Một ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời ngả về hướng tây thì Lâm Tam Tư đã hái được một giỏ sơn tra nhỏ. Chẳng biết từ lúc nào mà Hoắc Dực đã đi tới gốc cây, hắn ngẩng mặt lên, giang rộng hai tay nói với Lâm Tam Tư: “Xuống đây, ta đỡ nàng.” Lâm Tam Tư đứng trên cây nhìn xuống, cây không cao, có nhảy xuống thì cũng không bị thương, huống hồ Hoắc Dực còn đang đứng ở dưới, nàng cười nói: “Được, vậy điện hạ phải đỡ chuẩn vào nha.” Dứt lời liền tung người nhảy xuống, vững vàng rơi vào vòng tay của Hoắc Dực. Ôm thân thể mềm mại ngát hương vào lòng, Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư đang cười tươi rói, nói: “Cả cái Nam Dạ quốc này, chỉ có nàng là dám làm càn như thế trước mặt ta.” Lâm Tam Tư chớp mắt nói: “Ý chàng là chuyện ta leo trèo sao?” Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư đi ra cửa rừng sơn tra, nàng không nặng nên hắn ôm rất dễ dàng, nói: “Nàng nói thử xem?” Lâm Tam Tư nhẹ nắm lấy vạt áo trước của Hoắc Dực, cố ý quay đầu đi, nói: “Tâm tư của điện hạ thật khó đoán, ta không đoán nữa.” Hoắc Dực nhếch môi cười, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Không lẽ là ta bị trúng tà rồi, nàng như vậy mà ta vẫn thấy thích.” Lâm Tam Tư nhíu mày ra vẻ trầm tư: “Ừm, khẩu vị của điện hạ đúng là khác biệt thật đấy.” Hai người nàng một câu ta một câu, không bao lâu đã đi tới cửa Nam Cống Sơn Trang, thấy cả đám hạ nhân đã đứng chờ sẵn ở đó từ bao giờ. Lâm Tam Tư thấy Bách Hợp đứng bên cạnh xe ngựa, nhưng không thấy Phục Linh và Hi Nhi đâu, liền hỏi: “Bách Hợp, Phục Linh và Hi Nhi đâu?” Bách Hợp cầm chậu nước ấm và khăn mặt, vừa hầu hạ Hoắc Dực và Lâm Tam Tư rửa tay vừa nói: “Tiểu công tử vừa ngủ, sợ trong núi có muỗi nên Phục Linh tỷ đã ôm tiểu công tử vào xe ngựa rồi ạ.” Lâm Tam Tư rửa sạch tay, nói: “Điện hạ, bây giờ chúng ta về luôn sao? Chàng có cần nói với…” Lâm Tam Tư mới nói một nửa câu là Hoắc Dực đã hiểu ý ngay, lắc đầu nói: “Không cần.” Chuyện gì cần nói hắn đã nói hết rồi, kế tiếp chỉ cần xem xem Đoàn vương sẽ xử lý ra sao thôi. *** Lúc trở lại kinh thành thì trời đã tối đen, quản gia đứng ở cổng vừa thấy xe ngựa của thái tử là chạy đến ngay, vội vàng bước xuống bậc thang rồi đứng một chỗ chờ, cho đến khi xe ngựa dừng hẳn thì ông mới khom lưng đi tới. “Điện hạ, người đã trở lại, Lý công công trong cung có tới truyền chỉ, đã ở trong phủ chờ người ba canh giờ rồi.” Thái giám trong cung mà tới truyền thánh chỉ thì chứng tỏ đó là chuyện rất khẩn cấp, Lưu quản gia đã sớm phái người tới Nam Cống Sơn đưa tin, vốn tưởng rằng điện hạ sẽ về sớm, nhưng không ngờ lại trễ như vậy.Tuy nhiên ông đã đi theo Hoắc Dực Nhiều năm, cho dù là chuyện hết sức khẩn cấp thì ông vẫn giữ được sự bình tĩnh thong thả khi báo cáo với điện hạ, không một chút kích động. Hoắc Dực nhận được tin báo trong khi đang nhìn Lâm Tam Tư hái sơn tra, thứ nhất là hắn không muốn làm nàng mất vui, thứ hai là chuyện trong triều hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, phụ hoàng truyền chỉ không phải chuyện gì quan trọng, không cần phải vội vã hồi phủ làm gì. Hoắc Dực xuống xe ngựa, quay người ôm eo Lâm Tam Tư, bế cả nàng và Hi Nhi trong lòng nàng xuống, đợi nàng đứng vững rồi mới nói: “Người đâu?” Lưu quản gia đáp: “Hồi điện hạ, Lý công công đang ở trong phòng khách.” “Ừ.” Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư có vẻ hơi mệt, liền nói: “Lương đễ hôm nay mệt mỏi, bảo người đưa đồ ăn tới Thanh Lan Uyển đi.” “Vâng, nô tài đã biết.” Hoắc Dực nói với Lâm Tam Tư: “Ta đi xử lý chút việc, nàng ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi, không cần chờ ta.” Lâm Tam Tư vừa rồi cũng nghe Lưu quản gia nói là trong cung truyền chỉ tới, cũng biết là Hoắc Dực có chuyện quan trọng phải xử lý, liền đáp: “Vâng, điện hạ có bận thì cũng phải nhớ dùng cơm đó, đừng để bụng đói làm hại thân thể.” Hoắc Dực mỉm cười, kéo nàng lại hôn một cái rồi nói: “Nàng yên tâm.” *** Hoắc Dực đoán quả không sai, phụ hoàng truyền chỉ chẳng qua là bảo hắn vào cung bàn bạc với Bùi thị chuyện vào phủ.Bùi thừa tướng không lay chuyển được Bùi Ngọc Lan, không còn cách nào khác là nén giận đồng ý, nhưng dù sao ông cũng là thừa tướng, cho dù nữ nhi vào phủ với thân phận thái tử tần, không đạt tới kì vọng của ông, thì ông cũng không hi vọng hôn sự này bị xem nhẹ, cho nên đã vào cung xin được tổ chức một nghi lễ long trọng. Hoàng thượng thường xuyên phải nhờ cậy đến Bùi thừa tướng, nên đương nhiên cảm thấy yêu cầu này của ông là rất hợp lý, chỉ lo là Hoắc Dực không đồng ý, cho nên mới bảo hắn vào cung một chuyến.Nhưng không ngờ là ông và Bùi thừa tướng ngồi chờ từ giờ ngọ cho đến khuya mà vẫn không thấy mặt Hoắc Dực.Bùi thừa tướng tức giận đến mức mặt biến sắc, hoàng thượng đành phải nói mấy câu trấn an rồi sai người tiễn ông ra khỏi cung. Hoắc Dực lần thứ hai lấy lý do “Bị cảm lạnh, cần tĩnh dưỡng” để từ chối vào cung, nhưng vẫn bảo công công nói lại với hoàng thượng là chuyện nạp Bùi thị làm thiếp đều nghe theo hoàng thượng, hắn là hoàng tử, tất nhiên sẽ không làm trái lời của hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đang tức giận chuyện Hoắc Dực không vào cung, nhưng nghe Hoắc Dực nói thế thì lập tức hết giận, cảm thấy Hoắc Dực rất hiểu đạo lý, trong lòng vô cùng vui mừng. Chuyện Hoắc Dực bị cảm lạnh xin nghỉ rất nhanh được lan rộng trong kinh thành, thế cục hiện giờ, ngôi vị thái tử của hắn đã được nắm chắc, đại đa số các đại thần trong triều cũng đứng về phía hắn, cho nên trước cửa phủ thái tử không ngớt người đến thăm hỏi, tất cả đều bị Lưu quản gia mời về.Cuối cùng thấy người tới ngày một đông, Lưu quản gia sau khi xin chỉ thị của Hoắc Dực, liền quyết định đóng chặt cửa, giữ lại sự thanh tịnh của phủ thái tử. Tuy nói xin phép nghỉ, nhưng mọi chuyện trong triều Hoắc Dực vẫn phải nắm rõ, các tấu chương trước khi trình lên đều phải qua sự xét duyệt của hắn thì mới được đưa đến hoàng thượng, cho nên sau khi Lâm Tam Tư ngủ trưa tỉnh lại, hắn liền để nàng ở trong thư phòng cùng phê duyệt tấu chương với hắn. Hắn ngồi đọc từng cuốn từng cuốn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại hạ bút viết phúc đáp lên tấu chương.Lâm Tam Tư đôi lúc thấy lông mày hắn nhíu lại, đôi lúc lại nhếch môi cười lạnh, nghĩ tới việc hắn phải ngồi đọc tấu chương từ sáng sớm, chắc hẳn rất vất vả, nên sau khi mài mực xong, nàng liền đi ra đằng sau đấm bóp vai cho hắn. “Điện hạ, trước kia ta cảm thấy được làm hoàng thượng thật tốt, muốn cái gì thì có cái đấy, bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng không hoàn toàn là như vậy, sự vất vả khó khăn trong đó không phải ai cũng biết.” Hoắc Dực đặt bút xuống, khép lại tấu chương, xoay người cầm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống đùi hắn: “Sao tự nhiên nàng lại nói vậy?” Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, nói: “Điện hạ hôm nào cũng phải dậy từ sáng sớm để đọc tấu chương, hôm nào cũng có người liên tục dâng tấu chương tới, thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ có một mình điện hạ phải gánh vác, không phải rất vất vả hay sao?” Hoắc Dực nhẹ nhàng cười đáp: “Như thế là vất vả sao? Hiện giờ ta chỉ phụ giúp cho phụ hoàng thôi, có một số việc vẫn chưa đến tay ta, nếu tương lai làm hoàng đế, thì việc phải làm sẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần bây giờ.” Lâm Tam Tư cực kỳ đau lòng, đưa tay nhẹ vuốt ve cặp lông mày của Hoắc Dực, nói: “Hiện tại chàng đã chẳng ngủ được mấy canh giờ, tương lai lại còn khổ cực hơn, điện hạ có thấy mệt không?” Hoắc Dực nắm tay nàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, nói: “Chỉ cần có nàng ở bên thì ta sẽ không thấy mệt nữa.” Lâm Tam Tư nở nụ cười ngọt ngào, đang định nói tiếp thì bỗng nhiên lại cảm thấy dạ dày nôn nao, liền vội vàng ôm ngực, nhảy xuống khỏi đùi Hoắc Dực rồi lao nhanh đến chỗ ống nhổ.