Sủng Phi Đường
Chương 113
Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư đi dạo trong phủ đến trưa, cuối cùng còn ngồi không nhúc nhích với nàng trong biển hoa tận một canh giờ.Lâm Tam Tư vô cùng thích thú, hắn nhìn nàng cười tươi vui vẻ thì cũng thấy vui lây, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
Người họa sĩ khi được thái hậu nương nương mời vào phủ thì trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu, mặc dù hắn không phải người trong triều đình, nhưng ai cũng biết thái tử điện hạ lãnh khốc vô tình, trước khi vào đây có người còn nhắc hắn làm mọi việc phải thật cẩn thận, trừ vẽ tranh ra thì không nên nói một chữ nào cả, ngay cả thái hậu cũng nhắc nhở hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.Nhưng thật không ngờ, vị thái tử khiến người ta sợ mất mật của Nam Dạ quốc lại là người phong độ như vậy, một nam nhân rất nho nhã và có nội hàm!
Cuối cùng, người họa sĩ phải thầm nói trong lòng: Không thể tin vào lời đồn đại được, những gì mình tận mắt trông thấy mới là thật!
Lúc hoàn thành xong bức tranh, Lâm Tam Tư mệt rã rời, càng bi phẫn hơn chính là, nàng lại đói bụng rồi…
Hoắc Dực cùng nàng đi về Thanh Lan Uyển, các nha hoàn đã sớm làm xong bữa trưa và dọn lên bàn.Phục Linh hầu hạ Hoắc Dực và Lâm Tam Tư rửa tay, Bách Hợp bế Hi Nhi vừa ăn no xong ra ngoài.
“Hi Nhi, bé ngoan của ta.” Lâm Tam Tư tươi cười nói, kể cũng lạ, hài tử nhà người ta hầu như đứa nào cũng mút tay, thấy mẫu thân và phụ thân thì đều giơ tay đòi bế, không bế thì sẽ khóc.Hi Nhi thì ngược lại, giống như người lớn vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy Hi Nhi mút tay bao giờ, hầu như không khóc không quấy, chỉ yên lặng mở to mắt nhìn Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, dáng vẻ rất điềm đạm, cánh tay núc ních thịt cũng không thèm giơ lên đòi bế.
Lâm Tam Tư bế Hi Nhi từ tay Bách Hợp, nhìn thoáng qua tiểu nam nhân trong lòng rồi lại đưa mắt nhìn lên đại nam nhân kia, nói: “Hi Nhi nhìn giống điện hạ thật đấy.”
Hoắc Dực không cho là đúng, nhưng vẫn muốn trêu chọc nàng một chút, nói: “Giống chỗ nào?”
“Ánh mắt này, cái mũi này, miệng này, chỗ nào cũng thấy giống hết, giống nhất chính là…” Lâm Tam Tư cố ý dừng lại, nhìn Hoắc Dực nói: “Khí chất! Tính tình của chàng và Hi Nhi rất giống nhau, ta còn nhớ rõ khi lần đầu tiên vào phủ, chàng từ xa nhìn ta, lúc ấy ta có cảm giác chàng và ta quá cách biệt, giống như trời và đất vậy, vĩnh viễn cũng không đến gần được.”
Hoắc Dực mỉm cười: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì gần đến không thể gần hơn được nữa rồi.”
Hoắc Dực gật đầu, cười nói: “Cho nên, nếu đánh giá qua khả năng nhìn người của nàng, thì ta không thể tin vào phán đoán của nàng được.”
“Hả?” Lâm Tam Tư hỏi: “Ý điện hạ là gì?”
“Trong tương lai, Hi Nhi chắc chắn sẽ còn hơn cả ta.”
Lâm Tam Tư:…Một núi băng thôi còn chưa đủ hay sao? Tương lai còn thêm một núi băng nữa ư?
Hoắc Dực nhìn nàng, cười nói: “Không phải nàng vừa kêu đói bụng sao? Đưa Hi Nhi cho nha hoàn bế đi, ta cùng nàng dùng cơm trưa.”
“Vâng ạ.”
Ăn trưa xong, Lâm Tam Tư lại buồn ngủ, Hoắc Dực nằm trên giường ôm nàng, thấy nàng ngủ say rồi thì mới đứng dậy đi làm việc của mình.
Trong tiền sảnh, Bàng Vi Nhân đã ngồi đợi mấy canh giờ, không chỉ không thấy mặt Hoắc Dực, mà đến cả hạ nhân trong phủ sau khi đưa ông vào phòng khách, rót trà cho ông rồi cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu cả, để lại ông một mình ngồi trong phòng khách.Nếu như hồi trước thì ông nhất định sẽ phất tay áo bỏ đi rồi, chẳng qua bây giờ không giống ngày xưa, ông tới đây thăm dò tình hình địch nên phải cố gắng kìm chế.Nhưng dù gì thì ông cũng là đại tướng quân của Nam Dạ, là một nhân vật quyền cao chức trọng, không ngờ sau khi được “mời” vào phủ thái tử thì lại bị lạnh nhạt như vậy, trong lòng vừa oán giận vừa củng cố thêm quyết tâm lật đổ Hoắc Dực, đưa Lương vương lên ngôi hoàng đế.
Hoắc Dực từ Thanh Lan Uyển đi tới tiền sảnh, người bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó với hắn, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng rất rõ ràng.Đi qua khúc quanh hành lang tới bên ngoài phòng khách, trước khi vào cửa, ánh mắt ấm áp của hắn lập tức đắp lên một tầng khí lạnh, nhưng sau khi bước vào thì lại bị hắn che giấu đi.
“Để Bàng tướng quân đợi lâu rồi.”
Bàng Vi Nhân không hề ngạc nhiên, đây mới đúng là thái tử điện hạ của Nam Dạ quốc, không bao giờ lên tiếng giải thích quá nhiều với người ta, dáng vẻ luôn cao ngạo, khiến cho người ta không dám hỏi nhiều.
“Thái tử điện hạ quá lời rồi, thần cũng chỉ mới đến không bao lâu thôi.”
Hoắc Dực nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, trực tiếp đi tới vị trí chính trong phòng khách, cầm lấy chén trà mà hạ nhân đã rót sẵn, lúc đưa lên miệng uống, mắt hắn lạnh lùng liếc nhìn Bàng Vi Nhân, ánh mắt lóe lên một cái rồi lại khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, trên mặt không có chút cảm xúc, khiến cho Bàng Vi Nhân đang quan sát hắn không thể phát hiện ra điều gì.
Hoắc Dực nhấp một ngụm trà, nói: “Bàng tướng quân, mời ngồi.”
Bàng Vi Nhân ỷ vào việc mình có công trạng hiển hách, nên không đợi Hoắc Dực lên tiếng đã sớm ngồi xuống ghế luôn, chuyện như vậy trước đây không phải chưa từng xảy ra, cho dù có đang ở trước mặt đương kim hoàng thượng thì ông cũng dám làm vậy, hoàng thượng cũng không nói gì, huống hồ chỉ là thái tử điện hạ?
Có điều Bàng Vi Nhân đã quên, thái tử điện hạ khác với hoàng thượng và Lương vương, hắn không coi trọng ông, nên đương nhiên không thèm để ông vào mắt.
Nghe Hoắc Dực mời ngồi, Bàng Vi Nhân có phần lúng túng, nhưng ông nghĩ Hoắc Dực không dám làm gì ông nên cứ ngồi yên không thèm đứng dậy, chỉ hơi liếc nhìn Hoắc Dực, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Hoắc Dực nói: “Bàng tướng quân, ngươi ngồi sai chỗ rồi.”
Ngồi sai chỗ? Chỉ ba chữ đơn giản mà lại khiến cho Bàng Vi Nhân vốn luôn bình tĩnh phải rơi vào tình thế khó xử, sao lại ngồi sai chứ?
Bàng Vi Nhân dù gì cũng là người trong chốn quan trường nhiều năm, rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nói: “Thần không hiểu ý của điện hạ, kính mong thái tử điện hạ nói rõ.”
Hoắc Dực thờ ơ liếc nhìn Bàng Vi Nhân, nói: “Chỗ mà Bàng tướng quân đang ngồi là chỗ của Lương vương, ta còn chưa kịp bảo hạ nhân bỏ đi thì đã bị Bàng tướng quân ngồi lên rồi.” Dừng một chút rồi lại nói: “Bàng tướng quân không cần lo lắng, ngồi sai chỗ cũng không sao, đổi lại là được, ngươi có muốn đổi chỗ không?”
Bàng Vi Nhân là người thông minh, sao lại không hiểu ý của Hoắc Dực cho được, chỉ là ông vẫn không rõ lắm, sự việc kia của Lương vương ông không hề tác động bất cứ một ai trong triều đình, những tử sĩ kia là do hắn bí mật huấn luyện mà có, mà những người đó trước khi hành động đã ngậm thuốc độc, nếu bị bắt thì chỉ cần cắn răng một cái là mất mạng, sẽ không có ai điều tra được.
Ông đã làm vô cùng cẩn thận thế rồi, ai mà phát hiện ra được cơ chứ? Với lại sau sự việc đó ông đã ra sức giúp đỡ rất nhiệt tình, không chút nương tay với chuyện của Lương vương, diệt gọn quân hai bên Lương Ninh, nên hẳn sẽ không có ai hoài nghi ông, ngay cả hoàng thượng cũng tin tưởng ông, chẳng lẽ thái tử lại hoài nghi?
Đến lúc này, Bàng Vi Nhân vô cùng rối loạn, cúi đầu chắp tay nói: “Nếu vậy thì làm phiền điện hạ rồi.”
Hoắc Dực vung tay lên, lập tức liền có người bỏ cũ thay mới cái ghế, lúc Bàng Vi Nhân một lần nữa ngồi xuống thì người đã đầy mồ hôi, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm ổn vừa rồi.
Hoắc Dực lạnh lùng quan sát Bàng Vi Nhân, nói: “Bàng tướng quân trước đây đã lập được nhiều chiến công hiển hách, ta nghe nói lệnh lang bây giờ đang nhậm chức tướng quân, cũng rất có phong thái của Bàng tướng quân năm đó.”
Bàng Vi Nhân trong lòng thầm nghĩ, sao tự nhiên đề tài lại chuyển hướng đến nhi tử của ông rồi? Nhìn Hoắc Dực đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, gương mặt đạm mạc không chút cảm xúc, khiến ông không thể hiểu được ý của thái tử là gì.Với lại nói thật thì hắn nói rất đúng, nhi tử của ông đã biểu hiện rất tốt khi chiến đấu với quân địch vào năm ngoái, được hoàng thượng vô cùng khen ngợi, mà thái tử vốn cũng có kinh nghiệm sa trường, nên cũng không lạ gì khi hắn biết những chuyện này.
Bàng Vi Nhân miễn cưỡng trấn tĩnh, nói: “Thái tử điện hạ quá khen, nhi tử của thần tuy chiến trắng một trận, nhưng nếu so sánh với điện hạ thì vẫn còn kém xa.”
Hoắc Dực nhếch môi cười lạnh, nói: “Ta bị giam cầm ở đây hai năm, bây giờ mới lại tiếp tục quản lý quân lệnh, giữ gìn kỷ cương, rất cần một người giống như lệnh lang đến giúp đỡ ta, lần này cho mời Bàng tướng quân tới đây, cũng là vì muốn thương lượng chuyện này, ta muốn điều lệnh lang làm chủ soái dưới trướng ta, đây là mệnh lệnh, mong Bàng tướng quân xem xét.”
Bàng Vi Nhân nhíu chặt mày, đây rõ ràng là thông báo chứ đâu phải muốn thương nghị? Nhưng gần đây làm gì có chiến sự, Hoắc Dực làm vậy là đang muốn tính toán cái gì?
“Thái tử điện hạ, không lẽ lại có ngoại địch đến xâm lấn sao?”
Hoắc Dực xua tay, nói: “Không có ngoại địch xâm lấn, nhưng nội địch thì có, mà những người bên cạnh ta không ai có khả năng gánh vác được chuyện này.Ta đã từng gặp lệnh lang một lần, rất có ấn tượng.”
Bàng Vi Nhân suy nghĩ một chút, quả thật ông có nghe nhi tử nói là đã từng gặp Hoắc Dực một lần, nhưng không nói chuyện với nhau.Lời Hoắc Dực vừa nói nghe không có chút sơ hở nào, nhưng ông vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.Nếu nhi tử của ông có thể được trợ giúp cho Hoắc Dực thì quả là cơ hội cầu còn không được, qua đó cũng có thể qua nhi tử mà giám sát hành động của Hoắc Dực, đối với ông thì đó là một việc tốt.Tuy nhiên mặt khác thì ông chỉ có một nhi tử và một nữ nhi, bây giờ nữ nhi đã phải xuống tóc làm ni cô rồi, bây giờ lại giao nhi tử duy nhất cho địch nhân, ông thật không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dám mạo hiểm.
Nghĩ một lát, ông nói: “Thái tử điện hạ…”
Hoắc Dực quan sát biểu hiện của Bàng Vi Nhân, có vẻ đoán được là ông ta sẽ nói gì nên cắt lời luôn: “Bàng tướng quân không cần gấp, trước tiên cứ xem qua tấu chương đã rồi hẵng nói.”
Dứt lời liền bảo người hầu cầm lấy tấu chương trên bàn đưa cho Bàng Vi Nhân.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
29 chương
50 chương
317 chương
74 chương
109 chương