Liên tiếp ba ngày hưng phấn mà mất ngủ, Hà Phi nằm mộng cũng cười, không nghĩ tới cô đúng như ước nguyện có thể vào công ty lớn như vậy. Cô trước tiên gọi điện thoại cho bạn trai, tuyên bố tin tức tốt này. Từ Thiểu Khâm nghe cô nói sự tình khó tin như vậy, rất là ngạc nhiên. - Thật sao ? Bọn họ chịu tuyển em?! Xem ra tay tổng giám đốc kia không có vạch trần lời nói dối của em? Từ Thiểu Khâm không thể tin được, cô bạn gái thật bình thường này lại có thể vào được một công ty lớn. Lúc trước biết cô muốn ứng cử vào V. J., anh còn cười cô quá ngốc. - Mặc dù chỉ là phụ tá nho nhỏ—— Hai tròng mắt Hà Phi tỏa sáng, đối với tương lai tràn đầy lòng tin. - Tin tưởng một ngày kia, bằng năng lực của em, nhất định có thể lên làm thiết kế. Với ý tưởng quay chụp quảng cáo của em… Từ Thiểu Khâm nắm chặt cái loa. - Em thật giỏi a, thứ hai anh sẽ chở em đi làm. - Không cần đâu! Rất xa, anh đến được sao? - Đùa sao! Từ Thiểu Khâm thấy được trong lòng bình bình rung động. - Bạn gái của anh ngày đầu tiên đi làm, dĩ nhiên anh phải đích thân đưa đón. Anh xe mượn một chiếc ô tô xịn, thứ hai đưa em xinh đẹp tỏa sáng, thần thần khí khí đến công ty. ( TN: đi làm chứ đâu phải đi thi hoa hậu đâu muội thấy quá khôi hài *** Clair: tỷ đồng tình với muội =.=) - Phô trương như vậy sao? Hà Phi nghe cười ha ha. - Em chỉ là một phụ tá nhỏ nhỏ, không cần đâu. Nhưng trong lòng bởi vì lời ngọt ngào của anh mà hưng phấn. Nhất định, nhất định cần! Thứ hai bảy giờ anh đón em! Từ Thiểu Khâm hết sức kiên trì. - Không được không được. Công ty ở đường Tín Nghĩa, anh thật muốn như vậy thì đón em lúc sáu giờ rưỡi. - Được! Từ Thiểu Khâm không nổi cáu, một câu nói, cúp điện thoại. ***** Kết quả Từ Thiểu Khâm hơn bảy giờ mới đến. (TN: há há cho leo cây *** Clair: tỷ chúa ghét loại người dùng giờ cao su, càng ghét loại đàn ông để cho phụ nữ đợi) Hà Phi gấp đến độ không kịp thở, nói với bà ngoại lời tạm biệt, sau đó vội chạy lên xe. - Anh biết hôm nay đối với em rất quan trọng? Anh có đưa được em không? Chết tiệt! Nếu muốn đưa, tại sao không rời giường sớm chút? Cô không nhịn được gầm thét, tức chết. (TN: họ là người yêu sao tỷ??? *** Clair: =.=) Từ Thiểu Khâm khởi động xe, không kiên nhẫn reo lên: - Anh còn không phải là vì em? Xem anh mượn riêng xe thể thao này, Dora Phong, em thừa dịp thưởng thức thật tốt đi ! Tùy tiện trấn an cô mấy câu, mãnh liệt nhấn ga, chạy như bay lên đường. Thưởng thức? Hà Phi giận đến sôi lên, kia còn có tâm tình thưởng thức? - Anh mỗi lần đều như vậy, cà lơ phất phơ, em đây đều bị anh hại chết rồi! Cô cúi đầu không ngừng nhìn bên ngoài, rên rỉ: - Xong xong, đến giờ rồi, em bị anh hại chết rồi! Năm ngoái sinh nhật của em anh cũng như vậy, nói đưa em đi ăn cơm, kết quả cùng bạn bè đi hát, quên cả thời gian… Anh tại sao luôn quên ghi thời gian? Anh có biết phần công việc này quan trọng với em lắm không? Tròng mắt Hà Phi cấp đỏ lên. Từ Thiểu Khâm mãnh liệt nhấn ga, liều chết vượt qua, thấy vậy Hà Phi trong lòng run sợ. Anh phiền não chửi: - Anh bảo đảm đưa em đến đúng giờ, em câm miệng đi! Điên chết được! (TN: thôi rồi muội khẳng định 2 người này không phải người iu, chửi nhau như con …ó… *** Clair: muội cũng nên thông cảm cho chàng ta, nếu chàng ta mà đối xử tốt với nàng thì LCY của chúng ta nhét đi đâu?) Nổi cáu? Anh không xin lỗi còn đối với nàng nổi cáu? Hà Phi trừng mắt nhìn bạn trai, lại càng nổi trận lôi đình. - Anh còn mắng em?! Phanh! Một chiếc màu đen từ xa vô ý đụng vào bọn họ, Từ Thiểu Khâm khẩn cấp cho xe sát bên đường, làm hại Hà Phi thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió. Như thế rất tốt, Từ Thiểu Khâm nổi giận đùng đùng xuống xe lý luận, hoàn toàn đã quên Hà Phi phía sau gấp đến độ muốn té xỉu. - Khâm thiếu gia! Hà Phi thấy xe không bị gì nghiêm trọng, xuống xe ngăn cản việc Từ Thiểu Khâm cùng người kia đang la mắng. - Đừng cãi, xe không bị gì. Mau đưa em đến công ty a. Em không còn kịp rồi! Vội vàng thúc giục. Đối phương là thiếu niên cũng nóng tính, cũng gọi tên Thiểu Khâm mắng, hai người bắt đầu xô đẩy, lên án kỹ thuật lái xe loạn của đối phương. Trong hỗn loạn Hà Phi bắt được Thiểu Khâm, kéo tay anh về xe. - Không nên! Cô túm cánh tay bạn trai, tránh cho anh cùng người kia đánh nhau. - Được rồi, được rồi, cũng không phải là rất nghiêm trọng, anh mau đưa em đi làm! - Em đừng cản anh! Từ Thiểu Khâm phất tay, giày cao gót của Hà Phi bị trợt, cả người té ngã trên mặt đất. Đau! Cô cau mày, đè nén cơn đau do bị trật mắt cá chân, cúi người nhìn xuống quần áo đã bị bẩn trên người, nghe khẩu khí bạn trai vẫn còn giương cao cùng đối phương lý luận, hai bên xe ngăn cản trên đường, trở ngại giao thông. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, cảnh sát giao thông cũng tới, còn có người vây xem náo nhiệt, Hà Phi chật vật đứng dậy, gạt bỏ đám người, chân thấp chân cao đi gọi tắc xi. Cô ngồi xuống vào bên trong xe, chán nản che kín mặt. Cô làm sao lại gặp xui xẻo như vậy? Cúi đầu nhìn bề ngoài, đã tám giờ rưỡi, cô tới trễ, một thân bẩn ô, vừa bị trật chân, hơn nữa vô cùng muốn khóc… - Tiểu thư, đi đâu a? Tài xế đợi lâu, rốt cục quay đầu lại hỏi cô. Đi đâu? Hà Phi ngạc nhiên, ngửa mặt lên, thoáng cái cũng không biết nên đi đâu, hướng về phía tài xế sững sờ. Tài xế không nhịn được thúc giục. - Cô mau nói đi, muốn đi đâu? Một thân chật vật, ngày đầu tiên đi làm đã trễ, cô còn dám đến V. J. sao? Hà Phi thần sắc ảm đạm, thấp mặt xuống. Không, cô chỉ muốn về nhà khóc rống. Cô báo địa chỉ nhà. - Được rồi. Tài xế xi-nhan đèn, quay xe lại. Tắc xi chạy nhanh qua, Từ Thiểu Khâm không biết bạn gái đã rời đi, còn đang cùng đối phương tức giận mắng hươu mắng vượn.