Ăn sáng xong, Đường Hiểu giống như ngày hôm qua cùng Cốc Tu Cẩn đi làm. Vừa ra đến trước cửa, Cốc Tu Cẩn đột nhiên gọi cậu, thấy cậu nghi hoặc quay đầu lại, anh cười cười, “Cậu quên ngày hôm qua tôi đã nói gì rồi sao?” Đường Hiểu hồi tưởng lại, ngày hôm qua Cốc Tu Cẩn đã nói gì vậy? Ngày hôm qua nói rất nhiều chuyện, cậu nhất thời nghĩ không ra. Cốc Tu Cẩn vừa nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền biết cậu không nhớ ra được, anh bước đến trước mặt cậu, cầm lấy chiếc caravat hơi lệch trên ngực cậu, trực tiếp mở ra. Đường Hiểu thoáng chốc kịp hoàn hồn, cậu chợt nhớ buổi sáng ngày hôm qua học trưởng có nói đến chuyện muốn dạy cậu cách thắt caravat, nhưng cậu lại hoàn toàn quên việc này. “Xem kỹ thì được rồi, thắt nút Windsor chỉ có năm bước, thoạt nhìn rất khó, nhưng kì thực không khó, chỉ cần thắt chiếc nơ phía sau ở vị trí chính giữa là được rồi.” Giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính của Cốc Tu Cẩn vang lên bên tai cậu, khí tức đàn ông của anh thoáng chốc bao phủ lên cả người Đường Hiểu. Đường Hiểu đỏ mặt, người trong lòng ở gần trong gang tấc, cậu gần như không thể nào suy nghĩ được, đợi cậu kịp hoàn hồn, chiếc nơ đã được thắt xong, là một nút Windsor ngay ngắn, thoạt nhìn tựa như tác phẩm nghệ thuật. “Có hiểu không?” Cốc Tu Cẩn hỏi. Đường Hiểu lắp bắp nói: “Không…” Cậu vừa rồi chỉ lo chú ý đến anh. Cốc Tu Cẩn nở nụ cười, “Tôi làm mẫu lại cho cậu một lần, chú ý xem thật kỹ.” Đường Hiểu không dám thất thần nữa, nghiêm túc nhìn mới biết được, kỳ thật cách thắt bình thường của cậu cũng không có vấn đề, chủ yếu là mỗi lần cậu ra ngoài đều tương đối vội vàng, ở bước cuối cùng chung quy sẽ theo bản năng thắt lệch về phía bên phải, cho nên nơ mới bị lệch, nhìn hai lần, rốt cục cậu cũng học được. Cũng may hai người thức dậy sớm, cho nên thời gian đi làm cũng không trễ nhiều lắm. Bắt đầu một ngày mới, cũng là ngày đầu tiên Đường Hiểu chính thức đảm nhiệm chức trợ lý của Thường Hưng. Ngày đầu tiên tương đối rảnh rỗi, cậu chỉ cần ngồi trước bàn làm việc, giúp Thường Hưng nhận một số cuộc điện thoại, lại sắp xếp tư liệu một chút là được. Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, Lâm Mỹ và Trịnh Tiểu Minh cũng không tới tìm cậu gây phiền toái. Công ty hiện đang trong thời kì phát triển, cả đám đều bận không rảnh tay, trừ cậu ra. Nghỉ trưa, Đường Hiểu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, liền nghe thấy có người gọi cậu, nói là dưới lầu có người tìm. Số người cậu quen biết không nhiều lắm, lại còn cố ý chạy đến công ty tìm mình, cậu thật không nghĩ ra người tới là ai. Dưới ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, Đường Hiểu lập tức đi xuống lầu. Xuống đến lầu một, cậu mới nhìn thấy Trương quản gia đứng ở cửa lớn, nhất thời không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt. Xung quanh người qua kẻ lại, Đường Hiểu vội vàng kéo Trương quản gia sang một bên, “Trương quản gia, sao bác lại đến đây?” Cậu nghĩ người tới đây tìm cậu chỉ có thể là Cốc Tu Cẩn, lại chưa từng nghĩ sẽ là Trương quản gia. Trương quản gia cười ha hả đưa hộp cơm trên tay cho cậu, “Buổi sáng thiếu gia dặn tôi đưa cơm trưa cho cậu ấy, thuận tiện cũng mang đến cho cậu một phần.” Nếu Đường Hiểu còn nghe không rõ liền uổng phí cuộc sống hai mươi mấy năm, sở dĩ Trương quản gia nói như vậy, có lẽ là không muốn để cậu cảm thấy làm phiền bọn họ. Sau khi nói cảm ơn xong, Đường Hiểu mang hộp cơm trở lại văn phòng. Những người khác đều đi ăn cơm, công ty chỉ còn một mình cậu, ngược lại không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy. Đường Hiểu mở hộp cơm ra, cơm trưa Trương quản gia chuẩn bị rất giàu dinh dưỡng, chẳng mấy chốc đã ăn xong, cậu đặt hộp cơm ở một góc bàn làm việc, dùng văn kiện che lại. Đầu giờ chiều, lúc Thường Hưng đi tới Đường Hiểu vẫn bị ông ta nhìn thấy, không khỏi ái muội mỉm cười. “Khó trách buổi trưa cậu không đi ăn cơm, hóa ra là có bạn gái đưa cơm.” Đường Hiểu thiếu chút nữa phun ra. Bạn gái = Trương quản gia? Trời ạ, cái thể loại tưởng tượng này thật sự là chịu không nổi. Bất quá nếu đem Trương quản gia đổi thành Cốc Tu Cẩn, ngược lại cậu… Không để ý. “Giám đốc, ông hiểu lầm rồi, không phải là bạn gái của tôi, là… một trưởng bối mà thôi.” Đường Hiểu vội vàng phủ nhận, loại tình huống này nếu cứ im lặng thì không ổn, sau này Trương quản gia sẽ còn tiếp tục đến đưa cơm cho cậu, nếu bị Thường Hưng nhìn thấy, như vậy thật sự rất kỳ dị. “Vậy sao? Có người đưa cơm thật là tốt a, thức ăn ở nhà ăn tôi cũng ăn đến chán rồi.” Thường Hưng thấy cậu phủ nhận cũng không truy vấn nữa. Nhà ăn của bọn họ không phải là do công ty mở, mà là chủ cao ốc này làm, thức ăn ở đây tuy không thể nói là quá ngon, nhưng là cũng không khó ăn lắm, bất quá ăn nhiều sẽ rất ngán. Sáu giờ chiều, Đường Hiểu đúng giờ tan tầm. Cốc Tu Cẩn vẫn như trước tới đón cậu. Đường Hiểu vốn định nói với anh về việc đưa cơm trưa, nếu có thể, cậu vẫn không muốn làm phiền Trương quản gia, nhưng cậu biết, kết quả chắc chắn cậu sẽ bị Cốc Tu Cẩn thuyết phục, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi. Sau một tuần, bọn họ vẫn luôn duy trì loại hình thức cùng đi cùng về như thế này. Trông như cuộc sống ngọt ngào hài hòa, kỳ thật Đường Hiểu lại cảm thấy như bị dày vò. Sống ở biệt thự nhiều ngày như vậy, không phải cậu không nghĩ sẽ dọn ra ngoài, dù sao cậu đã không có việc gì, nhưng mà vừa nghĩ tới sau khi rời khỏi đây có thể sẽ không còn được gặp Cốc Tu Cẩn nữa, cậu lại không có dũng khí nhắc tới chuyện này. Ít nhất cũng phải chờ cậu thổ lộ trước, nếu Cốc Tu Cẩn cự tuyệt, vậy cậu cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa. Một đáp án rất đơn giản, nhưng cậu vẫn không có dũng khí nói ra miệng, liền trở thành tình huống hiện tại. Bất quá nếu cứ tiếp tục kéo dài, Đường Hiểu lại càng lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì khác. Lúc năm giờ chiều, Đường Hiểu đột nhiên nhận được điện thoại của Cốc Tu Cẩn. *** Lời tác giả: Ngày hôm qua sửa lại một ít chi tiết trong truyện, số lượng nhân viên trong công ty của Đường Hiểu trở thành hai mươi người, và một ít chi tiết nữa, bất quá không ảnh hưởng nhiều lắm.