Ngày hôm sau Cố Duy Nhất cùng Doãn Huyên Huyên đến đoàn làm phim. Trác Thiên Hào quay một bộ võng kịch*, đầu tư có hạn, quay phim ngay tại studio. Nhưng qua vài ngày bấm máy làm Cố Duy Nhất mở rộng tầm mắt. Dù cô đến đoàn làm phim với thân phận trợ lý nhưng lúc quay phim cô đều chứng kiến toàn bộ. Từng ống kính, từng vẻ mặt của diễn viên đều không phải đơn giản như trên sách cô từng đọc, mỗi một câu thoại hay ở trước máy quay nói ra đều là lời thoại cô viết khiến cô có cảm giác hết sức kì diệu. Giống như nhìn đứa con của mình lớn dần, dù tiếc nuối nhưng vô cùng thỏa mãn. "Doãn Huyên Huyên, thần thái của cô không đúng, đây không phải cảm giác tôi muốn. Tôi chỉ thấy sự đanh đá, giống như một người đàn bà chanh chua, cô thu lại chút đi." Trác Thiên Hào nói to lần nữa. Cùng vị "ảnh đế" đối diện Doãn Huyên Huyên nói "cắt" một tiếng, "Xin cô đừng làm chậm thời gian của mọi người có được không? Diễn một bộ võng kịch thôi mà cũng low như vậy, thật là kém cỏi. Doãn Huyên Huyên cắn môi đi tới chỗ Cố Duy Nhất, cô đưa cho cô ấy một chai nước, "Huyên Huyên, nhân vật này mặc dù đanh đá, nhưng không phải ở chỗ lời nói. Thể hiện ra ngoài phải là sự "mị hoặc", một người phụ nữ yêu mị, nói chuyện không nể mặt, biểu hiện ở ánh mắt, nhất định phải nhìn ở nhiều góc độ." "Nhìn ở nhiều góc độ?" Doãn Huyên Huyên có chút bực bội, "Thế nào là nhìn ở nhiều góc độ? Chẳng lẽ lại móc mắt ra treo nó ở nhiều hướng chắc!" Cố Duy Nhất cười cười nhìn quanh, muốn tìm việc trong thực tế cho Doãn Huyên Huyên hiểu. Thấy vị ảnh đế đứng ôm ngực ở một nơi tỏ vẻ khinh thường lập tức kéo Doãn Huyên Huyên lại, "Huyên Huyên, cậu nhìn xem, tên Dương Anh Đế kia chính là một người suy nghĩ ở nhiều góc. Cậu học tập anh ta một chút là được rồi, hình thể như nào, xinh đẹp như nào, thanh âm lên đến quãng tám nhưng nhất định không được đanh đá mà là âm thanh mềm yếu nói ra những câu mắng chửi người khác." Doãn Huyên Huyên suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân một cái, cao hứng gật đầu. Kết thúc một ngày quay phim, ở trên xe, Doãn Huyên Huyên bội phục nhìn Cố Duy Nhất, "Nhất Nhất, tớ thấy cậu còn thích hợp làm diễn viên hơn tớ!" Cố Duy Nhất cười cười, "Cậu sai rồi, tớ là loại người chỉ nói được chứ không phải là người có đầu óc. Miệng nói thì rất đơn giản, nhưng nếu muốn diễn thì tuyệt đối không được." Hôm nay không có cảnh quay đêm, kết thúc sớm, hai người trở về ký túc xá của trường. Thai Tử Vũ sớm đã nắm được lịch trình của Doãn Huyên Huyên, ở dưới lầu ký túc xá chờ. Kể từ lần cậu ta bị Doãn Huyên Huyên tát một cái, trong khoảng thời gian này, thái độ của Huyên Huyên với cậu ta tốt hơn rất nhiều. Thai Tử Vũ nói muốn đưa hai người các cô đi ăn cơm, Doãn Huyên Huyên cũng đồng ý, Cố Duy Nhất sao có thể làm bóng đèn đi cùng, nói không thoải mái không muốn đi. Trở lại ký túc xá, tắm rửa, đắp mặt xong, Cố Duy Nhất liền nằm lên giường gọi điện thoại cho mẹ Cố, đã vài ngày không gọi điện về nhà. Nói chuyện xong, Cố Duy Nhất vừa ăn mì tôm, vừa mở máy tính nhìn những kịch bản mình từng viết. Bây giờ nhìn lại, khó trách mấy bên Ảnh thị từ chối mình. Trừ giao thiệp với bên ngoài, lời thoại trong kịch bản của cô vẫn còn quá cứng rắn. Qua vài ngày ở cùng với đoàn làm phim, cô cũng coi như có chút hiểu ra, dù không phải là hiểu hết nhưng cũng biết bản thân mình trước đây là ếch ngồi đáy giếng. Hiện tại cô có chút thích công việc quản lý này, nó làm tầm mắt của cô rộng mở, cũng làm cho cô cảm thấy có thành tựu. Đem hộp mì tôm ném vào trong thùng rác, tờ báo trên bàn làm cho Cố Duy Nhất chú ý, trang đầu là một ảnh to chụp Tô Lương Tần và một cô gái đang kéo tay hắn. Cố Duy Nhất nhìn kĩ một chút, đây không phải là cô gái Hề Tuyết lên trang đầu ngay sau thời điểm cô cùng với Tô Lương Tần lên trang đầu đợt năm mới sao? "Tô Lương Tần lại một lần nữa cùng Hề Tuyết đến khách sạn." Cố Duy Nhất bẹp bẹp miệng, anh Lương Tần đúng là không yên. Doãn Huyên Huyên chỉ quay mười ngày là kết thúc, dù sao cảnh của cô ấy cũng không nhiều. Vừa về tới Khởi Nguyên, Trịnh Kinh liền đem tới hai phần quà lớn. Một phần là vai phụ mới của Doãn Huyên Huyên, một bộ phim truyền hình võng du, nam nữ chính đều là đại minh tinh đang hot, muốn để cho Doãn Huyên Huyên đóng một vai phụ trọng yếu, dù là nhân vật phản diện nhưng cũng rất quan trọng. Còn có một quà lớn nữa khiến cho Cố Duy Nhất kinh ngạc một phen là lại cho cô quản lý một người nghệ sĩ, chính là Hề Tuyết. Doãn Huyên Huyên cũng không nghĩ tới Trịnh Kinh thế nhưng lại để cho Cố Duy Nhất quản lý Hề Tuyết, dù sao ở nhiều quản lý ở công ty đều vô cùng lợi hại, Cố Duy Nhất quản lý cô đã vô cùng mệt mỏi thế nhưng lại thêm cho cô một người nữa. Cố Duy Nhất thật sự kinh ngạc, nhưng cũng không phải là vì Trịnh Kinh an bài, mà là Ngôn Mộc đã biết trước. Con mắt chuyển mấy vòng, Cố Duy Nhất đi theo Trịnh Kinh về phòng làm việc của hắn. Trịnh Kinh nhướn mày nhìn cô, "Như thế nào, còn có chuyện?" Cố Duy Nhất cười xán lạn, "Tôi muốn nói với anh về việc thù lao bộ võng kịch kia." Trịnh Kinh ngồi xuống ghế, khóe miệng khẽ nhếch, "Chỉ là năm nghìn, công ty cũng không cần lắm, các cô cứ cầm hết đi!" "Trịnh lão sư, không dối gạt anh, dù hợp đồng là năm nghìn, nhưng tôi đã nói với Huyên Huyên là hai vạn, anh xem..." Cố Duy Nhất cố làm ra vẻ khó xử. Trịnh Kinh híp híp con mắt, cười thấu hiểu, "Nhất Nhất, cô cũng nói trên hợp đồng là năm nghìn, phần còn lại một ít quan hệ với công ty cũng không có, như thế nào, cô không phải là định để công ty vì cô trả số tiền này đi? Cô nên biết bộ võng kịch này không có khả năng mang lại cho công ty một chút tiền lời nào!" Cố Duy Nhất nghe vậy, nhíu nhíu mày, thở dài, "Trịnh lão sư nói có lý, tôi đúng là không thích hợp làm người đại diện, anh an bài cho Hề Tuyết người đại diện khác đi, tôi như thế này là làm trễ nãi người ta nổi tiếng..." Cố Duy Nhất càng nói càng đau thương, một bộ dáng không thể yêu nổi nữa! "Ý của cô là cô không muốn mang Hề Tuyết?" Cố Duy Nhất cười, "Trịnh lão sư, tôi cũng không có ý này, chỉ là, anh nên biết tôi và Hề Tuyết từng có quan hệ, dù sao Tô Lương Tần..." Cố Duy Nhất kéo dài ngữ điệu, nửa câu sau chưa nói. Trịnh Kinh dù bận vẫn ung dung nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng cười khẽ một tiếng, "Một vạn năm kia công ty sẽ thay cô trả, cô hãy mang Hề Tuyết đi!" Cố Duy Nhất đi ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Kinh còn có chút bất ngờ, Ngôn Mộc chẳng lẽ là bán tiên? Hắn nói cho cô biết Trịnh Kinh coi như là một nửa ông chủ của Khởi Nguyên, Khởi Nguyên tuột dốc, cơ hội duy nhất là Thiên Thịnh, Tô Lương Tần bây giờ là cứu tinh duy nhất của Khởi Nguyên, cho nên tất cả về Tô Lương Tần, Trịnh Kinh thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót. Cố Duy Nhất chậc chậc, anh Lương Tần có lợi thật lớn! * Cách ăn mặc của Hề Tuyết khiến cho Cố Duy Nhất mở rộng tầm mắt, cô vẫn cho rằng, Hề Tuyết là tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần thế, nhưng là quần jean, áo len hở rốn, ván trượt thời thượng, đội mũ nhai kẹo cao su là cái gì? Nhìn thấy Cố Duy Nhất, Hề Tuyết nhướn mày đưa tay, "Chào bạn gái cũ của Tô Lương Tần." Cố Duy Nhất nháy nháy mắt, đưa tay, "Chào bạn gái hiện tại của Tô Lương Tần." Hề Tuyết làm bộ dáng buồn nôn, vỗ vỗ bả vai Cố Duy Nhất, "Được, cô rất hợp khẩu vị của tôi." Cố Duy Nhất dở khóc dở cười, Ngôn Mộc luôn nói cô chưa trưởng thành, kỳ thật Hề Tuyết này mới là chưa trưởng thành! * "Chị Nhất Nhất..." Hề Tuyết gác chân lên bàn, trong miệng ngậm kẹo, "Chị có thể nghỉ một lát được không?" Cô nhìn Cố Duy Nhất bận bịu cả một buổi sáng. Vài ngày này, hoạt động phát ngôn của Doãn Huyên Huyên ngày càng nhiều, cũng không phải là đột ngột mà là vì hai ngày trước, Trịnh Kinh sắp xếp Hứa Trạch Dật và Doãn Huyên Huyên buổi tối cùng nhau ra vào một khách sạn. Chuyện này cô ấy cũng không nói với Cố Duy Nhất một tiếng, để ngày hôm sau cô đọc báo mới biết được. Doãn Huyên Huyên giải thích là vì tuyên truyền cho vai diễn mới. Cố Duy Nhất không vạch trần cô ấy. Diễn với mới bình thường đều ở lúc phát sóng tuyên truyền, nào có chuyện không quay gì mà tuyên truyền như vậy. Hứa Trạch Dật mấy ngàn vạn fan, Doãn Huyên Huyền lần này bị rất nhiều người mắng chửi, bởi vì Hứa Trạch Dật đăng một blog công bố hắn và Doãn Huyên Huyên không có chút quan hệ nào, fan cứ thế coi Doãn Huyên Huyên thành kỹ nữ tâm cơ. Nhưng mắng thì mắng, Doãn Huyên Huyên xác thực là bận rộn, hoạt động phát ngôn vô cùng nhiều, Cố Duy Nhất cũng không có thời gian rảnh, mỗi ngày đều đi theo Doãn Huyên Huyên. Hôm nay coi như rảnh rỗi, không phải ra ngoài cô mới có thời gian sửa sang văn kiện ở phòng làm việc. Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Hề Tuyết, "Tiểu Tuyết, hai chúng ta cùng tuổi, tôi cảnh cáo cô không nên gọi tôi là chị." Hề Tuyết hi hi ha ha, "Cô sinh mùng ba tháng ba, tôi là mùng mười tháng ba, sớm bảy ngày chính là bảy ngày, chị Nhất Nhất..." Hề Tuyết cố ý nói lớn. Cố Duy Nhất che mặt, cũng bởi vì sáu tháng bị sinh non, vốn là Thai Tử Vũ hơn cô hai tháng thành nhỏ hơn cô một tháng, ở đấy cũng Hề Tuyết tranh cãi về chữ "chị", cô sắp phát điên mất. Phụ nữ kiêng kị nhất là tuổi của mình, nhưng nhìn Hề Tuyết đáng yêu như thế cô không muốn sửa, dù sao Hề Tuyết thoạt nhìn cũng nhỏ hơn cô, gọi chị liền kêu chị đi, cô phải học thích ứng. Nhưng nghĩ đến Hề Tuyết, cô lại có chút đau lòng, những ngày này cô chỉ lo chuyện của Doãn Huyên Huyên mà quên Hề Tuyết, Trịnh Kinh hôm nay vừa đưa cô một kịch bản, muốn cô đưa Hề Tuyết đi thử vai. "Tiểu tuyết, ngày mai có một buổi thử vai, tôi dẫn cô đi thử một chút!" Cố Duy Nhất nói. "Thử vai gì?" Hề Tuyết lười biếng. "Một bộ đô thị tình yêu gọi là tình yêu của ba con động vật." "Ba con động vật?" Hề Tuyết trợn to hai mắt, "Cô muốn tôi diễn động vật?" Cố Duy Nhất đứng người lên nhìn cô, bật cười, "Cái gì mà muốn cô diễn động vật, đây là đem ba cô gái xinh đẹp so sánh với động vật. Tôi đã từng đọc qua tiểu thuyết, hết sức duy mỹ, thích hợp với cô..." Cố Duy Nhất quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một lần, nói tiếp, "Thích hợp với hình tượng của cô trên màn ảnh." Quần yếm rộng, trong miệng lúc nào cũng là kẹo, Cố Duy Nhất lắc đầu, trên đời này có người so với cô còn khiến người ta đau đầu hơn. Hề Tuyết nghiêng đầu nháy mắt, "Chị Nhất Nhất, em đây cần phải thanh minh trước, em không muốn nổi danh, chỉ là đối với giới giải trí có chút hiếu kỳ muốn vào chơi đùa chút. Khởi Nguyên ký hợp đồng với em, chị cũng biết nguyên nhân giống chị. Đối với em mà nói, ở đâu thú vị thì em đi, chơi đủ thì về, cho nên gặp dịp thì chơi hay cởi áo nới dây lưng em đều không làm." Hề Tuyết nói không chút khách khí, mà Cố Duy Nhất nghe được hết sức thoải mái, cười một chút, "Được, tất cả nghe theo cô." Hề Tuyết khôi phục lại sự ngây thơ cười, đưa cho Cố Duy Nhất một cây kẹo mút, Cố Duy Nhất nhìn kẹo trong tay cô ấy, con mắt tỏa sáng, răng cô không tốt, Ngôn Mộc ra lệnh cấm cô ăn kẹo. Nhưng thời gian trước cô vừa đi khám răng, không có việc gì cả. Nghĩ tới đây, cô đưa tay nhận lấy, vị ô mai. Cố Duy Nhất thỏa mãn lắc đầu, có thể ăn kẹo bất cứ lúc nào cũng khiến người ta thỏa mãn, ngay cả ánh mặt trời đều ôn hòa hơn rất nhiều.