Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 72 : Kinh Biến (2)
Tông Chính Vân Triệt trừng mắt hung hăng nhìn Hoàn nhi.
Đúng lúc Hoàn nhi cũng vừa nhìn về phía hắn, liền hiểu ra sự giận dữ trong ánh mắt của hắn. Hắn đích thị đang uy hiếp nàng, nếu nàng dám cả gan xác nhận rằng Doãn Thục Phi đã sớm biết chuyện này, hắn sẽ gây bất lợi cho người nhà của nàng bên ngoài cung.
Hoàn Nhi toan mở lời nhưng trong lòng không cam, nàng cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu lên như thể đã có quyết định gì đó.
Nàng chậm rãi mở miệng nói, muốn đem chuyện này tự mình gánh chịu hết trách nhiệm, không ngờ Mạnh Quý Phi đã lạnh lùng ngắt lời: "Hoàn nhi, đây chính là phạm tội khi quân, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ."
Hoàn nhi liền nhìn về hướng Mạnh Quý Phi, trong giây lát, ánh mắt nàng khựng lại, bởi vì lúc này đây Mạnh Quý Phi không biết vô tình hay cố ý đang vuốt nhè nhẹ vào chiếc vòng ngọc trên tay. Cái vòng này mang kiểu cách cổ xưa, lại tinh xảo lạ thường, vừa nhìn đã biết ngay đây là một vật quý báu trong cung. Hoàn nhi nhận ra chiếc vòng ngọc này bởi chính Doãn Thục Phi ban cho nàng, mà nàng đã đem nó tặng lại cho mẫu thân ở ngoài cung.
Cái vòng nằm trong tay của Mạnh Quý Phi, chẳng lẽ chính là của mẫu thân nàng?
Mạnh Quý Phi chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoàn nhi, trên môi ẩn hiện nụ cười lạnh nhạt ngầm che giấu làn khói mù trong đáy mắt, hướng về phía Hoàn nhi làm động tác "trảm".
Hoàn nhi trong lòng khẽ rùng mình, ngay lập tức bái lạy mà nói: "Hoàng thượng, tất cả chuyện này đều do Thục Phi nương nương sai khiến nô tỳ làm như vậy, xin hoàng thượng minh xét."
Dứt lời xong, đầu nàng cúi gằm xuống nền đất lạnh lẽo, sợ hãi không dám ngẩng lên.
Doãn Thục Phi lúc này đưa ánh mắt uất hận di chuyển từ Mạnh Quý Phi sang Hoàn nhi, biết rằng phen này khó tránh tội, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Nàng biết bây giờ có nói gì đi nữa cũng vô dụng, chỉ hung hãn nhìn Hoàn nhi một cái, sau đó lại ra vẻ đáng thương tiến về phía Minh đế.
"Thục Phi, ngươi còn lời gì để nói?" Minh đế nghe Hoàn nhi nói vậy giận không kiềm chế được, lạnh giọng quát, đồng thời nhấc chân đẩy một cái khiến Thục Phi ngã nhào xuống đất.
Doãn Thục Phi bị đẩy một cái trúng ngực, cảm thấy nơi cuống họng cuồn cuộn huyết khí, nhưng nàng không còn để tâm đến nữa, chỉ âm thầm nuốt vẻ khó chịu vào trong, quỳ phục trên mặt đất mà bò tới, khóc không ra tiếng: "Bệ hạ thứ tội, việc này hoàn toàn là do thần thiếp gây ra, không liên quan tới Triệt nhi, Triệt nhi từ đầu tới cuối không hề hay biết."
Việc đã đến nước này, nàng chỉ hy vọng một mình nàng nhận toàn bộ tội danh, để đứa con độc nhất của nàng có thể bình an. Chỉ mong hoàng đế nể tình nhiều năm hầu hạ của nàng mà không giết nàng, cho đến khi Tông Chính Vân Triệt nắm trong tay quyền hành thì có thể cứu nàng ra.
Tông Chính Vân Triệt là người thông minh, lập tức hiểu rõ tính toán của Doãn Thục Phi, hắn quỳ gối lết đến trước mặt Minh đế, khẩn thiết cầu xin: "Phụ hoàng, mẫu thân con cũng chỉ muốn làm phụ thân vui mới nói dối, xin phụ thân nể tình mẫu thân đã hầu hạ người nhiều năm, tha cho mẫu thân con một con đường sống."
Minh đế bị những lời nói này của Tông Chính Vân Triệt gợi nhớ tới hai mươi năm Doãn Thục Phi cũng làm nhiều việc tốt, trong tâm trở nên mềm nhũn, cũng không nhìn tới tình mẫu tử của hai người, liền nói: "Trắc phi Hoàn nhi phạm tội khi quân, lệnh cho loạn côn đánh chết."
Lời này vừa nói ra, Hoàn nhi nhất thời ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt thất thần, dường như hồn bay phách lạc. Ngay lập tức có mấy tên thị vệ tiến đến đem nàng đi.
Minh đế hít một hơi dài rồi nói: "Doãn Thục Phi phạm tội khi quân, giam vào lãnh cung, không được xá lệnh, vĩnh viễn không được ra ngoài! Còn Hiền Vương Tông Chính Vân Triệt vô tội không rõ tình hình, tạm tha."
Vừa dứt lời, Minh đế mệt mỏi phất tay: "Tất cả lui ra hết cho trẫm!"
Mạnh Quý Phi oán hận nhìn chằm chằm vào Doãn Thục Phi, sau đó xoay người rời đi.
...
Chiến Vương phủ, Lãm Nguyệt Lâu. n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ đứng tựa vào vai nhau.
"Doãn Thục Phi bị đày vào lãnh cung rồi!" n Dạ Ly nói.
Phượng Khinh Vũ thu hồi ánh mắt từ phía trước lầu các, nhìn về phía n Dạ Ly nói: "Hừ, Minh đế nghĩa nặng tình thâm, chỉ đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, chỉ không ngời rằng Tông Chính Vân Triệt lại có thể vô tội trở về Vương phủ."
Nghĩ đến Tông Chính Vân Triệt đối với thân thể nàng sau khi hồi phục lại làm những chuyện như vậy, nàng vô cùng phẫn uất.
"A! Vũ nhi nàng để ý làm gì, nếu Minh đế đã không đành lòng, chúng ta xem như giúp mẫu tử bọn họ đi."
Phượng Khinh Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của n Dạ Ly, nhất thời hoa mắt thần mê. n Dạ Ly mỉm cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Chỉ có điều ba ngày sau, trong lãnh cung liền truyền ra ngoài tin Doãn Thục Phi cấu kết với người ngoài, Minh đế tức giận nổi trận lôi đình, liền ban cho nàng cái chết. Tiếp tục ba ngày sau, Lệ vương Tông Chính Vân Thanh bị đâm, thích khách bị bắt được một mực khai rằng Hiền Vương Tông Chính Vân Triệt sai khiến. Tông Chính Vân Triệt cho dù có trăm miệng cũng khó có thể thanh minh, bị Minh đế tước chức vị hoàng thân, đày đi biên cương.
...
Nam Vương phủ.
"Rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng điều khiển tất cả những chuyện này?" Tông Chính Vô Song thì thào nói nhỏ.
"Chẳng lẽ không phải mẫu tử Mạnh Quý Phi Lệ vương sao?" Dật Phi đứng bên cạnh Tông Chính Vô Song hoài nghi nói.
"Hừ, chỉ bằng hai người bọn họ cũng không có khả năng lớn như vậy!" Tông Chính Vô Song khẽ cau mày, đi đi lại lại trong phòng, cân nhắc cẩn thận những biến cố đã phát sinh trong những ngày qua. Mẫu tử Tông Chính Vân Triệt bị diệt trừ, người được lợi nhiều nhất chính là mẫu tử Tông Chính Vân Thanh, nhưng bản lĩnh này, chẳng lẽ do Tông Chính Vân Thanh Lôi Lệ vốn là một người đầu óc đơn giản sao có khả năng có thể làm được. Coi như Mạnh Quý Phi cũng có chút tài trí, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những chuyện lục đục trong hậu cung mà thôi.
"Tiếp tục điều tra!" Tông Chính Vô Song phân phó nói "Mặt khắc, ngươi thay bổn vương chuyển lời tới phụ hoàng, nói rằng bệnh tình bổn vương ngày một nặng, lại nghe nói ở Vân Châu tiết trời ấm áp, thích hợp để dưỡng bệnh, bổn vương trong lòng rất muốn được đến đó."
"Vương gia, người thật sự muốn đi?" Dật Phi không khỏi cả kinh mà nói.
"Việc này ta e không đi không được!" Tông Chính Vô Song giải thích "Bổn vương đi Vân Châu trước, ngươi ở lại kinh thành, thay bổn vương coi chừng, hằng ngày trong kinh thành hễ có chuyện gì đều phải dùng bồ câu đưa tin báo ta!"
Sau khi phân phó xong, Tông Chính Vô Song xoa xoa trán, ấn nhẹ vào mi tâm, vẫn không thể nghĩ ra được bàn tay hắc ám kia là ai! Chẳng lẽ là n Dạ Ly sao?
Minh đế có ba người con, hiện tại hiền vương Tông Chính Vân Triệt đã bị phế tước vị hoàng thân lưu đày biên cương, Nam vương Tông Chính Vô Song lại đi đến Vân Châu, hiện giờ bên cạnh Minh đế chỉ còn lại Lệ vương Tông Chính Vân Thanh, hơn nữa mẹ đẻ của hắn là Mạnh Quý Phi nay được sủng ái, triều đình và dân chúng đều biết hướng gió chuyển động, Lệ vương Tông Chính Vân Thanh bỗng trở thành nhân vật quan trọng. Trong lúc nhất thời, cánh cửa Lệ Vương phủ đều bị mọi người hận không thể đạp nát xông vào, bây giờ ai ai cũng muốn bám víu quan hệ với Lệ vương phủ, có quan hệ nhanh chóng bám víu quan hệ, không có quan hệ cũng tìm đủ mọi cách để bám víu quan hệ.
"Ha ha ha ha!" Tông Chính Vân Thanh nhìn vàng bạc châu báu chất đầy Vương phủ, mặt mày hớn hở cười lớn. Trong mấy ngày nay, những thứ này đều do các vị đại thần trong triều muốn nhờ vả quan hệ đưa tới, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của hắn rồi, không thể không nịnh bợ sao được? Thái tử được chọn hiện tại không phải hắn cũng không được!
Tông Chính Vân Thanh trong lòng chỉ có hư vinh, tự tôn tăng lên đến cực độ, làm việc gì cũng hung hăng ngạo mạn thêm vài phần. Mỗi ngày ở Lệ vương phủ đều mở đại yến quần thần, giống như hắn đã trở thành thái tử thật sự vậy, tôi tớ trong phủ cũng chẳng qua chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ra ngoài gây sự cố đều bị Tông Chính Vân Thanh đè xuống.
Triều đình và dân chúng từ trên xuống dưới không khỏi thốt lên bất mãn, nhưng một chút cũng không dám đụng tới Tông Chính Vân Thanh, bên người Minh đế vốn chỉ còn lại một đứa con này, đương nhiên phá lệ để hắn buông thả, hơn nữa Mạnh Quý Phi rất được lòng quân, tiếp tục đại sự có người trẻ tuổi hầu bên gối cũng ko phải khó khăn, điều này càng làm tăng thêm dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tông Chính Vân Thanh.
"Vương gia, Thừa tướng vừa mới phái gia nhân đem đến chuỗi ngọc châu Bát Bảo Lưu Ly này, người xem!" Châu nhi đã trở thành Trắc phi Lệ vương cầm một chuỗi vòng cổ tới trước mặt Tông Chính Vân Thanh nói: "Vương gia thật là rất được lòng người nha, ngay cả thừa tướng cũng phải vội vàng đến nịnh bợ Vương gia, cho phép thần thiếp ngu muội nói, điều này có thể coi như là người đã vinh đăng Đại Bảo, không phải Vương gia mạc chúc liễu!"
Tông Chính Vân Thanh liếc mắt nhìn Châu nhi một cái, hắn vốn không thích cung nữ này, chẳng qua mẫu phi nói rằng nàng cũng lập nhiều công trạng, tâm kế lại vừa phải, có thể giữ bên cạnh giúp hắn một tay, hắn lúc này mới nhận ra đúng là lời nói của Châu nhi này cũng được lòng hắn, hắn không khỏi mặt mày hớn hở, có chút sảng khoái mà nói: "Nếu ngươi đã thích như vậy, ta thưởng cho ngươi!"
"Tạ, tạ Vương gia!" Châu nhi không khỏi vui sướng, liên tục hành lễ không ngừng: "Vương gia thật sự là đại khí hơn người, cái này trong thiên hạ, so với đất đai của Vương gia hay là Vương gia Đại Bảo người muốn ngao du sơn thủy, khắp thiên hạ có cái gì không phải của Vương gia, chút vật nhỏ này đương nhiên Vương gia không để vào mắt. Người để vào mắt cái chính là non sông, là thiên hạ này!"
"Khó trách mẫu phi khen ngươi tâm tư linh hoạt, quả nhiên không tệ!" Tông Chính Vân Thanh vui sướng ra mặt nói: "Ngươi thích gì có thể chọn, cái chính là điều ngươi nói rất đúng, chút đồ vật này sao có thể lọt vào mắt bổn vương ta, cái ta cần chính là toàn bộ thiên hạ rộng lớn này!"
Những lời nói đại nghịch bất đạo như thế, hai người trong phòng nói một hồi lâu, chẳng cần quan tâm sẽ có người nghe thấy hay không, Tông Chính Vân Thanh trong lòng hư vinh tăng lên chưa từng thấy, đã đạt tới mức thượng thừa, giống như thể hắn đã muốn trở thành chúa tể trong thiên hạ này.
"Theo lời thần thiếp đã nói, ngay cả đương kim bệ hạ chỉ sợ cũng không theo kịp Vương gia, chỉ tiếc là đương kim bệ hạ vẫn còn trẻ, Vương gia muốn kế thừa ngôi vị Đại Bảo cũng phải đợi thêm hồi lâu!" Châu nhi được thể dám vuốt mông ngựa, mang theo sự tiếc nuối trong lời nói. Hiện giờ nàng chỉ muốn làm Tông Chính Vân Thanh vui lòng, chỉ cần hắn thích nàng, chỉ cần nàng mang thai Vương gia nhi đồng, cái gì sau này cũng không phải lo sợ nữa.
Châu nhi vừa nói ra lời này xong, Tông Chính Vân Thanh lập tức mang vẻ mặt nham hiểm mờ mịt nhìn về phía nàng. Châu nhi không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ rằng nàng vừa nói sai chỗ nào, trong lòng không yên liền hỏi: "Vương gia, người làm sao vậy?"
Với chỉ số thông minh của Châu nhi, nàng đương nhiên không thể nghĩ tới Tông Chính Vân Thanh vì lời này của nàng liên tưởng tới điều gì, mà trong lòng của Tông Chính Vân Thanh cũng đang quay cuồng vô hạn. Đúng vậy, hắn hiện tại vẫn là như thế, vẫn trước sau nghe lời Minh đế, mà Minh đế đến nay bất quá mới hơn 40 tuổi, phải đợi đến khi hắn chết đi mới được đăng cơ, chỉ sợ còn phải đợi hơn mười năm không dứt, ai có thể đoán trước được trong nhiều năm như vậy sẽ phát sinh thêm những biến cố gì nữa.
Không được, hắn không thể chờ đợi như vậy được, Tông Chính Vân Thanh hai tay nắm chặt thành quyền, hắn lúc này đã sớm hưởng thụ lợi ích, căn bản không hề để ý với sự tồn tại của mình nên mới không có ý định.
Châu nhi trong lòng không khỏi bất an, trên mặt lo lắng nhìn Tông Chính Vân Thanh: "Vương gia!"
"Thật ra nàng đã nhắc nhở bổn vương." Tông Chính Vân Thanh vẻ mặt nghiêm túc, nói với Châu nhi: “Cùng bổn vương đi tìm Mẫu hậu thương lượng việc này."
Tuy rằng Châu nhi vẫn còn mù mờ không chắc chắn lắm, nhưng trong lòng vẫn muốn lấy lòng Tông Chính Vân Thanh liền đuổi theo: "Vương gia, thần thiếp theo người, để thần thiếp giúp người tìm Mẫu phi."
Mấy ngày nay Châu nhi thật là làm cho Tông Chính Vân Thanh vui lòng, ngay cả xưng hô "mẫu phi" như này cũng có thể dùng tới, lúc trước Hoàn nhi cũng chưa từng có được vinh hạnh đặc biệt này, mà Tông Chính Vân Thanh không nói gì, chứng tỏ hắn đã rất cao hứng mà đáp ứng.
Hai người trên đường tiến cung, không đợi được đến lúc gặp Mạnh Quý Phi đã bị Minh đế cho gọi. Minh đế tìm Tông Chính Vân Thanh đương nhiên để nói chuyện của Thẩm Kính Chi. Trong mắt Minh đế người mà hắn tín nhiệm nhất lúc này chỉ có Tông Chính Vân Thanh, Thẩm Kính Chi thân là đệ đệ của hắn, năm xưa tiên hoàng muốn sắc phong hắn làm thái tử, nhưng hắn còn chưa chết nên tin tức này, hắn không muốn trong triều có nhiều người biết.
"Cái gì, phụ hoàng nói là Thẩm Kính Chi này còn sống, năm đó nếu không phải phụ hoàng nhanh trí, rất có thể hắn mới là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế hiện tại?" Tông Chính Vân Thanh kinh hãi, thiệt thòi cho hắn là hắn còn đang nghĩ mình đã không còn đối thủ, không nghĩ tới việc...
Phía dưới phụ tử đang mưu đồ bí mật, Châu nhi chỉ nghe đến đây liền biết điều lui ra, lấy cớ đi tìm Mạnh Quý Phi rời đi. Lúc tới chỗ của Mạnh Quý Phi trong cung, Mạnh Quý Phi vẫn đang ngồi trước gương trang điểm như thường ngày, một lúc sau khẽ thở dài rồi nói: "Già rồi, già rồi, bổn cung thật sự già rồi!"
"Mẫu phi, người làm sao có thể già được, vì sao tì thiếp một chút nhìn cũng không ra?" Châu nhi vội vàng tiếp miệng, tiến đến cười nói. Trước mặt nàng lúc này chính là Mạnh Quý Phi tâm phúc, muốn nói cái gì có thể tự nhiên, không giống như ngày trước khi làm cung nữ bị cai quản nghiêm ngặt. Nhưng Châu nhi biết, mẫu tử Mạnh Quý Phi có thể chính là quý nhân nắm giữ vận mệnh của nàng, cho nên chỉ cần có thể liền nhanh mồm nhanh miệng, vốn không tránh được nịnh hót vài câu.
"Ngươi, đứa nhỏ này!" Mạnh Quý Phi liếc mắt nhìn Châu nhi một cái có vẻ như bất mãn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vui, không nữ nhân nào là không thích được khen trẻ tuổi cả, nhất là khi Mạnh Quý Phi đã đến tuổi này. Mạnh Quý Phi nhìn phía sau Châu nhi, không thấy Tông Chính Vân Thanh liền hỏi: "Thanh nhi đâu, sao không đi cùng ngươi?"
"Vương gia bị bệ hạ cho gọi, Châu nhi nhớ Mẫu phi nên đã tới trước!" Châu nhi nói.
Mạnh Quý Phi oán trách một câu, nhưng trong lời nói vẫn nghe ra là đang khen: "Không hổ dựa dẫm vào ta đã đi ra ngoài, còn biết nhớ tới bổn cung. Ngươi có biết bệ hạ tìm Thanh nhi như vậy có việc gì không?"
Châu nhi nghiêm mặt cười cười, Tông Chính Vân Thânh bất cứ chuyện gì cũng chưa từng gạt Mạnh Quý Phi, hơn nữa Mạnh Quý Phi có thể giải quyết mọi việc cho người, có nàng nghĩ thế cũng tốt, vì thế vội nói: "Bệ hạ tìm Vương gia, dường như muốn nói sắc phong thái tử Tông Chính Kính Chi vẫn còn sống..."
Châu nhi giọng điệu cứng rắn nói tới đây, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, nguyên lai là chén trà Mạnh Quý Phi đang bưng trên tay rơi vỡ xuống nền đất, vỡ tan. Châu nhi lo lắng vội vàng nói: "Mẫu phi, mẫu phi, người không có chuyện gì chứ, người có chỗ nào không khỏe sao?" Nàng hoảng loạn bước vội đến, ân cần kiểm tra xem Mạnh Quý Phi thân thể có chỗ nào bị thương, liền bị Mạnh Quý Phi nắm chặt cổ tay.
"Tông Chính Kính Chi không chết, hắn không chết, ngươi chắc chắn?" Mạnh Quý Chi dồn dập hỏi, nắm chặt cổ tay Châu nhi ngày càng mạnh.
Châu nhi cổ tay bị đau, lại bị bộ dạng của Mạnh Quý Phi hù dọa, nhưng nàng rất nhanh liền trấn an bản thân, cho rằng nương nương đang thực lo lắng đến chuyện có người muốn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của Vương gia nên mới khẩn trương như vậy, vì thế nàng nhanh chóng trả lời: "nương nương, chuyện thiên chân vạn xác như thế này, chính tai thần thiếp nghe thấy bệ hạ nói, tuyệt đối không sai."
"Hắn không chết, Kính Chi không chết, hắn còn chưa có chết..." Mạnh Quý Phi thất thần lẩm bẩm nói, sắc mặt không ngừng biến đổi, tâm trạng bị dập tắt, không thể nhìn ra chính xác vẻ mặt đó biểu cảm điều gì.
Châu nhi cảm thấy bộ dạng này của Mạnh Quý Phi thật kỳ lạ, chính nàng cũng không thể liên tưởng được chuyện gì lúc này, chỉ nhận ra rằng Mạnh Quý Phi thật sự đang lo lắng cho Vương gia.
"Nương nương, không có chuyện gì cả, bệ hạ gặp Vương gia để thương lượng, Tông Chinh Kính Chi kia đã né tránh nhiều năm như vậy, nếu hắn thực sự có bản lĩnh, hắn đã sớm cướp đoạt ngôi vị hoàng đế rồi, đâu cần phải đợi đến ngày hôm nay, hắn căn bản không đáng để người lo lắng, Vương gia nhất định có khả năng loại bỏ hắn, nương nương, xin người yên tâm!" Châu nhi một bên khuyên giải trấn an, nàng nói rõ ràng mạch lạc, nhưng lại bị Mạnh Quý Phi cướp lời: "Không được, không thế, ta muốn đi tìm Thanh nhi..."
Mạnh Quý Phi nói xong muốn đi ngay ra ngoài, nhưng lại bị Châu nhi giữ lại: "Nương nương, không thể, Vương gia và Hoàng thượng đang ở đó, nương nương, xin người đừng tùy tiện đến đó..."
"Ngươi nói đúng, là bổn cung xúc động!" Mạnh Quý Phi thở dài, trở lại trong phòng rồi ngồi xuống, trong đầu có vô số ý niệm đang quay cuồng. Kính Chi không có chết, Kính Chi của nàng không có chết, nàng không thể để con của mình làm tổn thương hắn, nhưng Minh đế, phải tính sao bây giờ?
"Nương nương, theo thần thiếp thấy, Tông Chính Kính Chi kia căn bản không đáng để người bận tâm, chính là để bệ hạ hiện giờ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn Vương gia chờ bệ hạ vài thập niên nữa?" Châu nhi vẻ mặt căm giận nói, kỳ thật từ lúc trên đường cho tới bây giờ, nàng đều đặt suy nghĩ của mình theo Tông Chính Vân Thanh mà nói, rốt cuộc có chỗ nào không ổn, Tông Chính Vân Thanh lúc nãy còn thật sự muốn đến tìm Mạnh Quý Phi, cuối cùng nàng mới đem cái sự không ổn lúc ấy nói lại, bởi vì Tông Chính Vân Thanh chính là nghe những lời này của nàng xong liền lập tức quyết định tìm đến Mạnh Quý Phi.
Nàng đã suy nghĩ rất lâu vẫn không biết chỗ nào không ổn, lúc này nhân tiện chẳng phải là vừa vặn đúng lúc nịnh nọt Vương gia sao? Ý tứ trong những lời nói của nàng không phải là Vương gia so với bệ hạ càng thích hợp đứng đầu thiên hạ, chỉ tiếc là sinh không gặp thời mà thôi!
Người thông minh lúc vuốt đuôi ngựa, không nhất thiết phải dùng đến những câu nịnh hót, có đôi khi sử dụng chiêu thức nịnh nọt khác làm cho người nghe xong trong lòng càng thích thú thoải mái, Châu nhi ở trong chốn thâm cung nhiều năm như vậy, có thể nói là am hiểu hết những việc này.
Kỳ thật Châu nhi nhìn không ra đã biết câu nói đó đối với Tông Chính Vân Thanh có sức ảnh hưởng hớn, cũng chỉ vì nàng luôn luôn là tiểu cung nữ, cho tới bây giờ chưa bao giờ được ngồi ghế trên nên không biết tâm lý quan trên như thế nào, nàng chỉ biết mẫu tử Mạnh Quý Phi chính là cơm áo cho cha mẹ của nàng, chỉ cần đối xử với bọn họ tốt là được.
Hai người thân phận bất đồng cũng giống như địa vị bất đồng, người nghe xong ắt hẳn cũng bất đồng về cách nghĩ.
Hiện giờ, nàng dám đem những lời này một lần nữa nói lại với Mạnh Quý Phi, cũng chỉ vì sau khi Tông Chính Vân Thanh nghe xong những lời này, hắn cũng không quở trách nàng.
Mạnh Quý Phi nhìn Châu nhi một lúc lâu, Châu nhi trong lòng cảm nhận được cái nhìn chằm chằm kinh hoàng, còn cho là mình làm sai chỗ nào đấy, nhưng không ngờ Mạnh Quý Phi lại nở nụ cười với nàng: "Ngươi nói đúng, bổn cung cũng nên dùng thủ đoạn đó."
Nếu Minh đế cản đường của con mình, cũng giống như cản đường nàng theo Kính Chi, vậy hẳn là hắn không nên sống trên thế gian này, Mạnh Quý Phi ngay trong thời khắc này quyết định.
Mạnh Quý Phi nói với Châu nhi mời Tông Chính Vân Thanh vào, Mạnh Quý Phi trong lòng có suy nghĩ riêng của mình, đem những lời của Châu nhi vừa nói với mình nói lại cho Tông Chinh Vân Thanh một lần nữa.
Nói ngắn gọn, đó chính là ý của nàng, Tông Chính Vân Thanh không đáng phải lo ngại, mà làm thế nào để Tông Chính Vân Thanh đi lên ngai vàng mới là quan trọng, không bằng giải quyết Minh đế trước, chờ Tông Chính Vân Thanh lên đế vị, như vậy tất cả đều có thể dễ dàng nói chuyện.
Hai mẹ con Mạnh Quý Phi vốn đã ăn nhịp với nhau, Tông Chinh Vân Thanh cũng đang bức thiết muốn lên ngôi hoàng đế, theo như lời Mạnh Quý Phi nói cũng chính là những suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên ngay lập tức quyết định hành động.
Tông Chính Vân Thanh gần đây có rất nhiều người ngưỡng mộ, sớm đã đắc ý kiêu căng, căn bản sẽ nghĩ không ra cách tốt nhất, mà hắn hiện tại rất muốn sớm ngồi trên ngai vàng, cho nên xem nhẹ biểu hiện bất bình thường của Mạnh Quý Phi hôm nay.
…
Lục Ỷ Các
Phượng Khinh Vũ nhìn những người được Mạnh Quý Phi mang tới các loại châu báu, vui vẻ không ngớt: "Cha à, con không nghĩ tới người đến lúc này rồi còn có sức hấp dẫn nha, người nói xem con có nên đem chuyện này nói với mẫu thân không đây?"
"Vũ nhi, trò đùa này không thể nói lung tung được!"Thẩm Kính Chi hao tổn tâm trí nhìn lên trần nhà nghiêm túc nói: "Ta với mẹ con ly biệt mười bảy năm, thật sự ta không muốn mẹ con vì chuyện này sinh phiền muộn!"
"Phụ thân, chẳng lẽ người không có ý này sao?" Phượng Khinh Vũ thắc mắc, nàng thật không biết thì ra Mạnh Quý Phi đối với cha nàng còn có tâm tư như thế, mười bảy năm trước còn có một chuyện tình như thế sao? Xem những vật Mạnh Quý Phi đưa tới, chẳng lẽ trong vạn chọn một vật phẩm quý giá, Mạnh Quý Phi cam đoan với phụ thân nàng, một khi Tông Chính Vân Thanh lên ngôi, lập tức khôi phục tước vị hoàng thân cho phụ thân nàng, chỉ mong phụ thân nhớ lại chuyện cũ của mười bảy năm trước.
"Vũ nhi!" Thẩm Kính Chi cố tình nghiêm túc nói, nhìn thấy Phượng Khinh Vũ trong lòng hắn tràn ngập hổ thẹn, việc này lại để cho con gái nói ra, thử hỏi Trương lão hắn còn mặt mũi nào? Nhưng mà trước giờ Phượng Khinh Vũ không sợ hắn, lại vẫn nhìn hắn chọc cười như vậy, Thẩm Kính Chi không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp nói: "Vũ nhi, việc này ngàn vạn lần con đừng nói cho mẹ con!"
"Phụ thân yên tâm, việc này con sẽ giữ kín!" Phượng Khinh Vũ vội vàng nói, chẳng qua nàng chỉ nói đùa một chút thôi, vốn không có ý định nói cho mẹ nàng biết, xem chừng phụ thân rất xem trọng mẫu thân a! Nàng cùng n Dạ Ly liếc nhau một cái, cả hai tuy không nói nhưng trong lòng đều hiểu cả, xem ra Tông Chính Vân Thanh đã bắt đầu hành động.
Như vậy, bọn họ không phải là nên trợ giúp hắn một phen?
Sự tình chỉ mấy ngày sau, trong cung liền truyền đến tin tức Minh đế bị bệnh nặng, cả tháng thậm chí còn không thể thiết triều, việc triều chính đều do Tông Chính Vân Thanh một tay nắm giữ, dễ dàng nhận thấy đã có sự thay đổi thiên tử, lòng quan trong triều không khỏi bàng hoàng, các nơi lại truyền đến tin tức lũ lụt, bệnh dịch hoành hành, dân chúng nhằm hướng kinh thành chạy thẳng đến lánh nạn.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
1162 chương
14 chương
10 chương