Sủng Phi
Chương 53
Thượng Hưng mùa xuân năm thứ năm, sau khi tân hoàng đăng cơ, Tử Thần lần đầu tiên nghênh đón tuyển tú.
“Ngũ Tướng quả thật muốn quản nhiều việc như vậy, ngay cả hậu cung của Hoàng thượng cũng muốn hỏi tới.” Dù tính tình Hiền phi vẫn luôn rất tốt, khẩu khí cũng có chút oán giận.
“Cung Mẫn hoàng hậu ra đi, đến nay trong hậu cung cũng chỉ có một mình Đại hoàng tử, hắn muốn đưa người của mình vào dĩ nhiên phải mượn một danh nghĩa dễ nghe rồi.” Chung Linh cầm ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Đoán chừng chuyện Ngũ Tướng muốn làm nhất vẫn là tìm cách tranh một phần sủng ái hiện tại của muội muội ở hậu cung thôi.” Hiền phi trêu ghẹo nói.
Chung Linh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
“Lại nói, so với thời điểm muội muội vừa mới vào cung hình như cao hơn không ít.” Hiền phi nói. “Thật là mỗi tháng một lần lại phải đo khích thước cho muội.”
“Ta rất thích nghe những lời này của tỷ tỷ.” Dĩ nhiên là Chung Linh hết sức hài lòng, nàng đã mười bảy tuổi, so với thời điểm tiến cung lúc ấy quả thực đã cao hơn rất nhiều,“Bất quá tỷ tỷ cũng không nên đau lòng vì mỗi tháng phải may cho muội muội y phục mới.”
Y phục trước kia cũng đều chật cả rồi, dĩ nhiên là không thể mặc nữa.
“Xem cái miệng của ngươi kìa.” Hiền phi giơ tay lên giả bộ muốn đánh nàng. “Nếu để người khác nghe được còn tưởng rằng Bổn cung khắt khe với ngươi!”
Chung Linh cười hì hì một tiếng: “Vừa rồi muội muội cũng chỉ nói đùa thôi, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng chấp nhất.”
Một năm qua, trừ chiều cao thay đổi, nàng còn nhận ra có một sự thay đổi khác đáng chú ý hơn, đó chính là phương diện các phi tần hậu cung cùng nhau chung sống, mỗi lần nghĩ đến bản thân có thể cùng các phi tử khác của Sầm Mặc chung sống hòa bình, thì cảm thấy có chút khó tin.
Nhưng sự thật chính là như thế, không cách nào thay đổi chỉ có thể thích ứng thôi.
Hiền phi vẫn luôn thản nhiên đối với tình cảm của Hoàng thượng, nàng đã thông suốt tất cả, cũng giống như cấp dưới đối đãi với cấp trên ở kiếp trước. Không phải nàng ấy không nghĩ đến tranh sủng. Trước khi Chung Linh tiến cung, nàng cũng đã từng dùng không ít thủ đoạn, nhưng một thời gian dài như vậy vẫn không được đáp lại, cũng đã buông ra.
Điều này làm cho Chung Linh có chút không được tự nhiên, sau này ở chung cũng sẽ không được tự nhiên.
“Đợi khi người mới tiến cung, nguyên lai bối phận của những người đó cũng nên đề cập.” Hiền phi chuyển sang nói chánh sự.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, nếu tất cả không tốt sẽ rối loạn quy củ.” Chung Linh gật đầu tán thành, hậu cung hiện tại đã có người quản sự, hết thảy đều phải làm theo trình tự, không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống một ngày nào đó Chung Linh một bước lên trời.
“Về danh sách tú nữ, muội muội có chủ ý gì không?” Hiền phi thâm ý hỏi.
“Muội muội vẫn còn trẻ, sao dám có chủ ý, vẫn là để tỷ tỷ quyết định đi.” Đối với sự rắc rối phức tạp của triều đình, nàng dĩ nhiên không hiểu rõ bằng Hiền phi. Tú nữ được chọn từ những châu huyện đã được tính toán xong, mấu chốt chính là tú nữ trong kinh thành đều đại biểu cho một thế lực đứng phía sau.
Hiện tại trong kinh thành có hai thế lực, một là nhóm người do Hoàng thượng tự mình bồi dưỡng lấy Vệ Khiêm làm thủ lĩnh, nhưng căn cơ không sâu. Thế lực còn lại chính là quan viên hai triều do Ngũ Tướng cầm đầu.
Nhìn bề ngoài chỉ đơn giản là một đợt tuyển tú, nhưng đó là cả một vòng luẩn quẩn, không hề đơn giản. Vừa muốn dâng người mới lên bày tỏ chút tâm ý với Hoàng thượng, lại không thể lạnh nhạt với Ngũ Tướng để tránh bị công kích.
Hiền phi thấy Chung Linh từ chối cũng không cưỡng cầu, chỉ gật đầu một cái. Đối với dung mạo của tú nữ, nàng cũng không lo lắng, điều duy nhất cần phải suy tính chính là phẩm hạnh cùng gia thế của bọn họ.
“Hoàng thượng có nói khi nào cho Loan Nhi xuất cung không?” Hiền phi chợt nhớ tới một chuyện.
“Cũng không gấp.” Chung Linh dĩ nhiên biết ý tứ của Hiền phi. Ở lễ mừng năm mới, Sầm Mặc cũng đã tuyên bố tứ hôn cho Vệ Khiêm và Bùi Loan, chỉ là tuổi của Bùi Loan còn quá nhỏ, vì vậy cũng không phải gấp gáp thành hôn, “Đến thời điểm nàng ấy xuất giá cũng còn hai năm nữa, hiện tại cứ để cho nàng bồi muội muội.”
“Nếu tiểu nha đầu kia biết suy nghĩ này của muội, chỉ sợ lại nóng ruột.” Hiền phi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nàng ấy cũng lớn rồi, sao có thể chạy nhảy như trước kia được chứ.” Con nhóc này đã ở bên cạnh nàng lâu như vậy, nàng dĩ nhiên là sinh lòng yêu mến rồi, “Nhất định phải rèn luyện thật nghiêm khắc rồi mới thả ra ngoài.”
Nếu không sau này đến Vệ gia, người thua thiệt chỉ sợ là chính nàng. Mặc dù nhân khẩu của Vệ gia không nhiều lắm, nhưng vì tổ tiên là học cứu, mà văn nhân luôn rất phiền toái, vì vậy chuyện xảy ra say này chỉ sợ cũng sẽ không thiếu.
Hiền phi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cùng Chung Linh thương lượng chi tiết liên quan đến tuyển tú.
--- ------o---- -----o---- -----
Đến ngày tuyển tú, Hoàng đế ngồi chính giữa đại điện, Hiền phi và Nhạc phu nhân ngồi hai bên.
Nhìn một loạt tú nữ đang đứng xếp hàng bên dưới, Chung Linh chợt nhớ lại hình ảnh năm đó nàng vào cung tuyển tú. Khi đó Hoàng thượng lên ngôi chưa được bao lâu, trong kinh thành đang tuyển chọn nữ tử vừa đến tuổi cập kê để đưa vào cung, cũng không được chính thức như bây.
Nhớ tới thời điểm nàng và Sầm Mặc gặp nhau, Chung Linh không nhịn được đưa mắt nhìn Sầm Mặc đang ngồi bên cạnh, mà đối phương cũng ăn ý cười đáp lại.
Cũng may lúc mới vào cung dùng đúng người, nên tránh khỏi một kết cục không tốt. Tâm tình Chung Linh bỗng chốc nặng nề.
Hiền phi ngồi một bên cũng có cảm xúc như vậy, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, không lưu lại dấu vết.
Đây là đợt tuyển tú chính thức, nên Hoàng thượng cũng sẽ không tự mình đến gần quan sát tú nữ, chỉ cho các nàng từng nhóm ba người đi tới cửa điện, nhất nhất tiến hành chọn lựa.
Những hàng ở phía trước dĩ nhiên là tú nữ có bối cảnh tương đối trong kinh thành. Chung Linh cũng khôi phục tinh thần nhìn thật kỹ.
Chung Linh cảm thấy nữ nhân đứng chính giữa hàng thứ nhất nhìn có vẻ quen mắt, đến khi thái giám xướng tên, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Thật là làm khó cho Ngũ Tướng rồi, cư nhiên tìm được một người bên chi khác giống y hệt Cung Mẫn hoàng hậu đưa vào làm tú nữ.
Thời điểm Hoàng thượng nhìn thấy nàng ta, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ gật đầu. Hiền phi và Chung Linh nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu. Sau đó nhóm này liền bị đưa xuống. Dĩ nhiên là nữ nhân Ngũ gia được lưu lại, thái giám đứng một bên quan sát, viết một câu vào trong danh sách.
Những nhóm tiếp theo cũng vậy, ba người lấy một, hai người còn lại dĩ nhiên là ai về nhà nấy.
Sau khi tú nữ trong kinh đã được chọn xong, sẽ đến phiên tú nữ châu huyện đưa tới. Những tú nữ này có thể có dung mạo xuất sắc, nhưng bối cảnh không bằng nhóm trước mặt.
Cuối cùng trong nhóm tú nữ châu huyện đưa lên chỉ giữ lại ba người. Một người đến từ phương bắc nhìn có vẻ tương đối to gan, hoạt bát, Trầm Bích Thủy. Một người trầm tĩnh như nước Ôn Mính Nhi, và một Quan Oản Oản mang phong vị thuần chất Giang Nam. Ba vị nữ tử này dung mạo cực kỳ ưu tú, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng. Dù là Chung Linh hay Hiền phi đều không thể nói không tốt.
Tuyển tú lần này đã chọn được mười ba người vào cung, phong vị.
Hậu cung vốn đang có chút trống trải, bỗng náo nhiệt hẳn lên.
“Người mới tiến cung lần này, nhiều hơn so với mấy người chúng ta trong cung cộng lại.” Hiền phi nhìn danh sách trong tay không khỏi lắc đầu.
Trừ Cung Mẫn hoàng hậu và An Tâm Nhi vừa mất mùa đông năm ngoái, tính ra hậu cung cũng không quá mười người. Bình thường những người này muốn nhìn thấy Hoàng thượng đã có chút khó khăn. Hôm nay có thêm người mới tới, xem ra cơ hội lại càng thêm khó.
“Phi tần tam phẩm trở lên không cần phải thay đổi, trở xuống thì nâng lên một cấp, tỷ tỷ thấy thế nào?” Trong tay Chung Linh cũng đang cầm một bảng danh sách tương tự.
“Có thể, nâng lên một cấp đã là giữ cho các nàng chút thể diện rồi, còn lại dĩ nhiên phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi.” Hiền phi cũng gật đầu một cái, đây cũng xem như một lời cảnh tỉnh cho những người mới, để cho các nàng biết thứ tự trước sau, tôn ti khác biệt.
Ngày sau nếu có thể vượt qua những người khác, dĩ nhiên lại là chuyện khác.
Về phần người mới, trừ những người được Hoàng thượng đặc biệt phân phó, còn lại đều do Hiền phi và Chung Linh định đoạt.
“Vận khí của Ngũ Huyên Huyên cũng không tệ, trực tiếp được phong làm Huyên quý nhân.” Hôm nay thế lực của Ngũ Tướng đã không còn như ngày trước, có thể cho nàng một phân vị như vậy cũng là không tệ.
Thời điểm Chung Linh mới vừa vào cung cũng chỉ là một mỹ nhân, dựa theo sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng hiện tại, thì cao hơn một cấp rồi. Dĩ nhiên vẫn là cho Ngũ Tương một chút mặt mũi.
Người mới vào cung lần này cũng có người của Vệ Khiêm, nhưng vì không cố ý nói với Chung Linh, cho nên nàng cũng không hỏi tới. Hiện tại nàng đã được nhận định là đang cùng Vệ Khiêm và Bùi Chiêu cầm đầu Hoàng đảng, vì vậy không cần phải dùng thêm người đến tranh thủ tình cảm.
Việc liên hôn giữa Vệ Khiêm và Bùi tướng quân rất dễ nhận thấy là biểu tượng cho sự kết hợp giữa hai thế lực, Vệ Khiêm lại là tiểu cửu cửu của Nhạc phu nhân, nữ nhi của Bùi tướng quân hiện tại còn đang ở bên cạnh nàng ấy, quan hệ trong đó, không cần nói cũng biết.
Những nữ tử còn lại trong kinh thành đều không giống Ngũ Huyên Huyên, sao có được hậu thuẫn tốt như vậy, nên chỉ được phong làm thường tại bảo lâm.
“Còn ba người kia xử lý như thế nào?” Hiền phi nhìn đến những cái tên sau cùng, khẽ cau mày. Ba người này dĩ nhiên là tú nữ của châu huyện tiến cử.
“Theo ý tứ của Hoàng thượng, cho một người phân vị cao hơn, hai người còn lại vẫn theo quy củ mà làm.” Làm như vậy dĩ nhiên thể hiện sự coi trọng của Hoàng thượng đối với châu huyện. “Nhưng là chọn người nào, Hoàng thượng vẫn chưa giao phó.”
Nếu không có giao phó, dĩ nhiên là các nàng chọn rồi.
“Tỷ tỷ xem người nào tương đối thích hợp?” Chung Linh hồi tưởng lại ba người ban ngày nhìn thấy, thật là mỗi người mỗi vẻ.
“Muội muội thấy Ôn Mính Nhi như thế nào?”
Chung Linh gật đầu một cái, đúng là tình cờ trùng hợp với ý của nàng. Theo người phía dưới báo lại, Ôn Mính Nhi là một người đồng lễ tri lễ, gia thế cũng tốt nhất trong ba người, hai người còn lại mặc dù tư sắc tương đương, nhưng tính tình so với nàng có chút kém hơn.
Hiền phi thấy Chung Linh gật đầu, liền cầm bút lên viết xuống bên cạnh tên Ôn Mính Nhi hai chữ Mỹ nhân.
Đây chính là phân vị kế dưới Ngũ Huyên Huyên. Hai người còn lại là danh hiệu Đáp ứng, không thể nói là không có sự khác biệt lớn
“Thoạt nhìn giao tình của ba người này có vẻ không tệ, hôm nay Ôn Mính Nhi một bước lên trời thành thất phẩm Mỹ nhân, chỉ sợ hai người kia không cam lòng rồi.” Đều xuất thân là người của châu huyện, ở thời điểm chưa thị tẩm đã phân ra cao thấp, một là mỹ nhân, hai người khác lại chỉ có thể là mạt đẳng Đáp ứng.
“Lấy tư sắc của hai người, mặc dù hôm nay chỉ là Đáp ứng, nhưng muốn đuổi theo Ôn Mỹ nhân cũng không phải là không thể.” Chung Linh không thèm để ý ném sách qua một bên. “Vốn cho rằng những chuyện này rất dễ dàng, không ngờ tự mình làm lại tuyệt không đơn giản.”
Chẳng những phải liên hệ với mối quan hệ sau lưng của những người này, còn phải đặt các nàng chung một chỗ cho tương đối, kết hợp với tính cách và phẩm đức để tiến hành phân chia. Hơn mười cá thể như vậy, thật sự là có chút choáng váng đầu óc.
“Được rồi, nếu đã xong việc thì mau về nghỉ ngơi đi.” Hiền phi nhìn bộ dạng oán trách của nàng cũng cười một tiếng, “Nếu để Hoàng thượng biết muội ở nơi này của Bổn cung mệt mỏi như vậy, sẽ không hài lòng.”
“Sao Hoàng thượng có thể không hài lòng với tỷ tỷ chứ.” Chung Linh khẽ cười nhưng cũng đứng lên chuẩn bị trở về. Lại nói, Hiền phi làm việc lâu như vậy, nhưng không để xảy ra bất cứ sai lầm nào, tất cả đều ngăn nắp trật tự, ngay cả những chuyện bí mật Hoàng thượng cũng nói với nàng ấy, không nhìn ra Hiền phi lại có năng lực này.
Mấu chốt là nàng ấy không muốn độc chiếm quyền lực, ngược lại cái gì cũng đến thương lượng với nàng, điểm này đối với Chung Linh mà nói cực kỳ thân thiết.
Không biết Hoàng thượng tối nay sẽ chọn người nào thị tẩm, là dung mạo xuất sắc, bối cảnh không sâu như ba người kia, hay là những người được tiến cử trong kinh thành? Còn Ngũ Huyên Huyên, mặc dù phong vị cao, nhưng đêm nay Hoàng thượng nhất định sẽ không chọn nàng ta thị tẩm.
Có lẽ mấy ngày liên tục đều nghĩ đến chuyện của những tú nữ này, hôm nay những người đó cũng đã vào cung, nàng vẫn còn trái lo phải nghĩ. Mặc dù vừa nghĩ tới tối này Sầm Mặc gọi người thị tẩm, ngực nàng rất khó chịu,cảm giác đau nhói ập đến, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng chốc đã đến cửa Vân Tường cung, vừa vào cửa liền nhìn thấy những cung nữ thái giám vẫn theo hầu Hoàng thượng. Chung Linh sững sờ, ngay sau đó cước bộ cũng nhanh hơn.
“Hoàng thượng......?” Vừa bước chân vào đại điện, quả nhiên nhìn thấy Sầm Mặc, đối phương dường như đã tới hồi lâu, đang cầm sách đọc.
“Nàng về rồi.” Sầm Mặc ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
240 chương
53 chương
18 chương
53 chương
60 chương