Quân Lam Tuyết ngẩng đầu, cũng đã không còn thấy được bóng dáng của hắn, dưới ánh trăng, phòng giam lạnh lẽo yên ắng, chỉ có mùi mê hương nhàn nhạt quanh quẩn.
Nàng dựa lưng vào tường, giống như bức tường kia có thể chống đỡ toàn bộ sức lực của nàng.
Tô Lăng Trạch, ngươi là người duy nhất khiến ta động tâm, lại không có cách nào để đi cùng với ngươi.
Tình cảm như vậy, quá nặng nề.
Liên tục năm ngày, trong Thiên lao của Đô Đốc viện, Quân Lam Tuyết buồn bã dựa vào tường, hai mắt rũ xuống.
Lúc Vô Nham tới đây, nàng vẫn chưa nói với hắn về chuyện tình của Thủy Nhược.
Bởi vì nàng tin, Vô Nham sẽ biết.
Vì thế, bọn họ không ai mở miệng nhắc đến Thủy Nhược.
Hai người an tĩnh nói ra kế hoạch đã an bài.
Cũng không biết vì sao, vào ngày thứ tư, đám người Quân Tử Y cùng Quân Tương Đình đã bị mang ra khỏi nhà giam này, dựa vào khẩu khí của ngục tốt kia tựa hồ vẫn là đưa bốn người bọn họ tách ra nhốt.
Chẳng lẽ đã vào nhà giam này còn sợ bọn hắn chạy trốn hay sao, Quân Lam Tuyết cười lạnh, nhưng trong lòng nàng đều biết, kiếp nạn này chỉ sợ không dễ dàng qua được.
Gió đêm nay, cực kì mát mẻ, trời đã vào thu.
Đêm sau, gió rất mát mẻ, trong không khí lan tràn một mùi vị lạnh lẽo, không hề lạnh, chỉ là bản thân cảm thấy lạnh lẽo.
Đêm tối nay, vô cùng yên tĩnh, nhiều ngày tai ương ở trong ngục làm Quân Lam Tuyết gầy đi không ít, chỉ là một người một nhà tù thật sự có chút thiếu độ ấm, nàng nhìn phòng giam Quân Mạc Thiên đối diện, không biết sao, tinh thần nàng bỗng nhiên tỉnh táo, xê dịch ngồi xuống cạnh cửa phòng giam.
"Cha, ngủ sao?"
Thân thể Quân Mạc Thiên khẽ giật, chậm rãi mở mắt, trong mắt vương vấn mấy phần nhu hòa.
"Thân thể người có tốt không?" Giọng nói của Quân Lam Tuyết cũng không lớn, cũng không đánh thức người trong phòng giam khác, đã tiến vào nhiều ngày như vậy, nàng vẫn không biết được lúc trước Quân Mạc Thiên bị thương như thế nào, nhưng khi nhìn thấy vết máu khô ghê người kia vẫn làm nàng lo lắng không thôi như cũ.
Song liên tục vài ngày, miệng vết thương vẫn không được xử lí tốt, không biết có thể bị nhiễm trùng hay không.
Ánh mắt Quân Mạc Thiên sáng ngời nhìn lại nàng, thấp giọng nói: "Không ngại."
"....." Biết là hắn muốn để mình yên lòng, nhưng Quân Lam Tuyết vẫn không cách nào an tâm.
Quân Mạc Thiên xác thực không muốn làm nàng lo lắng, bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác nói: "Ngươi cùng Tô Lăng Trạch, có quan hệ thế nào."
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết sửng sốt, có chút bối rối ngẩng đầu lên: "Cha......."
"Đêm đó, các ngươi nói gì, ta đều nghe được." Quân Mạc Thiên thản nhiên nói.
Thì ra cha nàng không bị hôn mê, ngẫm lại cũng đúng, có lẽ tam trưởng lão nhất định cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta thích hắn."
Đáp án trong dự liệu, Quân Mạc Thiên nhíu nhíu mày, nếu lúc trước, hắn nghe Quân Lam Tuyết nói vậy, nhất định sẽ nghi ngờ, Tuyết Nhi cùng Vô Nham yêu nhau như vậy, làm sao có thể yêu người khác?
Chỉ là ngày trước.Nhưng, Thủy Nhược ngày đó, lại khiến hắn bừng tỉnh.
Có lẽ, lúc trước Tuyết Nhi, thật sự là lợi dụng tình cảm của Vô Nham đi.
Quân Mạc Thiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Quân Lam Tuyết cũng trầm mặc, mặc kệ sự thật có phải giống như những gì Thủy Nhược nói hay không, nàng đối với Vô Nham, cuối cùng vẫn là mang nợ.
Giờ sửu một khắc.
Quân Lam Tuyết cảm thấy có chút mệ nỏi, nàng nhìn một chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà, từ từ trở về góc nằm chợp mắt.
Quân Mạc Thiên cách hai cánh cửa phòng giam nhìn nàng, lộ ra chút mỉm cười.
Tuyết Nhi, hài tử của ta, trên thế giới này ai cũng phải chết, duy chỉ có ngươi, là không được.
Ngươi là con của ta cùng Thanh nhi, ngươi cùng Tiểu Ngôn, nhất định phải sống thật tốt.
Truyện khác cùng thể loại
1110 chương
21 chương
87 chương
4 chương
50 chương
18 chương
169 chương