Sủng Thê Chi Đạo
Chương 80
Cốc Tu Cẩn từ trong thang máy đi ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Lâm ôm lấy bả vai Đường Hiểu, bộ dạng như một đôi anh em, không khỏi nhướn nhướn mày.
Cả khuôn mặt Bạch lâm đều cứng lại, cậu ta đột nhiên nhớ ra hơn một giờ trước vừa mới gọi điện thoại cho anh họ, còn nhờ anh ấy đến đây giúp trả giúp tiền thuê phòng, kết quả bạn bè của cậu ta vừa tìm đến, cậu ta liền quên hết chuyện này, còn theo bọn họ chạy đến tầng 9 chơi.
“Anh, anh Cẩn, rốt cục anh cũng đến rồi, sao không cho em biết một tiếng?” Bạch Lâm vô cùng chột dạ, ánh mắt căn bản không dám nhìn Cốc Tu Cẩn.
Ánh mắt Cốc Tu Cẩn dừng lại ở cánh tay cậu ta ôm lấy bả vai Đường Hiểu, vẻ mặt không thay đổi hỏi, “Thông báo cho cậu như thế nào?”
Bạch Lâm buông tay, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, “Gọi điện thoại…”
Khi cậu ta nhìn thấy màn hình di động tối đen, câu nói tiếp theo liền biến mất.
“Bạch Lâm, có phải gần đây quá mức dễ dãi cậu hay không, cho nên cậu cũng quên mất còn có một người anh họ là tôi tồn tại?” Giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi của Cốc Tu Cẩn vang lên, gần như không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Bạch Lâm lại sợ tới mức chân sắp mềm nhũn, “Anh Cẩn, em sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa.”
Anh Cẩn như vậy trông thật đáng sợ a!
Cốc Tu Cẩn thản nhiên nói, “Những lời như vậy hình như cậu đã từng nói rất nhiều lần, xem ra tôi vẫn phải nhớ lâu một chút mới được, sau khi trở về tôi sẽ nói rõ tình hình với chú, bảo ông ấy không được cho cậu một phân tiền nào, nếu không có tiền mà cậu vẫn còn có thể đi quán bar, tôi nghĩ cậu hẳn là không thành vấn đề.”
Bạch Lâm nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh cầu xin tha thứ, cũng bất chấp cả mặt mũi, “Không được a anh Cẩn, em thật sự biết sai rồi, em hứa với anh sau này sẽ không cãi nhau với ba nữa, cũng sẽ không bỏ nhà trốn đi, anh cho em một cơ hội cuối cùng được không?”
Cốc Tu Cẩn rút tay ra, “Tôi chưa bao giờ tin tưởng lời hứa từ miệng cậu.”
Bạch Lâm lập tức giơ tay lên, “Em xin thề!”
Đường Hiểu không còn lời gì để nói, chẳng lẽ xin thề không phải là lời hứa từ miệng sao? Chỉ số thông minh của cậu ấy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Cốc Tu Cẩn nói, “Không cần thề thốt với tôi, cậu vẫn nên đi quán bar với bạn bè của cậu đi.” Nói xong liền liếc mắt nhìn bốn người đứng phía sau ngoại trừ Đường Hiểu.
Bốn người kia từ sau khi Cốc Tu Cẩn xuất hiện liền có vẻ đặc biệt câu nệ, tuy rằng anh là anh họ của Bạch Lâm, cũng cùng thế hệ với bọn họ, nhưng mà Cốc Tu Cẩn khiến người khác có một loại cảm giác uy nghiêm của trưởng bối, cho nên mặc dù là người cùng thế hệ, nhưng hầu như không người nào dám làm càn trước mặt Cốc Tu Cẩn.
“Anh, anh Tu Cẩn, chúng em chỉ muốn đến quán bar phía dưới khách sạn ngồi trong chốc lát mà thôi, không phải muốn đến loại quán bar không đứng đắn đâu.” Nữ sinh nói chuyện lúc nãy cố lấy dũng khí lên tiêng, còn chưa nói xong, mặt của cô đã đỏ lên, ánh mắt ái mộ nhìn Cốc Tu Cẩn.
Cốc Tu Cẩn nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì nữa, vừa đúng lúc cửa thang máy lại mở ra, anh liền xoay người đi vào thang máy, nói với Đường Hiểu, “Chúng ta đi thôi.”
Bạch lâm vui vẻ, “Anh Cẩn, em biết anh đối với em tốt nhất.” Nói xong cậu ta liền một bước đi vào trong thang máy.
“Tôi không phải đang nói chuyện với cậu.” Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó nhìn về phía Đường Hiểu, “Đường Hiểu, còn không mau bước vào?”
Bạch Lâm khó có thể tin được nhìn về phía Đường Hiểu, anh Cẩn cư nhiên đang gọi tên của cậu ta?
Tại thời điểm Cốc Tu Cẩn nói câu kia Đường Hiểu liền biết mình xong đời rồi, dưới ánh mắt khiếp sợ của Bạch Lâm, cậu nhanh chóng đi vào thang máy.
Không lâu sau, cửa thang máy đóng lại ngăn cách bọn họ với bên ngoài.
Bạch Lâm vẫn duy trì cùng một tư thế, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại vẫn chưa kịp phản ứng.
“Bạch Lâm, cậu không sao chứ?” Hạ Dương thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Bạch Lâm, lo lắng cậu ta sẽ bị đả kích, dù sao bọn họ cũng biết Bạch Lâm sùng bái anh họ cậu ta đến cỡ nào.
Bạch Lâm đứng thẳng người, thở ra một hơi, hóa ra người lúc nãy nói chuyện với Đường Hiểu chính là anh họ, khó trách anh ấy biết bọn họ định đi quán bar, chiếu theo loại tình huống này, xem ra rất có thể thật sự bị Cố Kỳ đoán trúng rồi, không được, cậu ta nhất định phải xác nhận một chút.
Đợi sau khi thang máy đến, Bạch Lâm đi vào thang máy, nhấn nút, sau đó nói, “Hạ Dương, các cậu tự mình đi quán bar đi, tôi không đi đâu.”
Bốn người Hạ Dương cũng biết cậu ta không thể nào tiếp tục theo bọn họ đến quán bar, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu ta rời đi, bọn họ cho rằng Bạch Lâm không muốn làm anh họ tức giận mới không đi, lại không biết, kỳ thật cậu ta là trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tìm Cốc Tu Cẩn.
Bị chuyện của Bạch Lâm kéo dài đến lúc này, đã sắp hơn năm giờ.
Cốc Tu Cẩn không đưa Đường Hiểu trở về biệt thự, mà là tìm một chỗ yên tĩnh ăn bữa tối, đặt dấu chấm hết cho buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Tuy rằng xảy ra chuyện của Bạch Lâm, nhưng toàn bộ quá trình cũng coi như thuận lợi.
Trên xe, Đường Hiểu trộm ngắm Cốc Tu Cẩn lạnh lùng bên cạnh, đắn đo một chút mới mở miệng, “Học trưởng, anh đang tức giận đúng không?”
“Em đang nói chuyện của Bạch Lâm sao?” Cốc Tu Cẩn quay đầu nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt khẩn trương của cậu, nhịn không được cười một tiếng.
Đường Hiểu nghe ngữ khí của anh không giống như đang giận, không khỏi nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cốc Tu Cẩn nói, “Chuyện của cậu ta không đáng để anh tức giận, nói như vậy kỳ thật chỉ muốn cho cậu ta một chút giáo huấn mà thôi, cậu ta tuy đã sắp 24 tuổi, nhưng chung quy vẫn cứ một bộ dáng cà lơ phất phơ, với tình hình hiện tại của cậu ta, sau này nếu thừa kế công ty của chú, hoàn toàn có thể làm sụp đổ cả tập đoàn Bạch Vân.”
Đường Hiểu biết những lời anh nói chính là sự thật, “Nhưng mà, nói như vậy cậu ấy sẽ sửa đổi sao?”
Chỉ bằng mấy câu nói kia cậu sẽ sửa đổi? Cậu không tin tưởng lắm.
Cốc Tu Cẩn nâng khóe miệng, “Em không tin? Hay là chúng ta đánh cược đi, trong vòng 3 ngày cậu ta sẽ chạy đến tìm anh, có dám hay không?”
Đường Hiểu chần chờ một chút, “Ba ngày có dài quá hay không?”
Cốc Tu Cẩn cười to, mãi đến khi khiến cậu quẫn bách không thôi, mới nói, “Vậy em muốn bao lâu?”
“Trước bảy giờ tối mai, thế nào?”
“Được!”
Kết quả, khi Đường Hiểu đi vào phòng khách biệt thự, lúc nhìn thấy Bạch Lâm đang nằm trên ghế sô pha uống nước ăn trái cây xem TV, cậu mới phát hiện, trừ phi lúc ấy cậu nói Bạch Lâm sẽ lập tức đến tìm bọn họ, nếu không mặc kệ cậu đưa ra thời gian ngắn như thế nào, cậu đều nhất định thua cuộc.
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu cậu, suy nghĩ thứ hai chính là lập tức xoay người bỏ của chạy lấy người.
Nhưng mà Cốc Tu Cẩn đang đứng ngay phía sau cậu.
Nghe thấy âm thanh Bạch Lâm lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, la lớn, “Anh Cẩn, rốt cục anh cũng trở về… ” câu nói tiếp theo sau khi nhìn thấy Đường Hiểu đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy Đường Hiểu xanh mặt, ngược lại sung sướng cong khóe môi lên, vừa đẩy cậu vào bên trong, vừa nói, “Hôm nay ra ngoài cả ngày, muốn đi tắm rửa trước hay không?”
Đường Hiểu làm gì còn tâm tình tắm rửa, cậu ủ rũ lắc đầu.
Trương quản gia đi tới, “Đại thiếu gia, đồ đạc hai người mua buổi chiều đã được đưa đến đây, tôi bảo người đặt trong phòng ngủ của cậu, bất quá đồ đạc vẫn chưa sắp xếp.”
Cốc Tu Cẩn nói, “Tôi biết rồi, ông đi làm việc đi.”
“Anh Cẩn…” Bạch Lâm nhìn anh họ nhà mình, toàn bộ ủy khuất bị ngó lơ đều tràn ra, tuy rằng cậu ta rất muốn biết anh họ và Đường Hiểu rốt cuộc có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ lấy lòng anh họ quan trọng hơn.
Cốc Tu Cẩn lôi kéo Đường Hiểu đang ngốc lăng đi qua, mặt không đổi sắc nói, “Không phải cậu và bạn bè đến quán bar sao? Tới nơi này làm gì?”
Vẻ mặt Bạch Lâm như cô vợ nhỏ ủy khuất, “Anh Cẩn, em thật sự biết sai rồi mà.”
Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn cậu ta, “Cậu sai ở chỗ nào?”
Bạch Lâm lập tức vẫy đuôi liệt kê một đống sai lầm của mình, nói đến miệng khô lưỡi khô cũng không thấy vẻ mặt của anh có một tia thả lỏng, lập tức đổi thành giọng thân tình, “Anh Cẩn, nếu anh mặc kệ em thì thật sự không có ai sẽ quản em nữa, anh nhẫn tâm để em một mình cô đơn lưu lạc đầu đường sao?”
Cốc Tu Cẩn nhếch chân lên bắt chéo, tà tà liếc cậu ta, “Cha mẹ cậu vẫn chưa chết, hơn nữa là thiếu gia của tập đoàn Bạch Vân, cậu tùy tiện tìm một người bạn mượn ít tiền, tôi nghĩ bọn họ rất có thể sẽ cho cậu mượn.”
Bạch Lâm nhất thời cúi gầm mặt, cậu chỉ biết, anh họ không phải là người tốt, cậu đã nói đến săp rách miệng cũng không lay chuyển được, vậy phải làm sao bây giờ, dư quang khóe mắt đột nhiên nhìn thấy Đường Hiểu ngồi bên cạnh anh, tròng mắt không tự chủ được xoay chuyển một hồi, cậu ta lập tức nháy mắt với Đường Hiểu.
Nhưng mà bởi vì Đường Hiểu đang chột dạ, cho nên căn bản không dám nhìn cậu ta, mặc cho mắt Bạch Lâm nháy đến mức sắp rút gân cậu cũng không nhìn thấy, Bạch Lâm rốt cục nhịn không được kêu lên.
“Đường Hiểu!”
Đường Hiểu hoảng sợ, mắt trừng lớn nhìn Bạch Lâm, “Gì vậy?”
Cốc Tu Cẩn vỗ lưng cậu, không vui liếc mắt nhìn Bạch Lâm một cái.
Bạch Lâm lập tức cười làm lành, “Không có việc gì, chỉ là tôi cảm thấy hai chúng ta đặc biệt có duyên, vừa mới gặp nhau ở khách sạn, bây giờ lại gặp nữa, cậu nói có phải hay không?” Vừa nói, vừa ra sức nháy mắt với cậu.
Đường Hiểu chần chờ nói, “Cậu… mắt của cậu có phải bị rút gân hay không?”
Lần này mắt Bạch Lâm thật sự rút gân ― Cậu ta a, rốt cuộc là ngu thật hay là giả ngu vậy trời!
Đường Hiểu nhìn về phía Cốc Tu Cẩn xin giúp đỡ.
Cốc Tu Cẩn nói, “Đừng để ý cậu ta, chúng ta lên lầu, đồ đạc mua hôm nay còn chưa sắp xếp lại nữa.”
Đường Hiểu chính là bình nứt thì cũng chẳng sợ vỡ, vì thế liền dứt khoát không để ý tới Bạch Lâm, cùng anh đi lên lầu.
Bạch Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, đã đến bước này rồi, nếu mà cậu ta vẫn không nhìn ra hai người bọn họ có gian tình, cậu ta liền sống uổng phí 24 năm, cậu ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ, Đường Hiểu sẽ kết giao với anh họ, hai người bọn họ thoạt nhìn căn bản không cùng một loại người, trong cuộc sống tuyệt đối không thể xuất hiện cùng nhau, nhưng tại sao lại có thể ở cùng một chỗ chứ?
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
10 chương
10 chương
40 chương
10 chương
17 chương