Hà Phi kinh ngạc, lập tức mặt đỏ như lửa. Cô xấu hổ làm anh mỉm cười, trong mắt của anh lóe ra tia sáng hài hước. Thượng Đế a! Hà Phi mặt đỏ như lửa, xấu hổ muốn đập đầu vào tường. Không không không, cô không thể đập đầu vào tường, đỏ mặt vội vàng sửa sang lại xiêm y. “. . . . . . Em. . . . . . Em đi xét duyệt đề án.” Thực yếu ớt nói. Thấy cô vẻ mặt bối rối, Lương Chấn Y nháy mắt mấy cái. “Anh ở đây chờ tin mừng.” Cười nhìn cô xoay người vẫy tay, phi nước đại ra cửa. Ngoài cửa một trận ồn ào. “Đại tiểu thư!” Úy Nhân Nhân hỏa đại giọng cơ hồ muốn chấn động cả công ty.” Đến giờ mới đi ra, ngươi phi ra Khải Duyệt ngay cho ta! Người đi, đi, đi ngay cho ta ——” Tức chết mất! Bắt Hà Phi chạy như điên đến Khải Duyệt, một đường đem cô mắng đến thối đầu. Theo thường lệ, Úy Nhân Nhân phụ trách thuyết trình đề án, Hà Phi chỉ cần đứng ở góc giúp đỡ cô khi cần thiết. Mặc một bộ Chanel công sở đỏ tươi Úy Nhân Nhân, mồm miệng lanh lợi, trước khi thuyết trình 10 phút đề án mới đến được tay, nhưng cũng không chút nào khẩn trương, nói năng đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc. Các đại cổ đông nghe Úy Nhân Nhân vẻ mặt tươi cười, sinh động thuyết trình đề án, nhìn dáng người cô xinh đẹp, đủ loại ý tưởng sau khi được Úy Nhân Nhân sửa sang lại một lần nữa trở nên mới mẻ, hấp dẫn người. “. . . . . . Đây chính là bản khảo sát thị trường tiêu thụ và kế hoạch bán hàng của chúng tôi với quý công ty, hi vọng quý công ty có thể cho V.J cơ hội cống hiến sức lực.” Cô phi thường tự tin mỉm cười. “Tin rằng tuyệt sẽ không làm các ngài thất vọng!” Các đại cổ đông anh xem tôi tôi xem anh, nhìn nhìn lại trên đài mỹ nữ chói mắt như ngôi sao Úy Nhân Nhân, bỗng nhiên cảm thấy đề án nghe lúc trước đều là đồ bỏ đi, người người vừa lòng, cùng kêu lên tán thưởng, ra sức vỗ tay. Úy Nhân Nhân cười đến sáng lạn. Thành công! Ôn Hà Phi vụng trộm rời khỏi hội trường, nhịn không được hoan hô ngay tại hành lang. “Yes! Yes!! Yes!” Lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho tổng giám đốc. “Alô?” Lương Chấn Y cầm lấy điện thoại, nghe thấy tiếng la hét hưng phấn quen thuộc. “Thành công, thành công, thành công ——” Anh nhíu mày kéo ống nghe ra xa, xoa xoa lỗ tai, lại kéo trở lại. “Tốt lắm, trở về lấy tiền thưởng.” Khóe miệng anh cũng hiện lên tươi cười, bị lây sự vui mừng của cô. Đầu bên kia Úy Nhân Nhân hăng hái đi ra khỏi hội trường, cướp đi di động của Hà Phi, hai tay vòng ở trước ngực, nghiêng người trừng so với cô thấp hơn một đoạn Hà Phi, con nhóc chết tiệt này thiếu chút nữa đem cô hại chết! Hà Phi hắc hắc cười không ngừng, chột dạ nhìn trưởng phòng. Úy Nhân Nhân banh mặt lạnh nhìn, nhìn đến da đầu Hà Phi run lên, rốt cục mới nói: “Kế hoạch viết không tệ.” Đem hồ sơ ném cho Hà Phi, khụ khụ. “Cơm trưa còn chưa ăn đi?” Hà Phi mắt sáng lên, hai người rất có ăn ý cùng kêu: “Đi Dora!” Đó là nhà hàng Lương Chấn Y đầu tư, bọn họ có thẻ VIP ưu đãi, thường đi qua đại khai “vị” giới. Vì vụ lần này hai người đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cất bước thẳng đến, nghĩ đến mỹ vị đồ ăn, nước miếng đều nhanh chảy xuống.