Sủng Phi Đường
Chương 61
Lâm Tam Tư chơi với Tiểu Thần Hi một lát rồi mệt mỏi tựa vào lòng Hoắc Dực, nhìn Lý tẩu nhận lấy Tiểu Thần Hi rồi cẩn thận đưa cho một nữ tử trẻ tuổi bế.Nữ tử này mới đến được một lúc, gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, bộ ngực căng to, Lâm Tam Tư nhìn là biết đối phương là vú em, không khỏi khẽ nhíu mày.
Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư vào lòng, nghe thấy nàng nói: “Điện hạ, ta muốn tự mình cho Thần Hi ăn sữa.”
Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư đang nhẹ cắn môi, lông mày nhíu lại, khiến cho người ta nhìn mà mềm lòng.Vòng tay ôm chặt nàng hơn một chút, hắn nói: “Vì sao?”
Lâm Tam Tư đương nhiên biết rằng, hài tử của hoàng tộc phải tách ra khỏi mẹ ruột rồi đưa vào hoàng cung cho người khác chăm sóc, cả năm chẳng được ở cùng mẫu thân được mấy lần.Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày con của nàng cũng sẽ giao cho người ta nuôi nấng, trong lòng không hề thấy vui vẻ, con là của nàng, nàng muốn tự mình nuôi con lớn khôn, không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào của con.
Tuy nhiên bây giờ Lâm Tam Tư vẫn chưa có dấu hiệu ra sữa, nếu như bảo vú em đi thì Tiểu Thần Hi sẽ không có sữa uống, phải làm sao đây?
Lâm Tam Tư vặn vẹo người, đổi tư thế khác thoải mái hơn trong lòng Hoắc Dực, dựa vào lồng ngực to lớn của hắn, nàng bỗng cảm thấy an tâm hơn. “Nếu đã sinh con ra thì sao lại giao con cho người khác nuôi chứ? Như thế sẽ trở nên xa lạ, ta nhớ khi ta còn nhỏ, trong nhà không hề có vú em, chỉ có một mình mẫu thân ta nuôi ta khôn lớn, cho nên tình cảm giữa ta và mẹ vô cùng thắm thiết.”
Hoắc Dực hiểu nội tâm của nàng, mím môi cười nói: “Nàng lo nếu giao con cho vú em thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai mẹ con nàng sao?”
“Bất luận nhiều hay ít thì chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Lâm Tam Tư gật đầu đáp, ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Dực: “Cho nên ta muốn tự mình nuôi con, điện hạ đáp ứng ta được không?”
Hoắc Dực từ nhỏ đã bị tách ra khỏi mẹ ruột, nỗi tiếc nuối vì sự gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều này hắn hiểu rõ hơn ai hết, im lặng vài giây liền nói: “Nàng tự quyết định đi.”
Lâm Tam Tư không ngờ là Hoắc Dực lại đồng ý nhanh như vậy, lập tức nói: “Điện hạ tin tưởng ta như vậy sao?”
“Không thì thế nào?” Hoắc Dực nhíu mày, dáng vẻ tràn đầy yêu thương: “Nếu ta không đáp ứng nàng thì tối nay liệu nàng có ngủ được không?”
“Nào có!” Lâm Tam Tư cười nói, ôm tay Hoắc Dực lắc lắc: “Ta là người hay giận dỗi như vậy sao!”
Mùi hương cơ thể nhẹ nhàng của nàng theo động tác của nàng mà tỏa ra, phảng phất trên đầu mũi Hoắc Dực.Hắn ôm chặt Lâm Tam Tư, nói: “Để đáp lễ, nàng cũng đáp ứng với ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Ta phải vào cung một chuyến, nàng ở nhà phải nghỉ ngơi thật tốt.” Hoắc Dực nói xong, thấy Lâm Tam Tư định mở miệng thì lại nói tiếp: “Chờ nàng nghỉ ngơi cho khỏe lại, Lý tẩu sẽ để nàng bế con, ta sẽ bảo vú em đi.”
Lâm Tam Tư mỉm cười, người ta nói ánh mắt của Hoắc Dực có thể nhìn thấu lòng người, quả thật là như vậy, trong lòng nàng nghĩ gì Hoắc Dực cũng biết! Bất quá Hoắc Dực an bài như vậy nàng cũng an tâm hơn, vừa mới sinh con nên cơ thể còn yếu, tạm thời nàng chưa thể chăm sóc cho con, với lại sữa cũng không có, nên vú em hiện giờ chưa thể đi được.
“Được, điện hạ yên tâm.” Lâm Tam Tư nhẹ nhàng xoay người cách Hoắc Dực ra một chút: “Ta sẽ nằm yên không nhúc nhích trên giường, chờ điện hạ trở lại có được không?”
Hoắc Dực nhếch môi cười, nụ cười hiện lên cả trong đôi mắt, giống như một cơn gió xuân thổi vào mặt, “Nếu vậy thì tốt.”
Lâm Tam Tư nhìn nụ cười tuấn lãng của Hoắc Dực, cố gắng dùng sức chống tay lên hôn lên môi Hoắc Dực một cái.
Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư đang có ý định muốn nằm xuống, bắt nàng nhìn thẳng vào mình, cười nói: “Dám đánh lén ta?”
Lâm Tam Tư cũng cười theo: “Ta quang minh chính đại mà chàng lại nói là đánh lén ư? Coi như là đánh lén thì cũng là học từ điện hạ đấy!”
Hoắc Dực dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn Lâm Tam Tư, gần đây kỹ thuật hôn của nàng tăng cao, vừa rồi mới chỉ hôn nhẹ một cái thôi cũng đủ khơi dậy dục vọng của hắn rồi, nhưng nét mặt hắn vẫn ra vẻ bình tĩnh, một chút biến hóa cũng không thấy.
Hoắc Dực nhếch môi, tà mị cười nói: “Nếu đã học tập ta rồi, vậy bây giờ vi sư có lệnh, đồ nhi có nghe theo không?”
Lâm Tam Tư lúng túng nói: “Điện hạ muốn làm gì?”
Hoắc Dực chậm rãi đáp: “Tuy nàng rất có tiến bộ, nhưng không được kiêu ngạo, vẫn phải chăm chỉ luyện tập, như thế mới đạt được kết quả tốt nhất.” Dừng lại một chút, ánh mắt thâm trầm của hắn khóa chặt Lâm Tam Tư, con ngươi đen như mực làm mê hoặc lòng người, không cho phép nàng cự tuyệt: “Luyện, với, vi, sư, một, lần, nữa!”
Lâm Tam Tư: “Điện hạ…”
“Hửm?”
“Ưm…Được rồi…Lại một lần nữa nha…A…Không phải chỉ một lần thôi sao? Điện hạ chơi xấu…”
Hoắc Dực hôn đủ rồi mới chịu để Lâm Tam Tư nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì ra bình phong cầm lấy áo choàng rồi đi ra cửa.
Lâm Tam Tư nằm trên giường hỏi: “Điện hạ vào cung làm gì vậy?”
Hoắc Dực có phần bất đắc dĩ nói: “Các thái y trong cung đã vào phủ rồi, ta muốn đi gặp phụ hoàng để nói rõ ràng.”
Lâm Tam Tư biết được Hoắc Dực tiến cung là vì chuyện nàng sinh con, trong lòng có phần thấp thỏm bất an, nhất thời không biết nói gì, chỉ kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Hoắc Dực thấy thế liền để lại áo choàng về chỗ cũ, ngồi xuống giường nói: “Ta giấu diếm chuyện nàng mang thai, không phải vì thân phận của nàng, cũng không phải vì ai, mà là ta không muốn đặt nàng vào tình thế nguy hiểm.Nếu bị người của phụ hoàng biết nàng mang trong mình cốt nhục của ta, thì cho dù ta có an bài cẩn thận thế nào đi nữa thì cũng không thể bảo vệ nàng chu toàn, cho nên ta mới chọn cách giấu diếm.Kinh thành rộng lớn, ta không có năng lực khống chế toàn bộ mọi thứ, nhưng riêng ở phủ thái tử, thì chuyện phong tỏa tin tức là rất dễ dàng.Chỉ có điều là, nàng có cảm thấy ủy khuất không?” Hoắc Dực dịu dàng hỏi.
Lâm Tam Tư không ngờ là Hoắc Dực lại chân thành nói với nàng chuyện này, lập tức thò tay từ trong chăn ra, nắm lấy bàn tay to lớn của Hoắc Dực, đáp: “Sao ta lại cảm thấy ủy khuất chứ? Điện hạ, ta biết chàng làm tất cả đều là vì muốn tốt cho ta mà.”
Hoắc Dực nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng cười: “Hôm nay nàng đã bình an sinh hạ Thần Hi, ta cũng nên nói cho phụ hoàng biết rồi.”
Lâm Tam Tư nghe hắn nhắc đến hoàng thượng thì tay không khỏi run lên, người đế vương cao cao tại thượng kia, chính là người đã nhốt cha mẹ nàng vào đại lao, chỉ e là giờ phút này ông ta cũng đã biết chuyện của Thần Hi rồi.Hoắc Dực phát hiện ra cảm xúc của nàng, liền vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: “Nàng yên tâm, hết thảy đều đã có ta.”
Lâm Tam Tư tuy trong lòng có phần bất an, nhưng ánh mắt kiên định của Hoắc Dực đã khiến nàng bình tĩnh lại, liền gật đầu đáp: “Vâng.”
“Nàng ngủ đi, một lát nữa ta về.” Hoắc Dực nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.
Lâm Tam Tư nhìn bóng lưng Hoắc Dực, bỗng nhiên nói: “Điện hạ, chàng quay lại đây đã.”
“Sao vậy?” Hoắc Dực không một chút chần chừ mà quay trở về giường.
“Điện hạ xoay người lại đi.” Lâm Tam Tư dịu dàng nói.
Hoắc Dực khẽ nhíu mày, xoay lưng về phía nàng.
Lâm Tam Tư khẽ nhổm người dậy, đưa tay vỗ vỗ đằng sau áo Hoắc Dực: “Chỗ này có nếp gấp, vỗ một cái là hết thôi.”
Hoắc Dực đỡ Lâm Tam Tư nằm lại xuống giường, đắp chăn cho nàng cẩn thận rồi nói: “Nàng ngoan ngoãn ngủ say cho ta, chờ ta về.”
“Điện hạ yên tâm, ta nói được làm được.”
Hoắc Dực gật đầu, yên lòng đi ra cửa, Tống Cảnh Ngưỡng và Hà Tất Kỳ đã đứng sẵn bên ngoài, thấy điện hạ thì bước nhanh tới hành lễ, sau đó đi theo Hoắc Dực ra khỏi phủ thái tử, lên xe ngựa rời đi.
Sau khi Hoắc Dực rời khỏi thì Lâm Tam Tư đã ngủ thiếp đi luôn, có vẻ là vì quá mệt mỏi, cảm giác ngủ một giấc thật lâu mới từ từ tỉnh lại.
“Lý tẩu?” Lâm Tam Tư rướn người dậy, to giọng gọi.
Bách Hợp vẫn ở trong phòng, nghe thấy Lâm Tam Tư gọi Lý tẩu thì lập tức đi tới, tay còn bưng một chén canh gà: “Tiểu thư cuối cùng cũng dậy rồi, nếu tiểu thư còn không dậy thì em đã vào đánh thức người rồi!” Bách Hợp vừa nói vừa múc một thìa canh đưa đến miệng Lâm Tam Tư: “Tiểu thư mau ăn hết chén canh này đi, Lý tẩu nói uống canh này rất bổ.”
Lâm Tam Tư uống một thìa canh Bách Hợp đút, sau đó cầm lấy chén nói: “Để ta tự uống.”
Một chén canh đi xuống bụng, làm Lâm Tam Tư cảm thấy khỏe lên rất nhiều, nhìn một vòng trong nhà không thấy bóng dáng Lý tẩu và Tiểu Thần Hi đâu, nàng hỏi: “Bách Hợp, Lý tẩu đâu? Sao không thấy nàng?”
“Lý tẩu đang ở với tiểu công tử ạ!” Bách Hợp vẫn còn mang tính cách của một tiểu cô nương, tuy nói nàng rất vui vẻ khi Lâm Tam Tư sinh hạ tiểu công tử, nhưng người mà nàng lo lắng nhất vẫn là Lâm Tam Tư, cho nên khi Hoắc Dực vừa đi thì nàng liền trở về phòng trông nom Lâm Tam Tư. “Tiểu thư, tiểu công tử rất ngoan, người ngủ lâu như vậy mà tiểu công tử cũng không khóc không quấy, tỉnh dậy một lúc rồi lại ngủ ngay.”
Lâm Tam Tư nhìn ngực mình, cảm thấy hơi trướng lên, liền nói: “Thần Hi đã bú sữa chưa?”
“Vẫn chưa ạ, Lý tẩu nói tiểu công tử tỉnh dậy nhưng không bú sữa mà ngủ lại luôn.”
“Vậy vú em mới tới đâu?”
“Vú em cũng đang ở với tiểu công tử ạ.” Bách Hợp đáp: “Nhưng mà cũng kỳ quái, lúc vú em bế tiểu công tử, tuy tiểu công tử không khóc không quấy, nhưng lông mày lại nhíu chặt lại, miệng nhỏ chu lên, cho bú sữa cũng không chịu bú…”
Lâm Tam Tư nghĩ một lát rồi nói: “Bách Hợp, em bảo nhà bếp nấu cho ta một chén canh cá trích tươi, nấu thêm cả chân giò nữa, phải thật nhừ đấy! Lúc ra phòng bếp thì bảo Lý tẩu bế tiểu công tử đến đây cho ta.”
Bách Hợp không khỏi thắc mắc, liền hỏi: “Tiểu thư, người ghét nhất là ăn cá và chân giò mà, nói là cá quá nhiều xương, chân giò ăn lại mập, hiện giờ sao lại muốn ăn hai thứ này vậy?”
Lâm Tam Tư cười nói: “Vì để ra sữa nhanh!”
“Ra sữa?” Bách Hợp thật sự không hiểu, sau khi Lâm Tam Tư mang thai, việc ăn uống của tiểu thư đều là do Lý tẩu chịu trách nhiệm, còn nàng chỉ cần ở cạnh trò chuyện cho tiểu thư vui mà thôi, có lúc còn xoa bóp vai cho tiểu thư, những chuyện như bú sữa mẹ thì hoàn toàn không biết.
“Ừ, mau đi đi, không thì tiểu công tử sẽ đói bụng.”
Vừa nghe tiểu công tử sẽ đói bụng, Bách Hợp liền lập tức đặt chén canh trong tay xuống, nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay đây.”
Bách Hợp mặc dù ngốc, nhưng tốc độ làm việc thì rất nhanh, chỉ chốc lát đã phân phó xong với nhà bếp và bảo Lý tẩu bế Tiểu Thần Hi tới gặp Lâm Tam Tư.
Lâm Tam Tư vừa thấy Tiểu Thần Hi thì đã ném ngay ra sau gáy những lời mình mới đáp ứng với Hoắc Dực, nàng bế con vào lòng, ngắm đôi lông mày của con, đôi mắt, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn…Cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần, dường như không bao giờ thấy đủ, chỉ muốn được nhìn mãi như vậy.
Nói cũng lạ, lúc Lâm Tam Tư ôm Tiểu Thần Hi vào lòng, bé con giống như có cảm giác, lập tức mở mắt ra, nhưng chỉ mở một mắt rồi lại ngủ tiếp, cái miệng cũng không mếu nữa, lông mày giãn ra, môi hơi nhếch lên cười.
Vẻ mặt này cực kỳ giống Hoắc Dực! Lâm Tam Tư không khỏi nở nụ cười.
Cùng đi tới còn có vú em mới tới, vú em cảm thấy mình không chăm sóc tốt tiểu công tử, liền có chút lúng túng, cứ buông thõng tay yên lặng đứng trong góc.
Lâm Tam Tư ôn hòa nói với vú em: “Ngươi cũng vừa mới sinh con sao?”
Vú em là người hiền lành, không biết rõ thân phận của Lâm Tam Tư, đáp: “Hồi phu nhân, mấy ngày trước nô tỳ mới sinh con gái.”
“Con gái rất tốt!” Lâm Tam Tư nắm lấy tay Tiểu Thần Hi, khẽ vuốt ve, nói: “Khí sắc của ngươi tốt như vậy, tương lai khẳng định con gái cũng sẽ giống ngươi.”
Vú em không khỏi gượng cười đáp: “Phu nhân nói quá rồi, hài tử con nhà nghèo, nào dám nói đến khí sắc.”
Lâm Tam Tư quay ra vẫy tay với Lý tẩu, bảo nàng đi tới tủ y phục lấy ít bạc đưa cho vú em, nói: “Chỗ bạc này ngươi cầm lấy đi, về nhà chăm sóc cho đứa nhỏ.”
Vú em không chịu nhận bạc, nói: “Cái này…Phu nhân…Nô tỳ…Không chăm sóc tốt cho tiểu công tử…”
“Ngươi cầm đi, ta cũng vừa làm mẫu thân, nên hiểu được giờ phút này ngươi đang nhớ con của mình đến nhường nào.” Lâm Tam Tư cười nói, “Với lại chỗ bạc này cũng không phải cho không ngươi, không phải ngươi đã vào phủ mấy ngày nay rồi sao? Không thể để ngươi tay không trở về được! Không dối gì ngươi, ta muốn tự mình nuôi con, như vậy tình mẫu tử mới thân thiết gắn bó, ngươi đừng từ chối nữa, mau trở về nhà với con đi.”
Vú em cũng không do dự lâu nữa, cầm chút bạc rồi cảm tạ ra về.
Bách Hợp vừa đi tiễn vú em, trên đường trở lại thì gặp hai nha hoàn đi tới Thanh Lan Uyển, trong tay cầm một hộp thức ăn, cẩn thận bước chậm rãi, khẳng định là canh cá trích và chân giò mà Lâm Tam Tư đã bảo nàng phân phó cho đầu bếp làm.
Hai nha hoàn sau khi nhìn thấy Bách Hợp thì liền nhẹ nhàng gọi Bách Hợp tỷ tỷ, sau đó mời Bách Hợp đi trước, còn hai nàng theo sau cùng tới Thanh Lan Uyển.
Lý tẩu vừa thấy hai nha hoàn mang đồ đến thì cười nói: “Lâm cô nương, người thật sự muốn tự mình cho tiểu công tử bú sữa sao? Lúc trước nghe Bách Hợp bảo Lâm cô nương không thích ăn mấy món này, nên nô tỳ mới không bảo đầu bếp nấu!” Lý tẩu nhìn Lâm Tam Tư, trong lòng có phần khen ngợi, một tiểu thư khuê các còn trẻ như Lâm Tam Tư, lại nguyện ý tự mình nuôi nấng hài tử, thật là quá hiếm thấy! “Người cũng biết là ăn mấy món này sẽ nhanh ra sữa sao?”
Lâm Tam Tư gật đầu đáp: “Phải, là ta nghe mẫu thân nói vậy, không biết có đúng hay không.”
“Hiệu quả thì tất nhiên là có, nhưng không thể ăn một lúc nhiều như vậy.” Lý tẩu nhìn hộp cơm, cầm lấy chén canh cá trích rồi đưa đến trước mặt Lâm Tam Tư, nói: “Nô tỳ thấy canh cá trích này được nấu rất vừa vặn, lại tươi mới, cô nương uống trước chén canh này đi.”
“Được.”
Không hiểu có phải là do canh cá trích có tác dụng hay không mà Lâm Tam Tư mới uống xong không bao lâu thì đã có sữa, nàng bế Tiểu Thần Hi lên, Tiểu Thần Hi vốn đang nhắm nghiền mắt lại tự nhiên tỉnh lại, hơn nữa còn không kháng cự khi được Lâm Tam Tư cho bú giống như vú em vừa rồi, mà ngoan ngoãn chậm rãi mút sữa vào.
Thần Hi ăn no xong, được Lý tẩu thay tã sạch sẽ rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, không khóc không quấy tí nào, điều này khiến cho Lâm Tam Tư đang chuẩn bị muốn dỗ con ngủ cảm thấy vô cùng bối rối, giống như vận động viên đang tràn đầy khí thế muốn thi đấu thì lại có người tuyên bố hủy bỏ cuộc thi vậy, thật khiến nàng cảm thấy…Không vui chút nào hết!
Lâm Tam Tư không có việc gì làm, lại nằm cả ngày rồi, nên liền bảo Lý tẩu và Bách Hợp đỡ nàng xuống giường đi lại một chút.
“Lý tẩu, lúc ra đời Thần Hi có khóc không?” Lâm Tam Tư có phần hoài nghi, lúc tiểu tử này sinh ra có khóc không vậy?
“Lâm cô nương sao đã quên rồi?” Lý tẩu dìu Lâm Tam Tư đi chậm rãi, cười nói: “Lúc tiểu công tử chào đời, tiếng khóc quả thật là quá vang dội, chắc cả khu phố bên ngoài phủ thái tử cũng đều nghe được đó!”
“Vậy sao?” Lâm Tam Tư dừng bước, quay lại nhìn thân thể nho nhỏ kia, hỏi: “Sao bây giờ lại không thấy khóc nữa?”
Lý tẩu đáp: “Hài tử không khóc không quấy, chứng tỏ Lâm cô nương rất có phúc khí a, càng đỡ phải lo lắng! Nô tỳ thấy tiểu công tử không chỉ có dáng vẻ là giống thái tử điện hạ thôi đâu, mà ngay cả tính tình cũng có mấy phần giống với thái tử đấy!”
Lâm Tam Tư nghe vậy chỉ mỉm cười, nếu tính cách của con mà giống với Hoắc Dực thì tốt quá.
Đi tới bên nôi, ngắm nhìn Tiểu Thần Hi đang ngủ say, Lâm Tam Tư không khỏi nở nụ cười ấm áp, dù sao đây cũng là lần đầu nàng làm mẹ, đứa nhỏ không khóc không quấy cũng khiến nàng nhẹ nhõm hơn ít nhiều.Chỉ có điều là, đứa nhỏ này ngoan quá làm nàng cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, không giống như nàng đang được làm mẹ!
Lúc Hoắc Dực trở về phủ thì trời đã tối, cùng hắn trở lại còn có cả thái hậu nương nương, người có địa vị cao nhất trong hoàng cung.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
145 chương
33 chương
50 chương
130 chương
6 chương