Sủng Thê Chi Đạo
Chương 19
Dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ Lưu, Cốc Tu Cẩn đem Đường Hiểu đặt trên giường bệnh.
Bởi vì áo ngủ trên người Đường Hiểu là loại vải cotton, không có bất cứ đồ vật kim loại gì, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc quan sát, cho nên không cần cởi quần.
Sau khi nghe được một câu này, tay Đường Hiểu đang túm chặt lấy quần nhất thời thả lỏng một chút, lúc nãy cậu còn lo lắng bác sĩ Lưu sẽ yêu cầu cậu phải cởi quần.
Cốc Tu Cẩn để ý thấy động tác nhỏ này của cậu, liền cúi xuống trước mặt cậu, trêu chọc cười nói, “Đường Hiểu, không cần lo lắng, chỉ là chụp một tấm ảnh mà thôi, sẽ không bắt cậu phải cởi quần đâu.”
Tay Đường Hiểu đang túm quần nhất thời run lên, vô cùng buồn bực nhìn anh một cái.
Người này tuy rằng vẻ mặt rất đứng đắn, nhưng ý cười lộ ra trong ánh mắt đã biểu hiện tâm tình của anh, cậu đột nhiên có cảm giác Cốc Tu Cẩn đang đùa giỡn mình.
Cốc Tu Cẩn ‘Ha hả’ cười lên tiếng. Không biết vì cái gì, nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu, nhất là biểu tình giống như bị nghẹn, tâm trạng của anh lại trở nên rất vui vẻ, đã rất lâu rồi anh không có cảm giác vui vẻ này.
Nghe được tiếng cười của Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu lại càng xác định là anh đùa giỡn mình, nhất thời cảm thấy Cốc Tu Cẩn cũng không quá giống với trong tưởng tượng của cậu. Đường Hiểu vẫn cho rằng anh rất nghiêm túc, là một người vô cùng nghiêm túc đối với bất kỳ việc gì.
Nhưng mà trải qua một ngày tiếp xúc, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện được một tính cách của Cốc Tu Cẩn mà không ai biết, phát hiện này làm khóe miệng cậu không tự giác cong lên một chút.
Lúc này, bác sĩ Lưu đi tới bắt đầu chụp hình cho cậu.
Quá trình chụp hình vô cùng thuận lợi. Lúc Đường Hiểu nằm trên giường thì Cốc Tu Cẩn và bác sĩ Lưu đi quan sát phim X quang của cậu.
Sau đó, bọn họ mới trở về.
Đường Hiểu vội vàng hỏi, “Thế nào?”
Cốc Tu Cẩn nói, “Sương cụt bị gãy, bất quá cậu không cần lo lắng, không gây tổn thương đến thần kinh, chỉ cần nghỉ ngơi tốt một thời gian là được. Một lát nữa bác sĩ Lưu sẽ lấy thuốc cho cậu, sử dụng liên tục trong hai tháng sẽ có thể hồi phục.”
Đường Hiểu nhất thời vẻ mặt suy sụp, quả nhiên là bị gãy xương, lại còn phải tĩnh dưỡng trong hai tháng. Đây là một số tiền lớn, bây giờ trong người Đường Hiểu còn không đến năm trăm năm đồng, cậu chỉ cảm thấy một mảnh đen tối. Do dự một lúc lâu, cậu xấu hổ nhìn về phía Cốc Tu Cẩn, “Học trưởng, việc này… Anh có thể trả trước tiền thuốc giúp tôi được không? Sau khi lãnh lương nhất định tôi sẽ trả lại cho anh.”
Cốc Tu Cẩn còn tưởng là cậu rối rắm chuyện gì, thì ra là chuyện này, liền cười nói, “Bác sĩ Lưu là bác sĩ riêng của tôi, cậu không cần lo lắng vấn đề tiền bạc. Hơn nữa cậu là bị thương ở nhà tôi, muốn trả tiền cũng là do tôi trả.”
Lời này nghe thật cảm động. Rõ ràng là bản thân cậu không cẩn thận, lại bắt chủ nhà phải quan tâm, cuộc sống hôm nay của cậu quả thật rất không xong.
Đường Hiểu nói, “Học trưởng, việc này…”
Đúng lúc bác sĩ Lưu đi tới, cầm phim chụp đưa cho cậu nói, “Đường tiên sinh, tuy rằng gãy xương không phải là vấn đề gì quá lơn, nhưng cũng không nên coi thường. Vì vậy trong hai tháng tới, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi thật nhiều. Đặc biệt không nên hút thuốc uống rượu, mấy việc vận động quá sức cũng tận lực giảm bớt, đồng thời ăn nhiều thức ăn chứa canxi.”
Đường Hiểu nhất thời choáng váng, ấp úng nói, “Nhưng mà tôi còn phải đi làm …” Ngay cả điều đầu tiên cậu đã làm không được, một nhân viên bảo hiểm phải chạy khắp nơi để tìm người kí hợp đồng, nếu không thì có ai lại ngu ngốc tự tìm tới cửa?
Bác sĩ Lưu hỏi, “Đường tiên sinh làm công việc gì?”
Đường Hiểu đáp, “Nhân viên bảo hiểm.”
Bác sĩ Lưu thẳng thắn nói, “Nếu Đường tiên sinh không muốn tình trạng trở nên xấu đi, tốt nhất trong thời gian này không nên chạy đi chạy lại khắp nơi.”
Đường Hiểu rối rắm, không nghỉ ngơi tốt bệnh tình sẽ nặng hơn, còn nếu nghỉ ngơi tốt sẽ không nhận được tiền hoa hồng. Không có tiền hoa hồng sẽ không có tiền lương, tháng sau và tháng sau nữa cậu chỉ có thể uống gió tây bắc.
Cốc Tu Cẩn dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, xoa đầu cậu nói rằng, “Đường Hiểu, công việc có thể nghĩ cách, nhưng nếu thân thể không được chăm sóc tốt, sau này sẽ gặp nhiều phiền phức.”
Đường Hiểu cúi đầu, “Được rồi, tôi đã biết, còn có việc gì cần phải chú ý không?” Nói ra một lần, sớm chết sớm siêu sinh.
“Đại khái chỉ có bấy nhiêu thôi, một chút nữa tôi sẽ lấy thuốc cho cậu, sau khi về nhớ sử dụng, còn sử dụng như thế nào tôi sẽ giải thích sau.” Bác sĩ Lưu nói xong liền đi lấy thuốc.
Cốc Tu Cẩn nói, “Đường Hiểu, tôi ôm cậu ra xe trước.”
Đường Hiểu vội trả lời, “Tự tôi có thể đi được rồi.”
Cốc Tu Cẩn cười, “Cậu xác định muốn từ từ đi ra ngoài?”
Đường Hiểu im lặng, lời nói này khiến cậu khựng lại, cậu thừa nhận tự mình đi ra ngoài sẽ chậm hơn so với được Cốc Tu Cẩn ôm ra.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của cậu, Cốc Tu Cẩn cười cười, lần thứ hai ôm cậu, đi ra khỏi phòng.
Hai người lên xe không được bao lâu, bác sĩ Lưu mang thuốc đã được chuẩn bị tốt đến. Bởi vì Đường Hiểu không thuận tiện cầm, cho nên ông liền trực tiếp đưa cho Cốc Tu Cẩn.
Xe chở hai người tiến vào màn đêm đen kịt, đèn sau xe chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt bác sĩ Lưu.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
10 chương
10 chương
40 chương
10 chương
17 chương