Lâm Tam Tư vì đang trong thời kỳ cho con bú nên khẩu vị rất tốt, với lại đồ ăn còn là do những đầu bếp giỏi nhất làm, nên mùi vị tất nhiên là không thể so sánh với ngày thường.Đồ ăn từng đĩa từng đĩa được bưng lên, tuy không nhiều lắm về lượng, nhưng nhìn vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, hương vị cũng rất hiếm gặp. Lâm Tam Tư có phần khó hiểu, mấy đĩa thức ăn hôm nay có phần nhỏ hơn bình thường, ước chừng chỉ bằng một phần ba, mỗi đĩa chỉ cần gắp hai ba miếng là đã hết rồi, tựa hồ còn chưa kịp thưởng thức rõ mùi vị.Tuy vậy thì nàng cũng không lấy làm buồn rầu, bởi vì cứ đĩa này hết thì đã có đĩa khác thay thế luôn rồi. Hoắc Dực ngồi bên cạnh Lâm Tam Tư, thấy nàng ăn uống ngon lành vui vẻ thì không khỏi nhếch môi cười, yêu thương lau đi nước canh dính trên khóe môi nàng, dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.” Lâm Tam Tư vừa ăn vừa gật đầu, tuy ăn uống rất ngon miệng nhưng nàng cũng rất chú trọng hình tượng, dù sao thái hậu cũng đang ở đây, nàng không thể ăn uống một cách vô duyên được. Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư ăn một đĩa đậu đỏ Nam Quốc, chính mình cũng gắp một miếng lên nếm thử, sau đó lại đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Tam Tư.Trước khi mang thức ăn lên, hắn đã cố ý đến phòng bếp dặn dò, bảo bọn họ đổi toàn bộ lại đĩa ăn, từ đĩa lớn sang đĩa nhỏ bằng một phần ba. Tam Tư rất thích ăn và có thể ăn được khá nhiều, điều này hắn đã biết từ khi nàng vào phủ, tuy vậy hôm nay có tất cả 88 món, mỗi món đều được làm với số lượng lớn, dù sức ăn của nàng có tốt đến mấy thì cũng chỉ ăn được đến món thứ hai mươi là cùng, còn các món còn lại nàng chắc chắn không còn bụng để ăn nữa, khẳng định nàng sẽ buồn cho xem.Vậy nên chỉ còn cách là giảm bớt số lượng mỗi món lại, như vậy thì nàng mới có thể nếm được hết các món ăn. Sau khi ăn xong các món chính là đến điểm tâm ngọt, đầu bếp của Ngự Hương Lâu không hổ danh là cao thủ, những loại bánh hôm nay được mang lên đều là những loại bánh chưa từng được bán ở Ngự Hương Lâu, mùi vị còn ngon hơn cả những loại bánh bình thường họ hay bán. Lâm Tam Tư chỉ chốc lát đã ăn hết một đĩa bánh, tuy chưa đã thèm, nhưng nghĩ hôm nay nàng đã ăn quá nhiều rồi, sao có thể không biết xấu hổ bảo người ta mang thêm một phần bánh nữa chứ, liền tiếp tục yên lặng uống canh.Bỗng nhiên có người đẩy một đĩa bánh khác tới trước mặt nàng, lúc ngẩng lên thì liền đối diện với ánh mắt ấm áp của Hoắc Dực, khiến nàng không khỏi đỏ mặt. Hoắc Dực nhẹ nhàng sờ lên bụng nàng, nói: “Có thể ăn thêm hai miếng nữa, không cho ăn nhiều.” Lâm Tam Tư giọng nhỏ như muỗi kêu, ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Dạ.” Sau khi ăn xong hai miếng bánh nữa, nàng liền đưa tay xoa bụng, buồn rầu nói: “Hình như ta ăn nhiều quá rồi.” Hoắc Dực cầm tay nàng, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, cười nói: “Không sao, lát nữa ta dẫn nàng đi tiêu thực.” Lâm Tam Tư gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, Phục Linh đang ở trong phòng chăm nom Hi Nhi, Bách Hợp thì ở ngay bên cạnh, còn Lý tẩu thì không thấy đâu cả. “Điện hạ, Lý tẩu đâu?” Hoắc Dực nhàn nhạt đáp lại: “Ta có việc cần Lý tẩu làm.” Lâm Tam Tư gật gù phản ứng. Ăn xong, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư bồi thái hậu nương nương đi dạo Mai Uyển ngắm hoa, lại nghe nha hoàn chạy tới báo tiểu công tử đã dậy, thái hậu liền vội vàng muốn nhìn thấy chắt trai.Hoắc Dực thì lo Lâm Tam Tư chưa tiêu thực nên giữ nàng lại, cùng nàng đi dạo xung quanh thêm chút nữa. Hai người đứng bên hồ cho cá ăn, Lâm Tam Tư nhớ lại các món ăn ngon hồi trưa, bước chân lại không tự chủ mà đi về phía phòng bếp, Hoắc Dực thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng, cũng không ngăn cản mà di chuyển từ bên tay trái sang đứng phía bên tay phải của nàng, ôm eo nàng nói: “Sao vậy, nàng muốn tới phòng bếp à?” “Vâng.” Lâm Tam Tư ngẩng gương mặt bầu bĩnh lên, tia nắng rực rỡ chiếu lên mặt nàng, “Nhiều món ăn ngon quá, ta muốn tìm hiểu cách làm.” Hoắc Dực cười nói: “Để ta bảo bọn họ thu dọn sạch sẽ đã rồi nàng hẵng qua đó.” Hoắc Dực nói xong liền ngoắc tay gọi một tên nô tài đang quét dọn ở hành lang, nhưng bị Lâm Tam Tư ngăn lại, nói: “Không cần đâu điện hạ, ta chỉ ngó qua một chút thôi mà, sẽ không ở đó lâu đâu, với lại từ đây đến đó cũng gần, đừng làm cho bọn họ phải khẩn trương.” Hoắc Dực không cự tuyệt, cười nói: “Đã lâu rồi nàng không vào đấy, cẩn thận bị sặc khói dầu.” Lâm Tam Tư tinh nghịch nháy mắt với Hoắc Dực, chu môi đỏ lên, nói: “Điện hạ, trong mắt chàng ta yếu ớt điệu đà như vậy sao?” Hoắc Dực nheo mắt lại, cúi xuống hôn lên môi thơm mềm của nàng, một lúc sau mới chậm rãi buông ra, nhẹ vuốt chóp mũi nàng, nói: “Không chỉ trong mắt, mà ngay cả trong lòng ta cũng thấy nàng rất yếu ớt.” Lâm Tam Tư bị lời của Hoắc Dực làm cho đỏ bừng hai tai, trong lòng ngọt như mật, không khỏi mím môi cười, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn. Hai người chậm rãi đi tới phòng bếp, không hề gấp gáp, cứ đi một chút lại dừng để nói chuyện đôi ba câu.Đã gần một tháng Lâm Tam Tư không đi ra vườn chơi, nên không biết trong khoảng thời gian này ở đây đã có thêm rất nhiều thứ mới, một cái ghế dựa thật dài, trên ngọn cây cạnh đó được quấn đầy những sợi dây màu xanh đậm và những viên cầu nhỏ, còn có đèn dầu để chiếu sáng nữa, trong vườn hoa mới trồng thêm một cây đào, lúc này hoa vẫn chưa nở, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc ngồi trên ghế ngắm cánh hoa rơi là đã thấy rất lãng mạn rồi. Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, lúc trước khi nói chuyện với Hoắc Dực nàng có vô tình miêu tả cảnh tượng này, không ngờ là chàng lại ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn biến suy nghĩ của nàng thành hiện thực, mặc dù có hơi khác một chút nhưng thế này đã là tốt lắm rồi, bởi dù gì thì Hoắc Dực cũng chưa từng nhìn thấy qua. Lâm Tam Tư vui lắm, trong lòng cực kỳ hạnh phúc, nàng quay đầu nhìn Hoắc Dực, bất ngờ kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, cảm ơn chàng.” Hoắc Dực dường như cũng ngờ tới phản ứng này của nàng, lúc môi thơm của nàng rời đi, hắn vẫn chưa thỏa mãn, liền giữ chặt hông nàng nói: “Nhanh như vậy sao.” Dứt lời lại cúi xuống hôn nàng. Bên trong phòng bếp, Lý tẩu đang đi tới đi lui, vì phủ đã mời đầu bếp trong cung và Ngự Hương Lâu đến nên bà không có việc gì làm, nhưng bà vẫn không rời khỏi phòng bếp nửa bước, vừa giúp đỡ bê món ăn vừa ghi nhờ từng lời các nha hoàn không ngừng truyền tới: “Lâm lương đễ thích ăn nhất là gà nướng ngũ vị hương, kim ốc tàng kiều, tuyết sơn phi hồ…” Lý tẩu tuy không biết chữ nhưng trí nhớ lại rất tốt, bà ghi nhớ tên các món ăn, đi theo các đầu bếp để học cách làm, tuy bận rộn đến không có cả thời gian uống một ngụm nước, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ làm được những món mà Lâm lương đễ thích ăn, bà lại vô cùng vui vẻ. Lần này điện hạ cho mời hai đầu bếp giỏi bậc nhất, một người là đầu bếp mà hoàng thượng yêu thích, vào cung bốn mươi năm chỉ để nấu ăn cho hoàng thượng, người còn lại là bậc thầy làm bánh thần bí khó lường của Ngự Hương Lâu, vị này xuất quỷ nhập thần, cả kinh thành hầu như không có ai biết mặt hắn, thế mà lần này hắn lại vào phủ thái tử làm bánh ngọt, thật khiến cho người ta vui mừng. Lý tẩu học xong cách làm mấy món ăn và bánh ngọt mà Lâm Tam Tư đặc biệt thích ăn, đang chuẩn bị tiễn người ta ra phủ thì trông thấy thái tử điện hạ và Lâm lương đễ đang đi từ xa tới. Từ Mai Uyển đến phòng bếp rõ ràng chỉ cách có ba cái hành lang và hai khu vườn, thế mà hai người cứ chậm rãi đi mãi mới đến, lúc này trong phòng bếp đã được thu dọn sạch sẽ, không có chút mùi khói dầu nào. Vị đầu bếp trong cung kia đã từng gặp Hoắc Dực, liền lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, còn đầu bếp của Ngự Hương Lâu tuy chưa từng nhìn thấy thái tử điện hạ, nhưng thấy vẻ lạnh lùng và khí chất cao quý trên gương mặt của hắn, cũng liền cùng đầu bếp kia và Lý tẩu quỳ xuống hành lễ. Hoắc Dực gật đầu, trước khi lên tiếng, hắn có liếc nhìn Tam Tư một cái, ánh mắt thoáng lên ý cười, nói: “Làm phiền hai vị rồi.” Đầu bếp trong cung đã lớn tuổi, cũng biết chút ít về tính cách của thái tử điện hạ, hắn luôn luôn lạnh lùng, ăn nói khá kiệm lời, nhưng lúc này lại đột nhiên dùng giọng nói nhẹ nhàng nói chuyện với bọn họ, quả thật khiến ông phải giật mình. Dù sao cũng là lão nhân trong cung, tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không biến thành sợ hãi, ông nói: “Điện hạ đừng khách khí, có thể nấu ăn cho điện hạ và Lâm lương đễ là vinh hạnh của lão nô!” Đầu bếp của Ngự Hương Lâu thì lại là một nam tử trẻ tuổi, lúc này đang cúi thấp đầu, thái độ tuy đúng mực nhưng không có lên tiếng đáp lại, khiến cho người ta cảm thấy là hắn rất lạnh lùng. Lâm Tam Tư nhìn hai người, đột nhiên tràn ngập sự mong đợi, nói: “Ít ngày nữa là đầy tháng Hi Nhi, có thể mời hai vị vào phủ một lần nữa không?” Có thể tạo quan hệ với hoàng đế tương lai, đầu bếp trong cung đương nhiên là đồng ý ngay, còn đầu bếp của Ngự Hương Lâu thì có hơi do dự.Hoắc Dực thấy vậy, tuy vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng đôi mắt thì đã híp chặt lại, hơi thở lạnh lẽo chậm rãi tỏa ra xung quanh. Lý tẩu đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn đầu bếp Ngự Hương Lâu, trong lòng có phần lo lắng thay hắn, người này nhìn có vẻ rất thông minh, sao lúc này lại trì độn như vậy.Lâm lương đễ là người điện hạ sủng ái nhất, nếu hắn mà dám cự tuyệt Lâm lương đễ thì e là thái tử điện hạ sẽ tức giận đến mức phái người đến đập nát Ngự Hương Lâu mất! Một lát sau, đầu bếp Ngự Hương Lâu mới lên tiếng: “Thảo dân tuân mệnh, nhưng thảo dân có một chuyện muốn nhờ cậy, mong thái tử điện hạ và Lâm lương đễ đáp ứng.” Sắc mặt Hoắc Dực càng thêm khó coi, Tam Tư đã lên tiếng mời, coi như cũng là nể mặt bọn họ, vậy mà tên này còn dám nói điều kiện nữa? Lâm Tam Tư vừa tốt tính lại rộng lượng, với lại nàng thật sự rất muốn người này đến làm bánh ngọt cho ngày đầy tháng Hi Nhi, liền nhẹ nhàng cầm tay Hoắc Dực, cười ngọt ngào với hắn, Hoắc Dực nhìn nụ cười và ánh mắt của nàng, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt. Lâm Tam Tư nói: “Là chuyện gì? Ngươi cứ nói đi.” “Chủ nhân của thảo dân, cũng chính là lão bản của Ngự Hương Lâu, muốn mời Lâm lương đễ đến Ngự Hương Lâu một chuyến.” Sắc mặt của Hoắc Dực càng ngày càng lạnh, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng tới hắn: “Ngươi, nói, lại, lần, nữa.” “Chủ nhân của thảo dân muốn mời Lâm lương đễ đến Ngự Hương Lâu một chuyến.” Đầu bếp của Ngự Hương Lâu không chỉ có tay nghề cao mà định lực cũng cực kỳ tốt, nếu không thì hắn đã không được lão bản lựa chọn để mang theo nhiệm vụ đi đến phủ thái tử.Chỉ không ngờ là Hoắc Dực lại đáng sợ đúng như lời người ta nói, trong ánh mắt bức người của thái tử, sắc mặt hắn trở nên không được tự nhiên, nói tiếp: “Nếu điện hạ đi cùng được thì càng tốt.”