Đúng vậy, bà ngoại nói đúng vậy. Tại thời điểm chật vật như vậy, cô người thứ nhất nhớ tới là Lương Chấn Y, là anh. Hiểu đến không thể hiểu rõ hơn. Cô cuối cùng ở thời điểm bất lực nhất, sẽ nhớ tới anh. . . . . . Điện thoại không có người tiếp, Hà Phi nghẹn ngào, bất lực cầm lấy điện thoại, nước mắt rơi càng nhiều. Trong lòng tha thiết khẩn cầu anh ở, khẩn cầu anh nghe, tùy tiện nói cái gì đó đều được, chỉ cần nghe thấy thanh âm của anh, lòng cô khẳng định sẽ không bối rối sợ hãi như vậy. Giữa đêm tối tăm, một sợi quang học phi như bay, vượt qua sông hồ, thiên sơn vạn thủy, ngàn dặm xa xôi, xuyên qua hai quốc gia, giữa mấy nghìn vạn điện tuyến phức tạp đến được tới di động Lương Chấn Y. Tiếng chuông điện thoại chói tai ở lúc sáng sớm vang lên, Lương Chấn Y lười nghe. Anh một đêm chưa ngủ, lại uống nhiều rượu, mệt mỏi ngồi đờ đẫn ở sô pha, mặc cho điện thoại kêu vang. Đợi không được anh đón nghe, Hà Phi chạm vào máy điện thoại lạnh như băng, siết chặt điện thoại, nghẹn ngào bất lực khóc nức nở. Cô rốt cuộc từ bỏ, di ra ống nghe. “A lô?” Lương Chấn Y đón điện thoại. Dường như nghe thấy âm thanh, Hà Phi vội vàng kéo ống nghe về bên tai. “A lô?” Là anh, âm thanh quen thuộc, từ một nơi xa xôi truyền vào tai cô. Hà Phi nhất thời im lặng, lắng nghe giữa đường dẫn rè rè giọng nói thuần hậu trầm thấp của anh vọng lại. “A lô?” Lương Chấn Y bật đèn, nhìn lại số gọi đến trên di động, là dãy số của nước ngoài. Thoáng chốc hiểu được, kích động nắm chặt điện thoại, xúc động liền kêu ra anh âu yếm tên. “Hà Phi?!” Một tiếng nức nở kinh động anh, là cô? Thật sự là cô?! “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lại là liên tiếp khóc nức nở thanh âm, đầu bên kia Hà Phi vì anh hỏi han lo lắng mà cảm động nói không nên lời, nước mắt lưng tròng, từ khi nào mà bắt đầu, mình hóa ra là ỷ lại anh như vậy. Tiếng gọi của anh, thần kỳ làm cả tòa sân bay trong nháy mắt trở nên ấm áp, làm quốc gia xa lạ tức khắc trở nên quen thuộc thân mật. Tựa như anh kiên định làm bạn ở bên người cô, dĩ vãng như nhau cho cô dũng khí cùng sức mạnh. Lòng cô cảm động đến loạn một đoàn. Cô khóc không ngừng, đã quên đây là điện thoại quốc tế cỡ nào đắt đỏ, cô nhưng lại chỉ nhớ rõ khóc với anh, khóc đến Lương Chấn Y ở đầu bên kia điện thoại tâm cũng đều nát. Anh đè nén xuống lo lắng, tỉnh táo lại thấp giọng trấn an cô. “Em đừng sợ, đừng hoảng hốt. . . . . . Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. . . . . .” Cô nói, Hà Phi trấn định xuống, khóc nức nở kể ra cảnh ngộ đêm nay. Cô cái gì cũng đều nói, nói mình có bao nhiêu ngốc, nói Thiếu Khâm có bao nhiêu đáng giận, nói cô bị kẹt ở sân bay, không biết làm sao, cô đem chuyện khó của cô, đem sợ hãi của cô toàn bộ nói hết. Anh vẫn lẳng lặng nghe, kiên nhẫn nghe cô giọng nói thút thít, câu cú hỗn loạn. Sau đó, thực trấn định giúp cô giải quyết từng việc một. Anh nói ban đêm San Francisco rất lạnh, muốn cô đầu tiên đem hành lý mở ra, tìm ra áo khoác ấm mặc thêm vào, đừng để bị cảm lạnh; anh lại bảo cô đi tìm sô pha ở cửa ra gần nhất rồi ở yên đấy; anh muốn cô tỉnh táo lại đem nước mắt lau khô, anh dặn dò cô đừng ra sân bay, đừng nói chuyện với người lạ. Sau đó hỏi rõ ràng cô mặc quần áo gì, hành lý là màu gì, cuối cùng anh dịu dàng cam đoan. “Em đừng sợ. Anh có bạn ở phố người Hoa mở nhà trọ, anh lập tức gọi anh ấy đi đón em, sắp xếp cho em vào ở trong nhà trọ. Không có việc gì, em đến chỗ anh ấy, tắm một cái nước nóng, ăn một bữa cơm thật ngon, ngủ một giấc, cái gì cũng đều không cần nghĩ, không cần lại khóc . . . . . .” Anh nói cô không cần lại khóc, của anh an ủi lại hại cô nước mắt đã muốn ngừng lại rơi xuống dưới. Thời khắc này lòng cô mờ mịt đã lâu rốt cuộc thanh sáng, rõ ràng cảm nhận được quan tâm của anh, tim cô loạn nhịp. “Được. . . . . . Được. . . . . .” Hà Phi nghẹn ngào nói với anh. “Em nghe lời anh. . . . . .” Lương Chấn Y yêu thương cô thấp giọng dặn dò. “Mặc ấm một chút.” “Được.” Anh muốn cúp máy, lại luyến tiếc. “Anh muốn gọi điện thoại cho bạn.” “Vâng. . . . . .” Cô thật sự không nghĩ cúp máy. “Em. . . . . . Như vậy. . . . . . Tạm biệt.” “Tạm biệt. . . . . .” Lương Chấn Y do dự, không thực cúp điện thoại, muốn chờ cô treo trước. Cô cũng do dự, chờ anh treo, hai người không nói gì, lặng yên vài giây, sau đó, anh nhưng lại nghe thấy cô thương tâm nói một câu làm anh tim đập nhanh – “Em rất nhớ anh. . . . . .” Thật sự. . . . . . Thật sự thật tưởng niệm anh, hận không thể có anh ngay tại bên cạnh. Tại đây lúc thời điểm bất lực mới nói ra lời bốc đồng như vậy, thật sự có chút giảo hoạt, cô ý thức được điểm ấy, đỏ mặt, muốn gác điện thoại. “Đợi chút!” Lương Chấn Y thấp giọng nói. “Hà Phi, giáng sinh vui vẻ.” Anh thốt lên. “Anh thật cao hứng, em gọi điện thoại cho anh.” “Vâng.” Hà Phi xoa mắt, mỉm cười, ngọt ngào đã quên sân bay lạnh thế nào. “Giáng sinh vui vẻ.” Thật sự vui vẻ, nghe thấy thanh âm của anh, là món quà giáng sinh tuyệt vời nhất ông trời ban cho cô.