Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 64 : Thực Hư Truyền Thuyết Ân Dạ Ly Hút Máu
“Đúng a! Ngươi chẳng lẽ không biết, ngày này cả Long thành Tâm Đan chỉ có mười bình, A Thúc cất chứa hai bình, Tâm Đan này vô cùng trân quý a, đối với trị liệu thương độc hết sức hữu hiệu! Ngươi nhanh ăn vào đi!”
Phượng Khinh Vũ cũng không hỏi nhiều liền dùng tay bỏ nắp bình đổ ra một viên thuốc đỏ thẫm, nuốt vào. Rất nhanh, một cỗ cảm giác thấm lạnh từ bên trong bụng xông thẳng lên cổ họng, nhất thời tinh thần sảng khoái không ít.
Lão ngoan đồng lại líu ríu cùng Phượng Khinh Vũ nói toàn chuyện không liên quan tới việc quan trọng lúc sau, nói một hồi liền ngước mắt hướng ngoài cửa sổ dò xét, thấy Minh Nguyệt đã thượng đầu ngọn liễu (*), sắc mặt trở nên khó coi, quay đầu lại dặn dò Phượng Khinh Vũ: “Tiểu nha đầu, nhớ, tối nay vô luận xảy ra chuyện gì, nhớ là không được bước chân ra khỏi căn phòng này.”
(*) chắc là nói MN đã trở về Chiến vương phủ. Mình đọc không hiểu
Dứt lời, thân hình lóe lên, đã biến mất ở ngoài cửa sổ.
Phượng Khinh Vũ đăm chiêu nhìn theo hướng lão ngoan đồng biến mất bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ sâu xa. Tối nay chính là mười lăm tháng tám, đêm trăng tròn, mỗi một năm đêm trăng tròn, trong Chiến Vương phủ sẽ truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp ngày thứ hai sẽ tìm ra nữ nhân bị hút khô máu xác vứt ngoài bãi tha ma. Tất cả tin đồn đều xuất phát từ đây, Chiến Vương mỗi khi trăng tròn sẽ hút máu tươi của xử nữ.
Nàng mới vừa ăn Thiên Tâm Đan thân thể khôi phục được không ít, nhưng vẫn là có chút mệt mỏi, nàng lại tiếp tục lấy ra hai viên đỏ thẫm nữa từ trong bình ăn, thân thể nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái có lực.
Ân Dạ Ly tối nay hung hiểm, nàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Phượng Khinh Vũ ngưng tụ con mắt, thổi tắt cây nến trên bàn, đem cửa mở ra, liền biến mất ở trong bóng đêm.
. . . . . .
Lãm Nguyệt Lâu.
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng lầu chót trên đài cao bóng Ân Dạ Ly cùng Minh Nguyệt công chúa hai người.
Ân Dạ Ly rời lưng hướng về phía lâu đạo lâm phong mà đứng, áo bào đen tuyền bị gió đêm phất lên, bay phất phới, một đầu tóc bạch kim như tuyết, nổi bật dưới ánh trăng. Hắn ánh mắt ám trầm tĩnh mịch, tựa như con nước lớn lại tới trước biển rộng, nhìn như gió êm sóng lặng, lại âm thầm dũng động không thể biết dòng nước ngầm.
“Trên lầu gió lớn, coi chừng bị lạnh!” Minh Nguyệt công chúa từ sau lưng hắn đem một cái áo choàng màu tím khoác lên vai hắn, thanh âm êm dịu.
Ân Dạ Ly nghe vậy thu hồi ánh mắt, xoay người lại, khóe môi vi câu, vuốt ve áo choàng trên người, nói: “Nguyệt nhi, nàng đã đến rồi!”
Minh Nguyệt công chúa mỉm cười, thật sâu ngắm nhìn đôi mắt thâm thuý như biển của Ân Dạ Ly, nhẹ nhàng nói: “A Ly, ta biết ngay chàng lại tới nơi này!”
Ân Dạ Ly chậm rãi đến gần Minh Nguyệt công chúa, khẽ nâng một lọn tóc của nàng lên ngửi, trong mắt tàn khốc chợt lóe rồi biến mất, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nguyệt nhi, nàng dùng là cái gì gội đầu, thật rất thơm à?”
Minh Nguyệt công chúa nghe vậy thân thể khó nhận biết run lên, ngay sau đó hiện lên một tia cười, ngưng Ân Dạ Ly ánh mắt biến ảo mắt, sẵng giọng: “Không nghĩ tới nhiều năm không thấy, A Ly cũng học được miệng lưỡi giảo hoạt vậy, ta dùng là chẳng qua là sử dụng hoa quế cao bình thường thôi!”
“A, khó trách có một cổ nhàn nhạt mùi thơm hoa quế !” Ân Dạ Ly tròng mắt mỉm cười.
Minh Nguyệt công chúa khẽ nhíu mày, trong lòng luôn có loại cảm giác là lạ. Tối nay Ân Dạ Ly lời nói tất cả đều có thâm ý khác.
“Nguyệt nhi, chúng ta lâu như vậy không thấy, nàng cũng không muốn xem xem ta rốt cuộc biến thành cái bộ dạng gì rồi sao?” Ân Dạ Ly tu mi chau lên, ánh mắt vẫn như cũ mỉm cười, nụ cười kia lại không tài nào chạm tới đáy mắt.
Minh Nguyệt công chúa ánh mắt lóe lên, nói: “Này, chuyện này. . . . . .”
Minh Nguyệt công chúa ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, ngay sau đó trấn định lại: “Dĩ nhiên muốn a! Nhưng ngươi nếu đeo lên mặt nạ, nhất định là có nguyên nhân, chàng thực muốn cho ta xem thì tự nhiên sẽ cho ta xem.”
Ân Dạ Ly sau khi nghe xong, không vội nói tiếp, chỉ là nhìn Minh Nguyệt công chúa xích xích mà cười hai tiếng.
Minh Nguyệt công chúa hô hấp gấp hơn, nhịp tim loạn nhịp đập thình thình, gắng sức duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
“Làm sao ngươi không tìm ra lý do tốt hơn được a! Đừng quanh co nữa!” Ân Dạ Ly con mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn Minh Nguyệt công chúa, không đúng, Minh Nguyệt công chúa chỉ là giả phải là Khúc Điệp Y mới đúng.
Dứt lời, Minh Nguyệt công chúa thân thể nặng nề run lên, lảo đảo lui về phía sau, vịn lan can suýt ngã nhào, nàng cố gắng trấn định, nhưng sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt: “A Ly, ngươi ở đây nói gì à? Ta thế nào nghe không hiểu.”
“Ồ! Ngươi đã bại lộ, còn phải lại tiếp tục giả bộ nữa sao?” Ân Dạ Ly nhìn Minh Nguyệt công chúa đúng hơn là Khúc Điệp Y, lạnh lùng nói.
Khúc Điệp Y tự biết giấu giếm nữa cũng là không gạt được, không khỏi đứng thẳng lại, ha ha cười nói: “Ngươi là thế nào nhận ra ta?”
Nàng tự nhận là đã ngụy trang giống tới không chê vào đâu được, bất kể là dung mạo hay là thanh âm, nàng đều là mười phần đủ mười diễn giống y lột, Ân Dạ Ly là như thế nào nhìn thấu nàng, từ lúc nào hắn biết nàng là giả mạo?
“Thứ nhất, ngươi mặc dù đem mái tóc bahcj kim duy chỉ Dực Tộc chúng ta có nhuộm đen, lại dùng hoa quế cao nồng đậm che giấu mùi thuốc nhuộm, nhưng là ngươi lại quên một điểm, Nguyệt nhi mặc dù thích dùng hoa quế cao gội đầu lại thích dùng thêm mật ong, hơn nữa ngươi vì che giấu mùi thuốc nhuộm, phân lượng sử dụng so với Nguyệt nhi bình thường dùng cũng là rất nhiều; thứ hai, chúng ta gặp nhau tới nay, ngươi chưa bao giờ yêu cầu ta tháo mặt nạ xuống, ta cùng Nguyệt nhi chia cách lâu ngày, nếu ngươi thật là nàng, như thế nào lại không muốn trước tiên nhìn lại dung nhan của ta, chỉ có một cách giải thích chính là ngươi sớm đã biết rõ mặt của ta bởi vì mười bảy năm trước chính thuật pháp cắn trả của ngươi khiến ta trở nên xấu xí; thứ ba, quanh ta đầy những tin đồn hút máu xử nữ đêm trăng tròn, ngươi chưa bao giờ hỏi ta, đó là bởi vì mười năm nay hàng năm những cô gái bị dung mạo của ta hù chết đều là do ngươi cố ý đưa vào Chiến Vương phủ. Ta nghĩ những cô gái kia bị hút khô máu tươi, cũng là ngươi gây nên chứ? Quá nhiều dấu hiệu chứng minh ngươi không phải Nguyệt nhi như vậy, ngươi lại hiểu biết về ta, còn có thể làm giả bộ dáng ra vẻ Nguyệt nhi ngày trước, trừ Khúc Điệp Y ngươi ra còn có ai?”
“Ha ha, hoá ra là như vậy !” Nàng không nghĩ tới đem khuôn mặt Minh Nguyệt nhi thế vào khuôn mặt mình, hấp thụ tất cả ký ức thuộc về Minh Nguyệt nhi, lại bắt chước thanh âm Minh Nguyệt nhi đến cơ hồ giống nhau như đúc, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
“Ngươi rốt cuộc là từ khi nào nhìn thấu ta sao?” Khúc Điệp Y thật sâu chằm chằm ngưng ánh mắt nơi nam nhân nàng yêu ngàn năm cũng là người nàng hận ngàn năm trước mặt.
“Tại bữa tiệc ngươi ra đề, khơi dậy ký ức của ta cùng Nguyệt nhi khi tình nồng ý đượm, thật sự khiến ta thiếu chút nữa tin ngươi rồi, nhưng khi ta cùng ngươi trở về phủ, ta liền chú ý đến hương tóc trên đầu ngươi, từ khi đó ta bắt đầu lưu ý đủ loại lời nói của ngươi, mặc dù giống, lại cũng chỉ giới hạn trong giống mà thôi!”
Khúc Điệp Y chậm rãi lui về phía sau, con ngươi chuyển động, lấm lét nhìn trái phải. Nếu Ân Dạ Ly đã biết thân phận của nàng, tối nay nơi này liền đã bày Thiên La Địa Võng. Nàng phải tìm ra cách có thể thành công chạy trốn.
“Ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn có thể ra khỏi nơi này sao?” Ân Dạ Ly lạnh lùng dứt lời, thốt nhiên ra tay, bàn tay lộn , một chuỗi phù chú bay ra đánh thẳng Khúc Điệp Y.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, trên đài cao nổ ra một hố tròn lớn bằng một cái miệng chén, xung quanh phả ra khói xanh, có thể thấy được một kích này uy lực không thể khinh thường.
Khúc Điệp Y nghiêng người khó khăn lắm mới tránh qua, giảo hoạt lộn một vòng, một chuỗi phù chú đồng thời huơ ra.
Ân Dạ Ly nói chưởng niệm chú, một chuỗi phù chú bay ra huyễn hóa thành một đạo Lam Bạch ánh sáng cùng Khúc Điệp Y một đạo Đạm Tử ánh sáng trên không trung chạm vào nhau.
Bùm … một tiếng nữa, Ân Dạ Ly cùng Khúc Điệp Y hai người cùng nhanh chóng lui về phía sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại.
Khúc Điệp Y đôi lông mày nhíu lại, mắt lạnh liếc nhìn Ân Dạ Ly: “Ngươi khôi phục Thuật pháp rồi?”
“Ha ha, không ngờ tới sao! ?” Ân Dạ Ly mắt lạnh liếc nhìn Khúc Điệp Y, cười nói. Thì ra là Ân Dạ Ly này ngày đó nhờ Thẩm kính chi giúp hắn chuyện, chính là dùng thuật pháp trợ giúp hắn khôi phục công lực. Chỉ là, hắn mới vừa khôi phục, chỉ có ba thành công lực, lúc này giao đấu với Khúc Điệp Y, vừa rồi đã dùng hết toàn lực. Nếu như đánh tiếp nữa, nhất định sẽ bị nàng ta nhìn ra điểm yếu.
“Phượng Khinh Vũ! ?” Khúc Điệp Y đột nhiên hướng đầu hành lang nơi Ân Dạ Ly đang quay lưng vào, âm thanh kinh sợ kêu lên.
Ân Dạ Ly nghe vậy xoay người nhìn lại, lại phát hiện đầu hành lang tối om om, một bóng người cũng chẳng thấy.
“A Ly! Ta nhất định sẽ trở lại.” Khúc Điệp Y nhanh chóng lật người hóa thành một đạo vòng cung xinh đẹp, tung người nhảy mấy vòng xuống khỏi Lãm Nguyệt Lâu. Lời nói băng lạnh theo gió đưa tới, mang theo quyết tâm.
Ân Dạ Ly chạy vội tới bên lan can, nhìn bóng dáng Khúc Điệp Y bay vọt ra, môi mỏng vi câu, tiếng cười lạnh ngưng tụ thành một tiếng cười hướng phía dưới đưa đi: “Khúc Điệp Y, ngươi tối nay đừng mơ tưởng đi ra Chiến Vương phủ!”
Thiên La Địa Võng đã bố trí sẵn sàng, dù Khúc Điệp Y có hóa thành chim bay trên trời, cũng khó mà chắp cánh bay đi.
Đang lúc Ân Dạ Ly cùng Khúc Điệp Y giao đấu trên Lãm Nguyệt Lâu, Phượng Khinh Vũ vừa đúng từ trong phòng khách vọt ra. Nàng nghe được âm thanh tương tự với tiếng nổ tung, ngưng mắt hướng thanh âm nơi phát ra nhìn lại. Tiếng nổ mạnh phát ra từ trên đài cao ở Lãm Nguyệt Lâu, là Ân Dạ Ly cùng Khúc Điệp Y so đấu thuật pháp mà phát ra tiếng vang kịch liệt.
Lãm Nguyệt Lâu cao trăm trượng, Phượng Khinh Vũ xa xa nhìn lại, ngước mắt lên trên lầu chót chỉ còn thấy hai điểm nhỏ. Trong lòng nàng lo lắng cho Ân Dạ Ly, không khỏi đề tốc hướng Lãm Nguyệt Lâu chạy như điên.
Trong lòng nàng đã sớm phỏng đoán, cái tin đồn Ân Dạ Ly ở đêm trăng tròn hút máu tươi xử nữ, nhất định là bởi vì Ân Dạ Ly trúng phải độc tố nào đó, hoặc là luyện công Tẩu Hỏa Nhập Ma … Nguyên nhân, cần dùng máu xử nữ tới giải độc hoặc khôi phục công lực. Vì vậy hiển nhiên lúc này mà nói, chính là lúc Ân Dạ Ly suy yếu nhất.
Nàng tại sao có thể để mặc hắn khi yếu đuối bị thương tổn, nàng lập tức chạy tới! ( xin tha thứ cho nữ chính của chúng ta đi! Nàng thật sự là đã xem quá nhiều Tiểu Thuyết Võ Hiệp cùng tiểu thuyết xuyên việt ở thời hiện đại, cho nên liên tưởng đặc biệt phong phú. Mà mới vừa rồi nàng nghĩ tới, đều là tình tiết trong cẩu huyết tiểu thuyết => lời tác giả các bạn nhé )
Khúc Điệp Y tung mình từ mái nhà nhảy xuống, chạy như bay ra khỏi Chiến Vương phủ. Khúc Điệp Y từ xa trông thấy Phượng Khinh Vũ, tung người mấy cái, khoảng cách giữa hai người chỉ kém trăm mét. Trong nháy mắt, Khúc Điệp Y cong khoé môi, trên khuôn mặt yêu kiều nhỏ nhắn lộ ra nụ cười âm hiểm.
Khúc Điệp Y nhìn Phượng Khinh Vũ đang tiến lại ngày càng gần ánh mắt âm độc, khóe môi nâng lên. Tới vừa đúng lúc! Nàng đang lo không tìm được biện pháp không bị thương chút nào mà vẫn ra khỏi Chiến Vương phủ, trời cao đã ban cho nàng con tin hữu hiệu nhất.
Phượng Khinh Vũ cũng nhận ra Khúc Điệp Y, nàng nhíu mày nhìn, tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm: “Minh Nguyệt công chúa vội vội vàng vàng như vậy, chẳng lẽ muốn đi gấp sao?”
“Phượng Khinh Vũ, ngươi tới đúng lúc lắm!” Khúc Điệp Y nhìn bàn tay Phượng Khinh Vũ đặt trên chuôi kiếm, cười lạnh nói.
Dứt lời, Khúc Điệp Y chợt thân hình lóe lên, trong khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh), người đã tiến tới gần bên Phượng Khinh Vũ.
“Xoạt!” Phượng Khinh Vũ nhanh chóng đem trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khắc hình đoá hoa, liền nhắm thẳng Khúc Điệp Y đâm tới.
Khúc Điệp Y hơi cúi mình né sang một bên, linh xảo tránh đường kiếm của Phượng Khinh Vũ, đồng thời bàn tay tung bay, một chưởng đánh vỗ vào vai trái Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ lui về phía sau hai bước, cố nhịn dòng huyết khí đang cuồn cuộn trực trào lên cổ họng, trụ kiếm tự lập (*), lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngước mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười trộm của Khúc Điệp Y.
(*) chống kiếm xuống để giữ thăng bằng
Phượng Khinh Vũ đôi mày thanh tú ngưng tụ, cầm kiếm lại xông lên.
Khúc Điệp Y cũng không rảnh rỗi đứng đây tỉ thí công phu cùng Phượng Khinh Vũ, bàn tay nàng lật lên, một chuỗi phù chú bỗng dưng bay ra, hóa thành một đạo Tử Quang quang đánh thẳng vào cổ tay Phượng Khinh Vũ. Chỉ nghe “Leng keng” một tiếng, Phượng Khinh Vũ chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, kiếm đã rời tay rơi xuống đất.
Khúc Điệp Y thân hình lấn đến gần, tay nhanh chóng rút ra một thanh chuỷ thủ, một đạo ngân quang loé lên kề sát cổ Phượng Khinh Vũ, cảm giác băng lạnh lập tức tẩm thể đánh úp tới.
“Phượng tiểu thư, đành làm phiền ngươi đưa ta ra ngoài rồi !” Khúc Điệp Y ghé sát vành tai Phượng Khinh Vũ mị hoặc nói.
Phượng Khinh Vũ đôi mày thanh tú nhăn lại thật sâu, hận mình từ khi sinh ra đều là làm hư việc nhiều hơn là thành công, càng thêm không nghĩ tới cô Minh Nguyệt công chúa này lại là một cao thủ thâm sâu khó lường, nàng sử dụng cổ võ Giảo Giảo thế gia chẳng mấy người có thể làm đối thủ, vậy mà giao đấu hai chiêu qua lại nàng đã bại trong tay cô ta. Chỉ là, vừa rồi Minh Nguyệt công chúa phóng ra một đạo Tử Quang hết sức cổ quái, chẳng lẽ đây chính là pháp thuật mà Ân Dạ Ly nói đến sao?
“Buông nàng ra!” Một bộ áo bào đen tuyền cuốn tới, nhanh chóng dừng lại trước mặt Khúc Điệp Y và Phượng Khinh Vũ, thanh âm mang theo sự tức giận bừng bừng. Ân Dạ Ly công lực chỉ khôi phục ba thành, phải nhờ tới Thẩm Kính Chi cùng Tử Y vệ ở vương phủ chung quanh bày ra Thiên La Địa Võng, để tránh bị Khúc Điệp Y phát hiện hắn bây giờ căn bản không phải là đối thủ của nàng, cho nên khi Khúc Điệp Y chạy trốn khỏi Lãm Nguyệt Lâu, cũng không lập tức đuổi theo. Lúc này lại thấy Phượng Khinh Vũ rơi vào tay Khúc Điệp Y tay, có thể nào không giận?
“Vương gia!” Phượng Khinh Vũ thấy Ân Dạ Ly tiến đến, ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại cảm thấy mình gây thêm phiền toái cho hắn, liền thu ánh mắt hằng mi rủ xuống, ngưng bặt tiếng nói.
“A Ly! Ngươi như vậy lại đi thích nữ tử xấu xí này sao?” Khúc Điệp Y cảm thấy Ân Dạ Ly có tình ý với Phượng Khinh Vũ quan tâm thật lòng, trái tim chua xót, giọng điệu càng phát ra cường ngạnh.
“Khúc Điệp Y, ta không cho phép ngươi vũ nhục Vũ nhi! Trong lòng ta, nàng so với ngươi tốt hơn rất nhiều!” Ân Dạ Ly lạnh lùng liếc nhìn Khúc Điệp Y, tiếp tục nói, “Ngươi đừng cho là ngươi giả dung mạo Nguyệt nhi là có thể biến thành nàng, ngay cả khuôn mặt của mình cũng phải giả dung mạo của người khác, sao lại xứng nói đẹp xấu.”
Khúc Điệp Y bị Ân Dạ Ly nói xong trái tim đau xót, nếu không phải là Ân Dạ Ly si mê Minh Nguyệt, vô luận mấy kiếp mấy đời đều muốn tìm được Minh Nguyệt, nàng làm sao lại nghĩ đến đem khuôn mặt chuyển thế đời thứ hai của Minh Nguyệt nhi đổi trên mặt mình, bắt ép bản thân từ trong ra ngoài phải biến thành một người hoàn toàn khác. Yêu một người, yêu đến mức hèn mọn, còn bị chính người mình yêu khinh bỉ, Khúc Điệp Y nàng làm sao chịu đựng sự uất ức này thêm nữa!
Phượng Khinh Vũ nghe được lời nói kia trong lòng ấm áp vô cùng, Ân Dạ Ly đối với nàng là thật lòng.
“Hừ! A Ly, ngươi đối với nàng như vậy, còn nàng trong lòng có ngươi sao? Trong lòng nàng căn bản không có ngươi!” Khúc Điệp Y lạnh lùng nói.
“Trong lòng nàng có ta hay không, không cần người ngoài tới bình luận. Ta tự sẽ hiểu.” Ân Dạ Ly cũng không đau lòng vì sự khích bác của Khúc Điệp Y, lạnh nhạt lên tiếng.
Phượng Khinh Vũ nghe vậy rất là vui mừng, trong lòng nàng cũng không phải là không có Ân Dạ Ly, nhưng bởi vì chuyện chuyển thế mà canh cánh trong lòng. Nàng muốn người hắn yêu chính là mình, không phải là kiếp trước của mình cũng không phải kiếp sau.
“Nếu trong lòng nàng có ngươi, cũng sẽ không một mực gọi ngươi một tiếng Vương gia!” Cách xưng hô lạnh lùng xa cách như vậy tuyệt không phải cách gọi người mình yêu hơn tất cả.
“Khúc Điệp Y, ngươi rất nhàm chán!” Ân Dạ Ly chân mày nhíu lại, ánh mắt âm lãnh. Kỳ thực, Phượng Khinh Vũ vẫn gọi hắn là Vương gia, mà không phải Ly hoặc A Ly, trong lòng hắn là có chút suy nghĩ. Nhưng là hắn tôn trọng Phượng Khinh Vũ, hiểu nàng vẫn canh cánh chuyện kiếp trước kiếp này nói như vậy có thể chỉ là cố ý. Hắn không trách nàng, hắn sẽ từ từ dùng chân tình của mình cảm hóa nàng.
“A Ly, ta đã sớm nói qua rồi, những người phàm tục căn bản không xứng đáng để ngươi vì nàng khuynh tâm, nàng căn bản không xứng với ngươi! Dực Tộc chúng ta chính là thiên thần đời sau. . . . . .”
“Đủ rồi! Buông nàng ra!” Ân Dạ Ly giận dữ mắng mỏ, cắt đứt lời nói của Khúc Điệp Y, bàn tay lật lên, sẵn sàng động thủ. Thấy Khúc Điệp Y căn bản không động, Ân Dạ Ly lại một thanh quát chói tai: “Ta nói ngươi mau buông nàng ra!”
“Ưmh. . . . . .” Phượng Khinh Vũ khẽ rên thành tiếng, da cổ mịn màng bị lưỡi dao sắc bén cứa một đường, máu tươi chảy ra, nổi bật trên da thịt trắng nõn, như một đóa hoa hồng ướt át.
Ân Dạ Ly thấy thế, ánh mắt khát máu.
“Để cho ta đi! Bằng không. . . . . .” Khúc Điệp Y nói lưỡi dao sắc bén lại hướng cổ Phượng Khinh Vũ tiến tới gần hơn.
Phượng Khinh Vũ bị bức phải khẽ nâng cằm, một chút cũng không thể cử động, chỉ cần nàng nhúc nhích, lưỡi dao sắc bén kia sẽ chặt đứt cổ họng của nàng. Nàng phải trấn định! Nàng không thể cho thêm Ân Dạ Ly thêm phiền!
Ân Dạ Ly chỉ đành phải tránh ra, hắn không thể đánh liều với sinh mạng Phượng Khinh Vũ.
“Phượng nha đầu! ?” Lúc này, lão ngoan đồng cũng không biết từ nơi nào xông ra, vừa thấy Phượng Khinh Vũ bị khống chế, không khỏi cả kinh kêu lên.
Phượng Khinh Vũ thần sắc kinh hoàng liếc nhìn lão ngoan đồng một cái, bị Khúc Điệp Y kèm hai bên hướng cửa chính đi ra, trên gáy đặt một thanh chuỷ thủ băng lạnh, nàng nhất thời không thể lên tiếng, chỉ là sử dụng ánh mắt nói cho lão ngoan đồng để hắn khỏi phải lo lắng.
“Không được phép tới gần, nếu không ta lập tức muốn mạng của nàng!” Khúc Điệp Y kèm hai bên Phượng Khinh Vũ nhanh chóng lui về phía sau, một đôi tròng mắt quyến rũ lại lạnh lùng nhìn lão ngoan đồng cùng Ân Dạ Ly.
Rất nhanh, Khúc Điệp Y liền kèm hai bên Phượng Khinh Vũ cách Ân Dạ Ly hai người một khoảng xa, tất cả hộ vệ cũng vây ở bốn phía, nhưng bởi vì trong tay nàng có con tin mà không dám lấn đến gần. Tử Y vệ ẩn ở trong bóng tối, cố gắng tìm kiếm một đường đột phá giải cứu Phượng Khih Vũ.
“A Thúc!” Lão ngoan đồng đến gần Ân Dạ Ly, lấm lét liếc Ân Dạ Ly một cái, thử dò xét tình hình mà nói.
“Ta giao phó ngươi những gì? Ngươi sao sơ suất như vậy!” Ân Dạ Ly đang bừng bừng lửa giận không có ai phát tiết, lão ngoan đồng vừa lúc tới đây đúng là tự kề đao vào cổ.
“Con biết mình sai rồi! Nhưng, A Thúc, con đã dặn Phượng nha đầu không được ra ngoài, ai biết nàng. . . . . .” Lão ngoan đồng phân bua.
“Sai lầm rồi chính là sai lầm rồi, còn muốn đem sai lầm đẩy tới trên người người khác!” Ân Dạ Ly trừng mắt lạnh, giận dữ mắng mỏ.
Lão ngoan đồng lui sang một bên, chỉ sợ nhìn thẳng càng khiến Ân Dạ Ly thêm tức giận, ngập ngừng mà nói: “Đúng, đúng, con sai, là lỗi của con!”
“Vương gia, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai, việc cấp bách lúc này là nghĩ cách cứ Phượng tiểu thư!” Mạc Ngôn nhịn không được, vội vàng nhắc nhở Ân Dạ Ly.
Ân Dạ Ly nghe Mạc Ngôn nhắc nhở, lúc này đành nén sự phiền não trong lòng, lạnh lùng phân phó: “Mạc Ngôn, ngươi mang 20 tên Tử Y vệ lập tức ra ngoài Vương phủ, theo dõi nhất cử nhất động của Khúc Điệp Y, tìm thời cơ cứu Vũ nhi.”
“Thông nhi, ngươi lập tức đi thông báo Thẩm Kính Chi, nói hắn tới tiền môn Vương phủ, ngàn vạn lần phải chú ý sự an toàn của Vũ nhi!” Thẩm Kính Chi cùng Ân Dạ Ly bàn bạc xong, khi đó vì Ân Dạ Ly đã vạch trần Khúc Điệp Y, liền mai phục tại cửa sau. Nhưng bây giờ tình huống có biến, không thể không nghĩ đối sách khác rồi.
Nhất thời mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, Mạc Ngôn cùng lão ngoan đồng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm. Ân Dạ Ly chau chặt lông mày, lúc này mới hướng nơi cửa chính chạy như bay.
Khúc Điệp Y kèm hai bên Phượng Khinh Vũ đã đi tới cửa chính Vương phủ, trong lúc đó Tử Y vệ vẫn đang ẩn thân khắp nơi trong Vương phủ từ trên tàng cây đến trên mái hiên, mở to đôi mắt hết sức chăm chú quan sát hai người, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi ngờ.
Tình hình này là thế nào?
Bọn họ là tùy tướng cận thân sớm tối đều không rời Ân Dạ Ly nửa bước, đương nhiên nhận biết người đang bị Khúc Điệp Y kèm hai bên chính là cô nương luôn lui tới Vương phủ thân mật như ở nhà Phượng gia đại tiểu thư Phượng Khinh Vũ.
Phải làm sao đây?
Lúc này, một tiếng huýt sáo sắc lạnh tự phía trước truyền đến. Chúng Tử Y vệ lập tức cau mày, bởi vì bọn họ nghe hiểu được ý tứ nhắn nhủ trong đó là ngưng công kích.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng ẩn mình trong chỗ tối mắt lạnh ngắm nhìn, chờ đợi thủ lĩnh lần nữa ra hiệu lệnh.
Khúc Điệp Y lạnh lùng đảo mắt nhìn sang nhưng căn bản nhìn không ra sáu cái bóng lớn đang chờ ở một bên, nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục hướng cửa chính đi ra.
Thị vệ đứng gác cửa chính, vừa thấy Khúc Điệp Y cùng Phượng Khinh Vũ, lập tức liền cảnh giác.
“Mở cửa!” Khúc Điệp Y lạnh lùng ra lệnh.
Hai người thị vệ thấy thế, có chút chần chờ.
Mới chần chờ trong chốc lát, Khúc Điệp Y đã nóng vội không đợi được, lật bàn tay, một đạo Tử Quang chợt phóng ra, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người thị vệ giữ miệng phun máu tươi té nhào xuống đất.
Phượng Khinh Vũ thấy Khúc Điệp Y nháy mắt đã ra tay cướp đi hai mạng người, không khỏi chau chặt chân mày, hàng lông mi đen dài rũ xuống, lạnh lùng dò xét quang cảnh quanh mình cùng để ý lưỡi dao sắc bén đang kề ngang cổ, trong đầu liên tiếp xuất hiện rất nhiều phương pháp tự giải thoát mình chỉ là đều phải phủ nhận.
Chợt, trăng tròn nơi chân trời càng thêm chói lọi, trắng muốt đem cả vùng đất trong nháy mắt chiếu lên sáng ngời, tựa như đèn pha bình thường đâm vào mắt người.
Khúc Điệp Y cùng Phượng Khinh Vũ nhất tề cả kinh, cùng ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Chỉ thấy bảy ngôi sao nhỏ từ bốn phương chậm rãi di chuyển về phía vầng trăng sáng, từ từ tại một vòng vây bọc xung quanh mặt trăng. Một đám mây huyết hồng sắc nhỏ chậm rãi, chậm rãi hướng phía mặt trăng sáng trắng thanh khiết kia dời đi. Chầm chậm bao trùm toàn bộ khối tròn trên bầu trời.
Phượng Khinh Vũ nhìn mặt trăng tròn đang dần nhuộm màu máu đỏ, hô hấp trong nháy mắt có phần chậm lại.
Thất Tinh nhiễu nguyệt, Huyết Nguyệt tái hiện.
Chẳng lẽ lời tiên đoán kia thật sẽ xảy ra vào tối nay sao?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
1162 chương
14 chương
10 chương