(Clair: … =.= Em không còn lời nào để bình loạn về mức độ BT của anh) Làm gì phải hung hăng như vậy chứ?! Hà Phi trong lòng nói thầm. Con mắt nàng liếc nhìn người bên cạnh, nhìn thấy một tay hắn đặt trong túi quần, trên mu bàn tay che chút lông măng. Đánh giá trang phục hắn, vĩnh viễn bỏng bẩy chỉnh tề như vậy, giống như người của hắn cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc đến mức làm cho người ta sợ. Không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt của hắn lúc này rất lạnh lùng, Hà Phi gãi gãi đầu, thật vô tình, vậy công ty lớn như, lại nặn ra một bức tượng lạnh như băng. Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, ánh sáng hành lang thằng tắp lộ ra. Hà Phi trong lòng căng thẳng, khẩu khí thở gấp, vẫn là không nhịn được hướng hắn cầu cứu. - Đổng sự có phải rất là hung hăng? Da đầu một trận tê dại, không tự chủ lại bắt đầu nổi cáu. - Hắn tốt nhất không được mắng tôi a, anh biết tôi bị người mắng sẽ rất nóng nảy, không biết sẽ nói ra cái chết tiệt gì—— - Không mắng đổng sự là được. Hắn nói. Nhớ tới lúc trước cô đánh đổ đồ uống trên máy bán hàng tự động, khóe mắt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Hà Phi nghe xong kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng hắn, vẻ mặt vẫn như ngày thường, nhưng là, hắn vừa mới nói cái gì? Hắn đang nói đùa với cô?! Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Lương Chấn Y thùy mâu ngắm cô. - Đi thôi. Cánh tay dài nhấc lên, nhẹ nhàng chạm vào sống lưng mảnh mai của cô, đẩy cô bước ra thang máy. Ôn Hà Phi lần đầu tiên nhìn thấy Đổng sự V. J., cô vốn cho rằng đổng sự cũng là một lão già mập mạp, nhưng lại thấy một người đàn ông trẻ trung lịch lãm, khiến cho tim cô nhảy lên. Hắn so sánh tưởng tượng của cô chênh lệch quá xa. Hơn nữa trong ấn tượng của cô, đổng sự nên có bộ dạng hoàn toàn ngược lại. (TN: đẹp giai như thía chị còn muốn gì nữa…) Đó là một người đàn ông trạc tuổi 30.. Xem ra hắn không có vẻ anh tuấn như Lương Chấn Y, nhưng có một cổ khí chất ung dung tôn quý. Phòng làm việc của hắn lớn vô cùng, chất đầy tạp chí bát quái, trên mặt đất trò chơi CD-ROM tán loạn, cửa sổ mang loại tràn đầy hoàng kim cát, leo cả bệ cửa sổ. Ánh mặt trời thành tấm lọt vào sàn gỗ nền nhà. Vừa thấy được Lương Chấn Y, hắn lập tức chào đón. - Các người tới rồi! Thanh âm của hắn nhẹ nhàng. Hà Phi không dám lên tiếng, giống như phạm nhân chờ lãnh hình phạt, biết điều một chút đứng ở bên cạnh Lương Chấn Y, trong lòng thấp thỏm bất an. Đổng sự vỗ vỗ áo bả vai, cúi đầu nhìn Hà Phi, liếc nhìn cô một cái, lại ngẩng đầu nhìn Lương Chấn Y, ánh mắt lóe lên, khiêu mi, chỉ hỏi hắn một câu: - Chính là cô ta? Hà Phi nghe tiếng nói Lương Chấn Y thuần hậu trả lời: - Dạ. Theo sau là một trận trầm tĩnh. Hà Phi đầu cúi thấp hơn, cảm giác trên đầu hai cặp mắt đang hung hăng đánh giá cô. Mím chặt đôi môi, muốn mắng sao? Cũng tốt, mau mau mau, chết sớm sẽ sớm siêu sinh. - Ôn Hà Phi! Đổng sự bỗng nhiên hô lớn tên cô, Hà Phi chấn động, trong nháy mắt bị kêu đến. Cô kinh hãi như sắp bị đưa lên ngọn đầu đài, sao… Chuyện gì xảy ra? Đổng sự nghiêm nghị đánh giá cô, ánh mắ cô bối rối, bị nhìn thấy, mồ hôi lạnh ứa ra. - Chúc mừng a —— Hắn bỗng nhiên lớn tiếng nói với cô. - Chúng tôi quyết định thăng cô lên chức vị thiết kế chính, cô đã được thăng chức! Dùng sức vỗ vỗ bả vai cô.