Ngày đầu tiên đi làm, Hà Phi mở rộng tầm mắt. Nghiệp vụ V. J. có rất nhiều người quái lạ, đồng nghiệp của cô đặc sắc vô cùng, vừa trông thấy cô hoa cả mắt. Có người bộ dạng rất lạ lùng, xỏ lỗ mũi, miệng, đầu lưỡi, lỗ tai; đầu tóc màu tím; quần cạp thấp đến mức nhìn thấy cả quần lót; có người chỉ mặc áo ba lỗ, giả dạng thư ký Trần Dĩnh máu lạnh, nói chuyện lạnh lùng, thích hừ người, động một chút là đối với Hà Phi hừ một tiếng, chân chính xem thường cô, chỉ kém không có người cầm cao,giày cao gót ném cô. Còn có mấy tên cao lớn như ngựa, chuyên viên thiết kế quảng cáo Cổ Long Thủy làm sặc chết người, bọn đàn ông này mỗi người đều tự ình siêu phàm, không thèm nhìn xuống. Còn có tên giữ cửa vô cùng lớn, tổ trưởng Úy Nhân Nhân ưa gầm thét, cô ta mặc một thân Chanel áo sơ mi, đầu xinh xắn, động tác gọn gàng, cước bộ thật nhanh, Hà Phi mới đi làm ngày đầu tiên, đã bị nàng gọi bốn, năm lần, cô thường đeo trên khóe miệng một lời duy nhất chính là —— - Mau, mau, mau, mau, mau! Mau được cấp chết người không đền mạng. Hà Phi hồ sơ chậm một chút, nàng liền không chút lưu tình đem văn kiện đánh lên đầu cô. - Mau —— Giống như sư tử rống. Nhịn đến tan việc, mắt cá chân Hà Phi bị thương đã sưng đến mức giống chân heo, người nào cũng sai cô làm việc, hơn nữa thích kêu cô là đại sư, quả đúng là chê cười cô. Hừ! Hà Phi ngồi ở trong thang lầu, còn đợi chờ đệ đơn thiết kế dư lại, lật xem những thứ mà người ta tự ình là quảng cáo siêu phàm đúng là viết án tử cho người. - Ta! Để cho ta, viết tốt hơn nhiều! Cô cẩn thận xem kỹ văn án phương pháp sáng tác chánh quy. - Thì ra là như vậy, như vậy cũng được… Bất tri bất giác, đã qua lúc tan việc. Hà Phi đã đói bụng kêu lọc xọc, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời cũng tối sầm, cho nên thu dọn đồ đạc, kéo cả người mỏi mệt rời đi. Vừa ra công ty đã nhìn thấy Từ Thiểu Khâm đang cầm hoa chờ ở trước cổng. - Hà Phi? Anh vừa thấy Hà Phi, lập tức xông lại. Hà Phi không để ý Thiểu Khâm, quay đầu đi, chân thấp chân cao hết sức chật vật. Anh đuổi theo. - Bảo bối, lên xe a, chân của em tại sao lại như vậy? - Anh còn có mặt mũi hỏi?! Hà Phi trừng anh một cái, phất tay đuổi anh. - Tránh ra, tránh ra! Thiểu Khâm ngăn cản bạn gái, cười lấy lòng, kéo nàng hướng tới xe dừng ở bên đường. - Đừng tức giận a, đói bụng rồi sao? Anh đợi em đến trưa, như vậy đáng thương, giống như đứa ngốc. Hà Phi giãy dụa, che mặt không muốn để ý đến anh. - Anh đói bụng một mình đi ăn đi, tránh ra! Từ Thiểu Khâm lôi kéo cô, nói năng ngọt xớt khẩn cầu. - Ai da, cười chút đi, đừng tức giận nữa… Ngoan nha, em tha thứ cho anh đi, em biết tính tình anh gì cũng đã quên, đừng tức giận nữa! Hà Phi không che mặt nữa, hai tay khoanh ngực hừ một tiếng. Nhớ tới chuyện buổi sáng, cô muốn phát hỏa, không có giết anh đã là A Di Đà Phật. Thiếu Khâm đứng lên chịu tội. - … Kia nếu không anh quỳ xuống cho em xem lần nữa! Vừa nói sẽ phải quỳ, Hà Phi bật cười. Vừa thấy bạn gái mỉm cười, anh vội vàng thừa thắng xông lên, nói sang chuyện khác. - Thế nào, đi ăn cơm? Hoa hồng này tặng em. Liều chết dụ dỗ cô vui vẻ. Hà Phi đang cầm hoa hồng, hỏa khí tan thành mây khói, bạn trai lời ngon tiếng ngọt, giống như thôi miên, cô mềm lòng, từ bỏ luôn việc sinh khí với anh. Từ Thiểu Khâm vội vàng xin tha. - Ai, buổi sáng phát hiện em biến mất, hù chết anh, nếu là mất đi em, anh sống cũng không có ý nghĩa? Phi nha, em đối với anh quá trọng yếu, không có em anh làm sao bây giờ? Em biết anh đối với em là thật tâm chân ý, tính tình anh không tốt, em cũng đừng so đo, anh đây không phải là đang cầm hoa hồng để van cầu em tha thứ rồi? Dù sao công việc của em cũng không bị mất! Đừng tức giận anh nữa… Hà Phi cười, tính tình của cô luôn luôn tới cũng nhanh đi cũng mau. Giận mắng anh. - Đồ ba hoa! Cầm cả hoa hồng đánh anh, cánh hoa rơi lả tả, giống như mưa hoa hồng; sau cơn mưa Lương Chấn Y vừa lúc chạy nhanh qua, nhìn thấy ven đường một màn này. Hà Phi ngạc nhiên, cách hoa cùng cửa sổ xe, cùng anh trong chớp mắt đối diện. Lương Chấn Y ghé mắt, một đôi ánh mắt tựa như sắc bén, thấy vậy lưng cô đổ mồ hôi, nhất thời u mê, tiếng lòng giống như có cái gì dùng sức xé một chút, lồng ngực nóng lên. (TN: iu rùi iu rùi nhanh thiệt *tung bông tung hoa* *** Clair: tỷ lại cảm thấy là ánh mắt LCY quá mức kinh khủng khiến HP như thế) Lương Chấn Y liếc nhìn cô một cái, không có chào hỏi, lái xe chạy qua, chiếc xe màu hòa vào dòng xe chạy. Từ Thiểu Khâm phát hiện trạng thái dị thường của bạn gái, hỏi cô: - Ai vậy? Hà Phi đột nhiên hoàn hồn, thấp giọng giải thích: - Tổng giám đốc của em, hắn không tốt! Không nhịn được oán trách. - Buổi sáng thiếu chút nữa bị hắn khai trừ… Cô cằn nhằn nói liên miên nói đến bài học kinh khủng buổi sáng. Từ Thiểu Khâm khởi động xe, cùng Hà Phi đến quán ăn ăn cơm. Hà Phi mỉm cười cùng bạn trai nói chuyện phiếm, cũng không có nghĩ ra, mới vừa rồi tâm trạng xôn xao khác thường kia là cái gì? Ánh mắt Lương Chấn Y lợi hại thật, tại sao xuyên qua cửa sổ xe, thẳng tắp ngắm vào tâm khảm cô, lại khiến lưng cô xuất mồ hôi? Cảm xúc xa lạ kia, tâm tình nhộn nhạo, nhưng nhanh chóng Hà Phi cũng không có vì thế phiền nhiễu. ***** Ban đêm, Lương Chấn Y ngồi một mình phòng khách, lật xem lý lịch Ôn Hà Phi. Cô thân ột mét năm tám, thể trọng bốn mươi hai, là một nữ nhân xinh xắn. Lương Chấn Y mỉm cười, buổi sáng lúc cô bắt cánh tay anh như vậy có lực. Đầu ngón tay cô chất chứa nhiều xúc cảm, tay cô run rẩy, vẻ mặt vội vàng nói chuyện, gò má non hồng, tóc quăn như mây. Ánh mắt thật tình nhìn anh lại sắc như vậy, như muốn xuyên qua con ngươi, tốc hành đánh vào nội tâm anh. Khi đó mặt anh mặc dù lạnh, nhưng tâm lại không cách nào chân chính đối với cô cứng rắn. Đêm hôm đó, Lương Chấn Y như ngày thường ngồi một mình trong phòng khách, hút một điếu thuốc, uống một bình rượu. Ly thủy tinh băng khiết đụng nhau, mặt của anh hiện rõ trên ly rượu Hổ Phách. Anh bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt mình, sâu tựa như biển, như vậy yên tĩnh vắng lạnh. Thế giới yên lặng phảng phất chỉ còn một người, anh hướng về phía ghế sa lon. Ngoài cửa sổ một mảnh đen, ánh sao lung linh, Lương Chấn Y nới lỏng cà vạt, chân sải dài bước đến ghế sa lon, đột nhiên cảm giác được ghế sa lon cũng tựa như thuyền lay động, lay động vào biển sâu tịch mịch, chỉ có một mình anh đối diện. Công việc của anh đầy toan tính, vật chất mỹ mãn, mọi thứ thuận lợi, nhưng nhất thành bất biến, không có chút nào vui mừng. Lương Chấn Y nhắm mắt lại, nhớ tới buổi tối, Ôn Hà Phi cười đem hoa hồng đánh lên khuôn mặt người khác, gương mặt của anh bên trong xe lại một trận nóng ran, phảng phất hoa hồng đánh lên là mặt của anh. Bàn tay nhỏ bé kia chế trụ cánh tay Lương Chấn Y, giống như tâm ma xuất hiện, bắt được lòng anh từ lâu đã chôn sâu tịch mịch; khát vọng trong anh từ lâu cũng đã chôn sâu. Kể từ khi Ôn Hà Phi xuất hiện, màu xám tro đơn điệu trong cuộc sống của anh bắt đầu khơi màu; ánh mắt cô mỹ lệ thật giống như thật sâu vùi sâu vào đầu óc anh, một cái nháy mắt cũng làm anh tâm phiền ý loạn. Lương Chấn Y say nằm ghế trên sa lon, bỗng nhiên hi vọng muốn nâng gương mặt nhỏ bé kia. Anh thật muốn cái cảm giác được chạm lọn tóc của cô, cổ cô, tóc mai của cô, làn da cô, anh nghĩ tới đây, thân thể lại phát nhiệt.