Sủng Thê Chi Đạo
Chương 110
Tập đoàn Thịnh Đằng rất nổi tiếng ở H thị, Uông Hà chỉ nói tên với tài xế, tài xế lập tức hiểu ý, chỉ tốn một giờ, xe liền dừng lại ở phía trước cao ốc.
Hai vợ chồng bước xuống xe, nhìn thấy cao ốc xa hoa đầy khí thế, mặc dù ở B thị cũng có thể nhìn thấy những cao ốc thế này, nhưng hai người vẫn kinh ngạc một trận, bởi vì bọn họ không ngờ Đường Hiểu cư nhiên lại làm việc trong một công ty lớn như vậy, thật sự là đạp phải vận phân chó gì rồi.
“Trách không được thằng nhóc Đường Hiểu kia mạnh miệng như vậy, thì ra là làm việc ở một nơi thật tốt.” Uông Hà hâm mộ ghen tị nói, vừa nghĩ tới cuộc sống hiện tại của bọn họ, bà ta lại càng oán hận Đường Hiểu.
Đường Hậu hít một hơi thật sâu, dường như bọn họ đã xem thường đứa cháu này, cho dù không có số tiền bán nhà, phỏng chừng cậu cũng có thể sống rất tốt ở một thành phố lớn như H thị này.
Uông Hà lo lắng mười phần nói với Đường Hậu, “Đi, chúng ta đi vào tìm nó.”
Bà ta căn bản đã quên mình tới đây là để cầu xin người khác, chứ không phải để làm ông lớn bà cả.
Dù sao hai vợ chồng cũng đã từng trà trộn vào giới thượng lưu ở B thị, quần áo ăn mặc hiển nhiên không kém bất cứ nơi nào, có điều sau khi bước vào cổng vẫn bị bảo vệ ngăn cản lại.
Trí nhớ bảo vệ không tồi, vừa thấy là hai người xa lạ, không nói hai lời liền ngăn bọn họ lại.
Uông Hà quen tính kiêu ngạo, thấy một tên bảo vệ không có địa vị gì cũng dám ngăn cản bà ta, nhất thời quắc mắt nhìn trừng trừng, há mồm định mắng chửi, vẫn là Đường Hậu đi trước một bước ngăn bà ta lại.
Đường Hậu sâu sắc hiểu được, bọn họ bây giờ đã không còn là bọn họ như trước kia, huống chi nơi này là H thị, càng không phải là nơi bọn họ có thể giương oai.
Đường Hậu hạ mình, nói với bảo vệ bọn họ đến tìm cháu ruột là Đường Hiểu.
Ông ta cũng không biết, hiện tại Đường Hiểu chính là người nổi tiếng ở Thịnh Đằng, bảo an vừa nghe liền biết là ai, bất quá anh ta vẫn chưa biết Đường Hiểu và tổng tài đã đi thủ đô.
Bảo vệ nửa tin nửa ngờ, liền gọi điện thoại cho phòng thư ký.
Người nghe máy trùng hợp là Elma, cô đang bừng bừng lửa giận, bởi vì lại bị tổng tài gài bẫy; vừa nghe là tới tìm Đường Hiểu, nhưng cô chỉ nghe nói Đường Hiểu có một ông nội, sau khi hỏi rõ phát hiện không phải, cô liền trực tiếp trả lời một câu —— Đường Hiểu không có thân thích chó má nào cả, cậu và tổng tài đã đi công tác, không có ở đây! Liền cúp máy.
Chờ khi bảo vệ ra khỏi phòng an ninh, Đường Hậu và Uông Hà lập tức khẩn trương nhìn anh ta.
“Trợ lý Đường và tổng tài đã đi công tác, hiện tại không có ở đây, các người muốn tìm cậu ấy hay là chờ cậu ấy đi công tác về rồi nói sau.” Bảo vệ nói.
“Không thể nào!” Uông Hà lập tức phủ nhận, bà ta không tin, cảm thấy rất trùng hợp, bọn họ vừa tới, Đường Hiểu liền đi công tác, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, trừ khi Đường Hiểu biết bọn họ đến, cho nên mới cố ý nói mình không có ở đây.
Bảo vệ giận tái mặt, “Tin hay không tùy bà.”
Thái độ này dưới mắt Uông Hà càng như đang lừa gạt bọn họ, lúc này bà ta nói, “Nếu không gọi Đường Hiểu xuống gặp chúng tôi, hôm nay bà đây sẽ ở lại chỗ này không đi đâu cả.”
Bảo vệ liếc mắt nhìn bà ta một cái, cười lạnh nói, “Cổng chính Thịnh Đằng không phải là nơi các người muốn đợi là có thể đợi, nếu cứ tiếp tục không đi, đừng trách tôi bắt các người ra ngoài.”
Uông Hà nổi giận đùng đùng, một tên bảo vệ thấp hèn mà cũng dám nói chuyện với bà ta như vậy, chán sống rồi.
Đường Hậu sợ náo loạn sẽ gặp chuyện không hay, vội vàng kéo bà ta, “Trước tiên đừng làm lớn chuyện, Đường Hiểu không có ở đây, chắc chắn ba vẫn còn ở H thị, chúng ta có thể đi tìm ba.”
“Anh biết bây giờ ông ta đang ở đâu sao?” Uông Hà nghe ông ta nói xong cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đường Hậu nghẹn lời, “Bây giờ hỏi chỉ sợ đối phương sẽ không nói cho chúng ta biết, chúng ta rời đi trước rồi nói sau.”
Uông Hà biết ông ta nói có lý, liền không kiên trì nữa, hai người cùng nhau rời đi.
Bảo vệ nhìn theo bóng dáng bọn họ rồi thở ra một hơi, lại càng cảm thấy bọn họ không giống người thân của trợ lý Đường, nói không chừng thật sự là giả mạo, nếu thật sự như vậy, xem ra phải hỏi cấp trên mới được.
Bảo vệ tính toán trong lòng.
Cùng lúc đó, máy bay bay hơn ba giờ rốt cục cũng đáp xuống ở sân bay thủ đô.
Mới vừa đi ra, bọn họ liền nhìn thấy một tấm bảng thật bắt mắt, phía trên viết tên Cốc Tu Cẩn, người giơ bảng là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ. Trước khi xuất phát, Cốc Tu Cẩn đã gọi điện thoại cho bà ngoại ở Cốc gia, hai người này chính là người mà bà ngoại cử tới đón bọn họ.
Cốc Tu Cẩn bề ngoài cao lớn anh tuấn trong đám đông rất dễ nhìn thấy, hai người kia nhanh chóng thấy được, lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay với anh.
“Anh cả, chúng em ở đây này!”
Cốc Tu Cẩn cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy bọn họ, nắm tay Đường Hiểu bước qua.
Đường Hiểu vốn định giật tay ra, nhưng không được.
Không đợi bọn họ tới gần, hai người kia đã chạy tới trước, cậu trai ân cần cầm lấy hành lý trên tay Cốc Tu Cẩn, bất quá Cốc Tu Cẩn không cho, cũng không phải anh không có tay.
Cô gái đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Cốc Tu Cẩn nắm tay Đường Hiểu, nụ cười nhất thời nhạt đi rất nhiều, “Anh cả, anh ta là ai vậy?”
Cậu trai vẻ mặt chờ mong nhìn Cốc Tu Cẩn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ nói là bạn bè gì đó linh tinh, nhưng Cốc Tu Cẩn rất thẳng thắn nói, “Cậu ấy tên là Đường Hiểu, là người yêu của anh, lớn tuổi hơn hai đứa một chút, hai đứa gọi cậu ấy anh Đường là được.”
Hai người không dám tin trừng to mắt, người anh cả mà bọn họ sùng bái nhất, cư nhiên là đồng tính luyến ái, lại còn dẫn theo bạn trai về nhà, bọn họ đột nhiên hiểu được tại sao ông nội lại phát hỏa một trận lớn như vậy, hóa ra thật sự có liên quan đến anh cả.
“Anh cả, ông nội ông ấy…” Cô gái nhíu mày.
“Anh biết, về nhà trước đi.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên gật đầu, sau đó kéo Đường Hiểu ra ngoài.
Hai anh em nhanh chóng liếc nhau, lập tức đuổi theo.
Hai anh em lái một chiếc xe đến đây, vừa vặn có thể ngồi đủ bốn người, hai anh em ngồi phía trước, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn ngồi phía sau.
Người lái xe chính là anh trai Cốc Quân Hạo, em gái là Cốc Tiểu Kỳ.
Thấy anh cả dường như muốn dẫn người yêu của mình trở về Cốc gia, Cốc Tiểu Kỳ rốt cục nhịn không được mở miệng nói, “Anh cả, hay là trước tiên tìm khách sạn cho anh…anh Đường ở đi, anh cũng biết, bây giờ ông nội đang nổi nóng, nếu anh đưa anh Đường về Cốc gia ngay lúc này, ông nội nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận.”
“Không cần, cứ như vậy trở về Cốc gia.” Cốc Tu Cẩn lấy ngữ khí không cho phản bác nói.
Cốc Tiểu Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Cốc Quân Hạo đang lái xe lập tức ám chỉ cô đừng nói nữa.
Một khi anh cả đã quyết định, cho dù có nói rách miệng cũng không thể nào thuyết phục được, chỉ có thể chờ sau khi trở lại Cốc gia thì tùy cơ ứng biến.
Đường Hiểu có thể rõ ràng cảm nhận được hai anh em Cốc gia không hoan nghênh cậu lắm.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên nhảy ra một người ‘chị dâu’, lại còn là con trai, người thường nhất thời không tiếp thu được cũng là điều dễ hiểu.
Đường Hiểu không dám nói lung tung, cho nên vẫn luôn giữ im lặng.
Xe chạy theo hướng càng ngày càng ít người, Cốc Quân Hạo câu được câu không nói với Cốc Tu Cẩn về tình hình Cốc gia hiện tại, xem như thông khí một chút cho anh trước.
Hai anh em tựa hồ cố ý xem nhẹ Đường Hiểu, trên đường không ngừng trò chuyện với Cốc Tu Cẩn, không hề để ý tới Đường Hiểu ngồi ở bên cạnh không nói được một lời, bất quá Đường Hiểu vẫn không xấu hổ, ngược lại cậu nghe chuyện một cách vô cùng hứng thú, bởi vì đây là bằng chứng về cuộc sống trước đây của Cốc Tu Cẩn ở Cốc gia.
Hơn một giờ sau, xe tiến một quần thể kiến trúc đầy nghiêm trang.
Đường Hiểu từ cửa sổ xe nhìn thấy bảo vệ mặc cảnh phục, đột nhiên có chút thấp thỏm, nơi này hình như không phải là một nơi bình thường, thoạt nhìn giống như nơi ở của quan chức cao cấp.
Cốc Tu Cẩn đột nhiên nắm chặt tay cậu, khi cậu nhìn qua liền nở nụ cười khích lệ.
Đường Hiểu đột nhiên an lòng hơn rất nhiều.
Nhà chính Cốc gia là một khu nhà cao cấp có lịch sử hơn bảy tám chục năm, tổng thể lộ ra hương vị cổ kính, trong uy phong lại chứa một tia nghiêm cẩn, tựa như hai binh lính đứng ở cổng lớn nhà chính, vừa nhìn thấy liền biết là người có lai lịch lớn.
Đường Hiểu thật sự không ngờ Cốc gia cư nhiên lại ở trong quân khu, xem ra địa vị tựa hồ cũng không thấp.
Cốc Quân Hạo đi đỗ xe, Cốc Tu Cẩn liền dẫn Đường Hiểu trực tiếp đi vào nhà chính, hai binh lính đều biết Cốc Tu Cẩn, trước khi bọn họ đi vào còn chào Cốc Tu Cẩn theo nghi thức quân đội.
Cốc Tu Cẩn gật đầu rồi dẫn cậu đi vào.
Cốc Tiểu Kỳ vội vàng đuổi theo.
Hai người đi vào phòng khách, nhưng không nhìn thấy ông lão đâu, ngay cả bà ngoại Cốc gia cũng không có ở đây. Nghe quản gia nói, hình như một giờ trước hai người đã ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Tuy rằng Cốc Tu Cẩn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vừa vặn có thể để Đường Hiểu nghỉ ngơi một lúc, quản gia vốn định sắp xếp một phòng cho Đường Hiểu, nhưng anh không cho, mà trực tiếp dẫn Đường Hiểu đến phòng của anh.
Hành động kia trực tiếp nói cho người ở Cốc gia biết quyết tâm của anh.
Ban đầu hai anh em Cốc Quân Hạo vốn định tìm cơ hội nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này, chỉ với bọn họ là không thể nào thuyết phục được anh cả, xem ra chỉ có thể để trưởng bối ra mặt.
Nếu có thể, bọn họ cũng không mong muốn anh cả sống chung với một người con trai, xã hội vẫn chưa thông thoáng đến nỗi có thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa trong cảm nhận của bọn họ, ngay cả phụ nữ bọn họ còn cảm thấy không có người nào xứng với anh cả, huống chi là con trai, điều quan trọng nhất là, dáng vẻ người con trai này cũng không phải quá mức xinh đẹp, bọn họ thật sự không hiểu tại sao anh cả lại coi trọng người con trai này.
Quả nhiên, nghe được tin cháu ngoại trở về, hai ông bà lập tức quay lại.
Vừa vào cửa, một cỗ áp suất thấp liền trực tiếp đánh úp về phía Cốc Tu Cẩn đang ngồi ở phòng khách, Đường Hiểu đang nghỉ ngơi ở trên lầu, nên trùng hợp bỏ lỡ chuyện này.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
10 chương
10 chương
40 chương
10 chương
17 chương