Hai mắt Mộc Phỉ trợn to, không để ý mi tràn ra nước mắt, ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp không ngừng phóng đại trước mặt mình, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, trơn tru không tỳ vết, mùi thơm cỏ xanh lẫn thảo dược xông vào mũi. Hơi thở của Viêm Dục bao phủ khắp người nàng, hắn đè thân thể nàng xuống sát mặt đất, tay cứng ngắc bám lấy, tim đập bình bịch loạn nhịp, trong không khí yên tĩnh hai bên trao đổi tâm tình đang kích động. Nên làm cái gì đây? Hay là đẩy hắn ra? Hay nhắm mắt lại? Sống qua một đời nhưng về phương diện tình cảm nàng vẫn ngây thơ như một đứa trẻ, ở hiện đại không phải là nàng chưa từng quen bạn trai, nhưng tối thiểu chỉ nắm tay, hôn nhẹ trán thôi, nói đến, đây chính là nụ hôn đầu của nàng, vậy nàng có nên hiến tặng mình cho mỹ nam tử phía trước không? Dù sao thì nàng cũng không thiệt thòi, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút cỏ non cũng tốt. Nhưng hiện tại ai là cỏ non thì chưa biết. Trong lòng Mộc Phỉ chuyển động kịch liệt, thời gian lại chậm chạp trôi qua, cảm thấy Viêm Dục cúi đầu xuống như bị hiệu ứng slow motion từng chút từng chút đến gần nàng. Cúi đầu muốn dịch ra sau, nhưng lại phát hiện Viêm Dục nắm vô cùng chặt, một chút cũng không di chuyển được, hơi thở phun vào mặt lưu lại chút ẩm ướt, ma xui quỷ khiến, Mộc Phỉ liền nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt bờ môi chạm vào nhau, hai thân thể đồng thời run lên, bỗng nhiên Viêm Dục lấy lại ý thức, nhanh chóng rời đi đôi môi ngọt ngào như hoa anh đào của Mộc Phỉ, hương thơm thuộc về thiếu nữ tán loạn ở chóp mũi. Hắn làm cái gì vậy, hắn đang khinh bạc nữ nhi yêu mến của mình! Nhưng tại sao trong lòng lại thỏa mãn, lại ngọt ngào như thế, muốn nhiều hơn nữa? Thiếu nữ trước mắt thật đẹp, nàng giống như nụ hoa chưa nở rộ, mang vẻ đẹp ngây ngô, nhưng Viêm Dục biết, tương lai vẻ đẹp của nàng sẽ khiến người khác không dời mắt được. Giống như bây giờ, lông mi run rẩy vì ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng như quả táo chín tỏa ra hương thơm mê người, đôi môi căng mọng giống như đang mời gọi, “oanh” một tiếng toàn thân hắn như lửa thiêu đốt, hắn không chút nghĩ ngợi cúi đầu xuống hôn người trong lòng lần nữa, ngậm môi căng mọng đỏ nhuận vào trong miệng. “Ưm” Mộc Phỉ ngửi thấy hơi thở của nam tử, đầu óc lập tức trống không, hơi thở nam tính lẫn mùi thảo dược nhàn nhạt tràn ngập trong miệng của nàng, tâm rối loạn cùng thân thể khô nóng khiến nàng rên nhẹ. Vừa kêu ra tiếng, Mộc Phỉ liền phục hồi tinh thần lại, nàng gian nan mở mắt liền bắt gặp cặp mắt màu lưu ly, bên trong bao phủ lửa nóng và có chút mờ mịt. Cánh tay Mộc Phỉ duỗi ra, dùng sức đẩy Viêm Dục. Viêm Dục không đề phòng liền bị ngã xuống đất, mặt đất lạnh lẽo cứng rắn khiến lửa nóng giảm đi không ít, cũng hơi hơi thanh tỉnh lại. “Phỉ nhi.” Mộc Phỉ vịn vào đất thở hổn hển, đầu óc như cuốn phim lặp lại những chuyện mới xảy ra một lần nữa, nàng không từ chối là vì mỹ nam chủ động, không kiêu ngạo, nhưng sau khi nhận, chính mình lại mất phương hướng, trầm luân trong đó, nàng một người hiện đại đã từng trải qua sóng to gió lớn, kinh nghiệm đầy mình, bị một tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu hôn liền mất phản ứng, chẳng lẽ do nàng cô đơn quá lâu? Thật vất vả mới tỉnh táo lại, liền nghe Viêm Dục gọi tên nàng, không phải nữ nhi, cũng không phải Mộc Phỉ mà lại là Phỉ nhi. Ngước mắt liền thấy đôi mắt Viêm Dục mê ly luống cuống, bên trong cảm xúc phức tạp, hắn cũng bị mất phương hướng sao? Hắn gọi mình là Phỉ nhi, cũng không có gì sai, nhưng Mộc Phỉ lại cảm thấy có gì đó bất thường. Nghĩ nghĩ, chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, có gì đâu, làm gì có phụ thân nào chưa hôn qua nữ nhi của mình? Không cần giữ trong lòng, không cần để ý, không quan tâm. Niệm kinh càm ràm trong lòng một hồi, Mộc Phỉ tùy tiện đứng lên phủi mông, vươn tay chỉ vào Viêm Dục đang ngồi trên đất, nhíu mày khiển trách: “Lần sau không được hôn con tùy ý, tuy con là con của người, nhưng người cũng không thể đoạt đi nụ hôn đầu của con chứ? Hôn môi là chuyện giữa hai người yêu nhau, là đặc quyền của phu quân tương lai của con, người phải từ từ học được cách ở chung với người khác.” Lúc đầu trong lòng Viêm Dục có chút áy náy, nhưng khi nghe Mộc Phỉ nói xong, chút áy náy đó liền bị lửa giận thay thế, chuyện giữa người yêu, đặc quyền của phu quân tương lai, những lời này nghe thế nào cũng chói tai, đâm vào đáy lòng khiến hắn khó chịu. Nhìn bàn tay trắng nõn vươn ra chỉ hắn, Viêm Dục liền đứng dậy phủi bụi trên quần, trợn mắt nhìn Mộc Phỉ: “Tuổi còn nhỏ, trong đầu lại suyDiễễnđàànlêêquýýđôôn nghĩ vớ vẫn, người yêu, trượng phu, đó là điều con nít nghĩ hả? Lần sau không nên cám dỗ ta, chúng ta là cha con, không phải phu thê! Hừ!” Mộc Phỉ thấy tay mình bị đẩy ra, liền gãi gãi đầu, nhìn qua cửa sổ thấy Viêm Dục bực bội ngồi chồm hổm trên mặt đất đang đốt củi, mặt còn đen hơn đít nồi. Âm thầm lắc đầu một cái, Mộc Phỉ bất mãn nghĩ: Làm cái gì vậy, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là ta nha, ngươi hôn ta, ta không cự tuyệt thôi, làm thế nào biến thành ta quyến rũ ngươi? Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, thật không trưởng thành, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn kìa, nếu ta không đẩy ngươi ra, nói không chừng ngươi còn muốn ăn thêm đậu hũ của ta đấy. Mộc Phỉ nói thầm trong lòng, cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Viêm Dục, xoay người ra sân sau chơi đùa với bảo bối. Tốc độ của Viêm Dục rất nhanh, lúc mùi cơm chín tản ra, âm thanh như thường lệ truyền ra ngoài: “Phỉ nhi, ăn cơm.” “Đến liền.” Mộc Phỉ đáp một tiếng liền chạy vào phòng, liếc mắt nhìn Viêm Dục một cái, thấy mặt hắn bình thường, động tác ăn cơm cũng giống như thường ngày, trong lòng hung hăng khinh bỉ một phen, còn làm bộ, hèn chi người ta đều nói mặt của nam nhân dày như tường thành, trước đó còn quang minh chính đại răn dạy nàng, lúc này thì làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không có chuyện gì sao lại gọi ta là Phỉ nhi? Giả bộ, ngươi giả tới chết luôn đi! Mộc Phỉ ưu nhã cầm đũa gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, hừ, giả bộ ai mà không biết, tỷ còn giả bộ tốt hơn ngươi! Ăn cơm xong, hai người nhìn nhau không nói gì, dọn bàn rửa bát, Viêm Dục lưu lại một câu “ra ngoài tản bộ” liền biến mất dạng, cho đến khi Mộc Phỉ đi ngủ mới trở về, nhìn động tĩnh ở rèm bên kia, che miệng cười nhạo, tiểu gia hỏa này khó chịu, sao lại đáng yêu như vậy. Sáng hôm sau, Mộc Phỉ dậy rất sớm, đã không thấy bóng dáng Viêm Dục, chỉ nhìn thấy gã sai vặt đang đứng bên xe ngựa ở trước cửa chờ đợi. Nàng sửa soạn đơn giản, chạy chậm đến chỗ gã sai vặt, ngửa đầu hỏi: “Phụ thân ta đâu?” “Mộc công tử nói hắn có việc, không thể bồi tiểu thư đi xem cửa hàng. Nói có Tưởng công tử đi theo, rất yên tâm.” Gã sai vặt chắm tay cười, truyền lại lời của Viêm Dục không sót một chữ. Mộc Phỉ thầm cắn răng, không đi thì thôi, tỷ cũng không thèm! “Phỉ nhi, hồi sáng ta đọc hơi nhiều sách một chút, tới muộn rồi, thật xin lỗi.” Đang suy nghĩ, âm thanh hốt hoảng của Tưởng Vũ từ xa truyền tới, liền thấy Tưởng Vũ mặc áo xanh đi tới, dưới ánh mặt trời, Mộc Phỉ thấy trán hắn rịn ra tầng mồ hôi. Mộc Phỉ không chút suy nghĩ lấy khăn ra tiến lên, giơ tay lau mồ hôi cho hắn: “Nhìn ngươi kìa, vội vội vàng vàng, ta chờ một chút có sao đâu.” Tưởng Vũ cười dịu dàng, để cho Mộc Phỉ tùy tiện lau, trong miệng giải thích: “Thân là nam tử, làm sao để cho người trong lòng mình chờ lâu được.” Thổ lộ rõ ràng như vậy, khiến cho động tác Mộc Phỉ dừng lại, Tưởng Vũ thuận thế đoạt lấy khăn tay: “Khăn bị ta làm bẩn rồi, đợi ta giặt sạch sẽ trả lại cho nàng.” Mộc Phỉ cười yếu ớt, từ chối cho ý kiến gật đầu một cái, được Tưởng Vũ giúp lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi, không ai chú ý lùm cây bên xe ngựa truyền ra một âm thanh vang giòn “xoạt xoạt”, giống như có vật gì bị bẻ gãy.