Bên trong quán rượu thành Hào Châu.
Tô Lăng Trạch dẫn đầu bước vào phòng, một thân áo bào màu đen, chững trạc, nội liễm.
Khúc Vô Nham theo sau, một thân trắng thuần thanh nhã, mang theo hơi thở trầm tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.
"Ngươi định bàn chuyện gì với ta?" Thấy hắn ngồi xuống, Tô Lăng Trạch cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khúc Vô Nham mặt không đổi sắc, đáy mắt lộ ra ý tứ cười nhạt mà quan sát Tô Lăng Trạch, khí tức thượng thừa mơ hồ tản mát quanh thân, không chút nào thua kém Tô Lăng Trạch.
Bạc môi nhếch lên, mắt phượng giương nhẹ, Khúc Vô Nham bình thản ung dung quan sát hắn, mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hoàng thất Tĩnh Uyên tổng cộng có mười bảy vị hoàng tử, bốn vị công chúa, đúng không?"
Hắn ta không trả lời mà lại đặt câu hỏi.
Tô Lăng Trạch khẽ nheo mắt, không lên tiếng.
Khúc Vô Nham tiếp tục nói: "Trong đó có ba vị hoàng tử vừa ra đời đã yểu mệnh, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bỏ mạng sa trường, Lục hoàng tử cùng Cửu hoàng tử khi còn nhỏ trượt chân ngã xuống hồ mất sớm, Thật Nhất hoàng tử trời sinh đã bị khiếm thính, Thập Ngũ hoàng tử bạo bệnh qua đời... còn Thập Thất hoàng tử nhỏ tuổi nhất thì vừa vặn mới ra đời, bây giờ cả Hoàng thất chỉ còn lại chín vị hoàng tử, nhưng trong chín người, thì Hoàng đế Tĩnh Uyên chỉ yêu thích mình ngươi, chính là người có hy vọng lấy được hoàng vị, ta nói, không sai chứ?"
Mi tâm Tô Lăng Trạch khẽ động, hờ hững liếc hắn ta một cái, trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"
Ngôi vị hoàng đế, có tốt như vậy không?
Ai cũng nói như vậy.
Ai ai cũng bảo hắn được phụ hoàng sủng ái, tương lai cai quản vạn dặm giang sơn, tương lai của vương triều Tĩnh Uyên chính là Tô Lăng Trạch hắn.
Cho nên ngay cả là những người được coi như máu mủ tình thâm đối với hắn, cũng đều chằm chằm quan sát.
Tam hoàng tử vừa sinh ra đã chết yểu, thật sự là bất đắc dĩ sao, vừa mới sinh ra chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã chết đi?
Nguyên nhân chết yểu của đệ ấy, trong lòng tất cả bọn họ đều rõ.
Nhị ca dũng mãnh thiện chiến như thế sao có thể chết trận nơi sa trường? Nếu không phải Tứ đệ định chiếm đoạt công lao của Nhị ca, đến lúc cuối cùng, lại bị Nhị ca phản ngược một đòn, kết quả chính là cả hai đều đồng quy vu tận.
Còn Lục đệ cùng Thất đệ, hoàng tử nào bên cạnh cũng có vô số thị nữ, thị vệ, thái giáo, trông chừng, vì sao đến thời điểm hai đệ ấy trượt chân xuống nước đều không có ai phát hiện? Cho tới khi các đệ ấy đều đã chết đuối mới vớt được thi thể.
Còn có Thật Nhất đệ.... Thập Ngũ đệ....
Họ đều là huynh đệ ruột thịt của hắn, nhưng có ai là chân chính mất ngoài ý muốn đâu?
Trong lòng Tô Lăng Trạch cười lạnh, vì lợi ích, vì quyền lực, mà tranh đấu tới vỡ đầu chảy máu, như vậy còn có ý nghĩa gì?
"Chẳng sao cả." Khúc Vô Nham cười khẽ, "Ta tin tưởng, ngươi nhất định biết rõ huynh đệ của mình chết như thế nào, cho dù là chết do thiên tai, hay là chết do địch họa, ta chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, không hiểu Lăng vương gia - Tam hoàng tử của Tĩnh Uyên vương triều như ngươi lớn lên như thế nào trong cái hoàng cung đó?"
Nghe vậy, Tô Lăng Trạch nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: "Khúc Vô Nham, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất là ngươi nên để ý một chút."
"Sao?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười cợt, "Ta nói không đúng sao?" Vẻ mặt tươi cười của hắn ta, mang theo vài phần giễu cợt.
Tô Lăng Trạch đem biểu hiện châm chọc của hắn thu vào trong mắt, lạnh lùng nói: "Đúng hay không cũng không liên quan tới ngươi."
"Đúng là không liên quan tới ta, ta cũng nói rồi, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, chẳng lẽ, ngươi không hiếu kỳ sao? Không có mẫu thân của ngươi làm chỗ dựa, ngươi sao có thể yên ổn đến ngày hôm nay?"
Truyện khác cùng thể loại
1110 chương
21 chương
87 chương
4 chương
50 chương
18 chương
169 chương