Về hiện đại, cô thường xuyên tưởng tượng, nếu Bifitu sau này trở thành Pharaong, hắn sẽ trở thành một vị vua như thế nào? Khí phách, cao ngạo, tập quyền, thiện chiến, danh chấn bốn phương. Vương triều hắn vốn phồn hoa như vậy, hắn nhất định sẽ thống trị lâu dài. Nhưng tại sao trong sách sử lại không ghi lại tên của hắn. Thật trong suốt như một giọt nước xinh đẹp, tuy rằng xuất chúng như vậy nhưng tại sao lại như nước tan trong đại dương, dù tìm kiếm như thế nào, tất cả đều không thấy được dấu vết. Chẳng lẽ Bifitu không thừa kế ngai vàng để trở thành Pharaong sao? Hoặc hắn chính là một Pharaong bình thường cho nên tất cả đều không được ghi lại. Cô lâm vào trầm tư trong câu hỏi đó, nhưng thủy chung vẫn không đủ dũng khí để đi tìm câu trả lời. Bởi vì cô sợ cuối cùng tìm được đáp án sẽ làm bản thân cô rơi vào hoàn cảnh thống khổ cùng tuyệt vọng. Năm 2006, phía đông Cambridge nước Anh. “Kinh tế Ai Cập cổ theo thể chế thành lập, quyền lợi tuyệt đối nằm trong tay vua. Pharaong theo cách nói của tôn giáo thì đó là “Người trung gian” giữa dân và thần thánh, vua có quyền lợi cao nhất, cũng có thể điều động cùng tập một số lượng lớn nô lệ, dân thường để xây dựng các công trình đồ sộ” “Nhưng thời đại này chính là lấy vật đổi vật, mặc dù các quốc gia đều có đoàn thương nhân vì kinh tế lưu hành nên cũng không phải là không có ảnh hưởng, người Tiểu Á, Tế Á đã phát hiện ra phương pháp luyện kim loại, nên đem vào vận dụng chiến tranh cùng sinh hoạt, làm vũ khí cho binh lính và đặc biệt là trong ánh mắt thèm khát của bọn thương nhân” “Quân chủ Ramsses đệ Nhị, không chỉ dùng vương quyền để làm nên các công trình vĩ đại mà đồng thời cũng cùng các thương nhân quốc gia khác quan hệ rất tốt, đạt được kĩ thuật, do đó trong các cuộc chiến tranh kế tiếp liên tục chiến thắng. Thời đại Đệ thập Cửu vương triều là chói mắt nhất, thời kì hắn thống trị là thời kì hoàng kim nhất…” “Như vậy em cho rằng thể chế Kinh tế của Ai Cập cùng kinh tế của các xã hội phong kiến có gì khác nhau không” “Đương nhiên là khác nhau, Ai Cập ba ngàn năm trước, nô lệ vẫn đang là công cụ sản xuất. Cho nên thời đại Ai Cập hẳn là điển hình của kinh tế Xã hội nộ lệ” “Nhưng mà em cũng không nhắc tới thương nhân lữ hành có liên quan đến kinh tế......” “ Những thể chế Kinh tế nhỏ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hình thức kinh tế xã hội” “Em bao nhiêu tuổi” “Mười bảy tuổi” Dưới đài, nhóm người nghiên cứu học đang thảo luận quyết liệt. Ngải Vi đứng trên bục giảng tự tin uống một ngụm nước. Nếu thông qua phỏng vấn hôm nay, như vậy cô chính thức là một sinh viên đại học Cambridge. Ở đây có thể dốc lòng vào nghiên cứu môn kinh tế sử học mà mình yêu thích nhất cho nên tâm tình cô cũng hơi nhảy nhót một chút. Rốt cuộc cũng có thể dứt bỏ được cuộc đấu tranh lợi ích bên trong gia tộc! Rời xa Luân Đôn nơi tràn đầy không khí áp lực của gia tộc, đi vào trường học theo hoàn cảnh đơn thuần. Ngải Vi cảm thấy một trận thoải mái trong người. Từ lần “Sự kiện mất tích” tới nay, toàn bộ gia tộc Modly có thể nói là gà bay chó sủa không yên. Mỗi người đều sợ hầu tước Modly giận cá chém thớt mà đưa đến trên người mình. Bởi vì sau mấy tháng hầu tước còn chưa tìm được người đứng sau lưng vụ “Bắt cóc giả”, nên ông cơ hồ lâm vào trạng thái “Gặp người liền giết”. Nhóm người thân thích tuy rằng oán giận Ngải Vi nhưng mà trong thời gian này cũng tạm thời không dám làm gì cô. Cho nên cô cũng được thanh tĩnh một thời gian, toàn tâm toàn lực cho đợt thi tuyển vào đại học Cambridge, tất nhiên là buổi phỏng vấn rất thuận lợi. Xem ra ngày hôm trước phát biểu luận văn vẫn là có ích, nhóm lão giáo sư kia tất cả đều xoay quanh vấn đề Kinh tế Ai Cập cổ đại mà hỏi cô. “Luận đề càng hẻo lánh, giống như là càng làm cho bọn họ thêm hứng thú đây”. Ngải Vi thì thào tự hỏi. “Ngải Vi? Modly” Một lão giáo sư run rẩy ở chỗ ngồi đứng lên, dỡ cặp kính nặng nề trên mắt. “Tôi còn có một vấn đề” Ngải Vi lo lắng nhìn ông, sợ ông hỏi một câu mà không biết là ở đâu mà trả lời“Vâng, Mong ngài chỉ bảo” “Em thấy thế nào về Ramsses đệ nhị Huy hoàng” Tại sao lại hỏi một cái vấn đề không hề liên quan thế này? Ngải Vi nhất thời ngây ngẩn cả người. “Đừng lo lắng, đây chỉ là một vấn đề không quan trọng thôi, nghĩ được cái gì thì nói cái ấy” Nha, hù chết cô. A…Về Ramsses đệ nhị sao? Cảm giác hiểu biết không nhiều lắm. Cụ thể mà nói, là một Pharaong như thế nào? Sớm biết hỏi nhiều về hắn thì cô đã sớm tìm hiểu, nếu ở luận văn lý nhắc tới hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì a….Sẽ có bộ dáng gì nữa đây? Cùng Seti đệ Nhất không sai biệt lắm đi? Trong đầu Ngải Vi xuất hiện lên bộ dáng tàn bạo của Seti đệ Nhất, kia đúng là một màn sống động, thật giống như ngày hôm qua vậy, bây giờ lại như xuất hiện trước mắt “Đầu tiên, không chê vào đâu được đó là thực lực quân sự. Dựa vào cường đại vũ lực mà trấn phục các quốc gia xung quanh…Làm cho bọn họ không dám xâm phạm biên giới.” Sau đó thì sao? “Sau đó mở đường lưu thông hàng hóa, sứ giả các quốc gia cống nạp châu báu, vật liệu, trong chiến tranh thì đưa tù binh. Học hỏi được các kĩ thuật tiên tiến từ những tù binh chiến tranb” Còn có… “Xây dựng các công trình lớn, tạo dựng địa vị không thể dao động của hoàng quyền, dùng tôn giáo để khống chế dân chúng và nô lệ. Đồng thời cũng dùng một ít vật chất hay lễ hôin để cổ vũ nô lệ, hay người dân một chút” Còn có…Trong đầu Ngải Vi đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của công chúa xinh đẹp kia, đột nhiên nhớ tới câu mà Bifitu đã khí phách tuyên bố: Mathao Nijiru, công chúa thứ mười bảy của Hittite từ nay sẽ trở thành phi tử của ta. Nếu ngươi đối với Ai Cập làm việc bất chính thì ta định cho ngươi chết không toàn thây. “Còn có…” Cô gian nan mở miệng, trong lòng có chút không tự nhiên “Còn có hôn nhân chính trị. Thời điểm Ramsses đệ Nhị còn sống, hắn cưới hơn hai trăm phi tử, trong đó có đủ công chúa của các quốc gia khác đến con gái của các trọng thần. Khiến cho chính quyền của hắn ngày càng thêm được củng cố” Nói đến đó, nhóm người nghiên cứu học đột nhiên im lặng nghe đã bắt đầu nhỏ giọng nghị luận đứng lên. Giáo sư đặt câu hỏi mười phần hưng khí đứng lên nói: “Lúc trước em trả lời đều tốt lắm, nhưng có hay không nhớ lầm lịch sử.” A? Làm sao có thể? Ngải Vi liếc mắt nhìn lão giáo sư một cái. Cho dù cô không hiểu biết lịch sử nhưng Ramsses đệ Nhị là một quân chủ nổi danh, tất cả những hiểu biết của cô về hắn căn bản đều ở trong sách về Pharaong a. Làm ơn, có thể hay không xin thương xót, đừng dựa vào tuổi cao mà nói mê sảng a, lỡ cô mà không qua buổi phỏng vấn này thì làm sao bây giờ. Nhưng mà lão giáo sư cũng không có nhận thấy được tâm lý đang hoạt động của Ngải Vi, ông tiếp tục chậm rãi nói: “Ramsses đệ Nhị kế vị Seti đệ Nhất không đến hai năm đã mất. Ngoài ra hắn cũng chỉ nạp cưới ba thê thiếp. Ngoại trừ công chúa Mathao Nijiru và muội muội là Ti Tế và Nefertari_ một công chúa ngoại quốc cũng chết khi còn rất trẻ như Ramsses đệ Nhị. Bởi vì có quá ít phi tử nên Ramsses không có người kế vị.” Cái gì!!!!! Nhìn biểu tình nghiêm túc của lão giáo sư, Ngải Vi cảm thấy chính bản thân mình có loại cảm giác bị lừa gạt……