ăn, thi thoảng cầm bầu rượu lên hớp một ngụm. U Minh dùng võ thiện rượu, nước suối cốc thác Hàn Minh trong suốt, là nguồn chưng rượu vô cùng tốt, ở trong cốc nhiều ngày, hắn ngoài nghiên cứu võ thuật bên ngoài còn nghiên cứu các loại chưng cất, rượu mà giờ phút này hai người đang uống chính là rượu tự nhưỡng Bạch Mai, mới vào có vị ngọt, nuốt vào trong cổ lại nóng bỏng như có một ngọn lửa rơi xuống, vô cùng có vị, đây là một trong những loại rượu mà U Minh thích nhất. Viêm Dục nhấp vài hớp rượu, mắt càng thêm sáng trong, hắn nhìn chằm chằm bầu rượu, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ có thể nói cho đồ nhi biết, dạo này nàng vẫn tốt chứ?" Nàng là chỉ Mộc Phỉ, lúc thương thế của Viêm Dục khôi phục cũng là lúc hắn nhớ lại khoảng thời gian sống cùng nàng, tính nhịn không đặt câu hỏi, nhưng U Minh lại dường như rất có hứng thú với Mộc Phỉ, thi thoảng sẽ nhắc tới nàng, Viêm Dục cũng từ lời của U Minh đoán được tình huống của Mộc Phỉ, cũng biết nàng trôi qua không tồi. Thoáng chốc đã sang năm, hắn nhớ Mộc Phỉ đã từng tưởng tượng cảnh hắn và nàng cũng nhau đón năm mới như thế nào, trong đôi mắt to ngập tràn hy vọng, trong lòng không khỏi có chút đau đớn, nhờ có men mà hỏi ra miệng. "Ngươi là nói tới nha đầu Mộc Phỉ sao, nghe nói người theo đuổi cô ấy tổ chức cho nàng một buổi dạ vũ mừng tuổi, tiểu nha đầu vô cùng hưng phấn chuẩn bị ăn mặc, rạng rỡ xuất hiện trước mặt mọi người!" U Minh cắn một miếng thịt, nhìn gương mặt đột nhiên tối sầm của Viêm Dục, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, lại cắn thêm một miếng, thịt thỏ hôm nay ngon hơn thường ngày nha, thật là thơm!