"Gíup ta nói với hắn... cáo biệt."
"Ừ." Vũ Thú Kình đáp một tiếng, ánh mắt ấm áp.
"Ta đi đây." Quân Lam Tuyết mỉm cười.
Cha, ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt.
Tiểu Ngôn, ngươi phải chiếu cố thật tốt cho cha.
Vô Nham, ngươi phải sống tốt... Thật tốt.
Quân Lam Tuyết giương mắt, nhìn từng đoàn mây cuốn rồi lại tan nơi phương xa, lòng dạ trống trải, kéo dây cương, giục ngựa phóng đi.
"Ta vẫn sẽ ở đây."
Sau lưng, mơ hồ truyền đến âm thanh thật nhỏ của Vũ Thú Kình, Quân Lam Tuyết giật nhẹ mình, chợt bật cười vui vẻ.
Ta biết ngươi sẽ ở đây.
Vì thế ta yên tâm.
Mặt trời mọc trên cao, ở trên trời cao vẽ nên một cảnh sắc rực rỡ, Vũ Thú Kình đứng tại chỗ, lẳng lặng giương mắt nhìn bóng người đã biến thành một chấm đen, khẽ cười.
Có một số việc, một số lời.
Không cần nói rõ, bởi vì ta biết, ngươi sẽ hiểu.
Hắn mỉm cười xoay người, dùng cách thức tiêu sái nhất, kết thúc tình yêu mà mình chưa bao giờ nói ra.
Vừa xoay lại, hắn hơi ngẩn người, sau lưng, một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới cửa thành, quyến luyến nhìn về phương xa, vẻ mặt thâm tình.
"Ngươi đã đến rồi." Hắn phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói ra một chữ, giọng nói quen thuộc, phảng phất tựa như một vị bằng hữu đã quen biết rất lâu, nhưng cũng chỉ có bọn họ mới biết, hôm nay, là lần thứ hai bọn hắn gặp nhau.
Khúc Vô Nham chậm rãi gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài: "Nàng đi rồi sao?"
"Ừ." Vũ Thú Kình như có điều suy nghĩ liếc hắn một cái: "Nàng muốn nói lời từ biệt với ngươi, vì sao lúc vừa rồi ngươi không xuất hiện?"
Khúc Vô Nham chắp tay sau lưng, nhẹ cười khổ: "Nàng hi vọng ta sẽ quên nàng, sống cho thật tốt."
Bởi vì đó là hi vọng của nàng, vì thế, hắn sẽ cố quên nàng, sống cho thật tốt.
Khúc Vô Nham cười với hắn một tiếng, cũng chắp tay xoay người, chậm rãi rời đi.
Tuyết Nhi, từ lúc ngươi nói ta đã yêu nhầm người.
Đột nhiên ta lại nhân thấy, bốn năm nay, tràn ngập trong đầu ta, không phải là Tuyết Nhi trước kia, mà là ngươi sau khi mất trí nhớ,
Ngươi quật cường, ngươi thiện lương, ngươi kiên định.
Những thứ này, Tuyết Nhi trước kia đều không có.
Thì ra, trong lúc vô tình, ngươi, đã sớm thay thế mọi bóng dáng trong đầu ta.
Khúc Vô Nham từng bước từng bước quay trở về, cước bộ rất nhẹ nhàng, suy nghĩ lại bay xa, vượt qua thiên sơn vạn thủy, trôi ngược thời gian.
"Ngươi là ai? Thủy Nhược tỷ tỷ mang ta đến Khúc gia chơi, mới vừa rồi là ca ca ngươi sao?"
"Tránh ra."
"Ta không tránh, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, tại sao hắn lại đánh ngươi? Hắn nói ngươi là con riêng, nhưng tại sao lại mắng ngươi là tạp chủng, tạp chủng có nghĩa là gì?"
"Ta bảo ngươi tránh ra!"
"Hung dữ như vậy làm gì a, cha ta đã nói, nam tử hán luôn phải biết kiềm chế, ngươi như vậy sau này sẽ không lấy được nương tử."
"..."
***********
"Vô Nham ca ca, ta thích ngươi."
"Quân Lam Tuyết đồ ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi ngăn cản làm gì, tên gia hỏa kia chỉ cần đánh ta mấy cái liền sẽ hết giận thôi."
"Ta đã nói rồi, bởi vì ta thích ngươi, so với Thủy Nhược tỷ tỷ ta còn thích ngươi hơn."
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
17 chương
14 chương
10 chương
68 chương