Sủng Hôn
Chương 26
Hạnh phúc là gì? Có một người đàn ông cam tâm tình nguyện đem toàn bộ bảy mươi năm sau của đời mình giao ột người phụ nữ, đây chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Hựu An chính là người phụ nữ hạnh phúc khiến người ta ghen tỵ. Mặc dù trước đây có chút gian khổ, nhưng dù sao ông trời cũng rất ưu đãi cô, cho cô một Giang Đông, sau đó còn có một Chu Tự Hoành. Chỉ là, lúc hạnh phúc quá đầy đủ đến nổi lan tràn chính là thời điểm cuộc sống sẽ không thuận buồm xuôi gió. Qua được một kiếp nạn, không chừng phía sau còn có kiếp nạn lớn hơn, khó khăn hơn đang chờ, vượt qua được, ngươi sẽ hạnh phúc hơn, không qua được chính là vực sâu vạn trượng.
Nhiệm vụ nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng của họ, hiệu suất làm việc của lão thủ trưởng tương đối cao. Đến tối, Giang Đông cùng Chu Tự Hoành đã gặp được đại Phùng, ba người ngồi trong phòng làm việc của Chu Tự Hoành, cẩn thận nghiên cứu tài liệu vài lần.
Đại Phùng mở miệng trước tiên: "Lực lượng vũ trang trong tay A Khôn khá mạnh, cũng không kém chúng ta bao nhiêu, đến lúc đó phải xem ai có bản lãnh có thể giết chết đối phương. Tôi nói trước, A Khôn giao cho tôi."
Chu Tự Hoành nói: "A Khôn không phải là vấn đề lớn, những quả địa lôi bí ẩn kia mới thực sự là phiền toái. Chúng ta đều biết, địa lôi rải trên mảnh đất này từ thời kháng chiến, bản đồ bố trí địa lôi trong tay chúng ta vốn không đầy đủ. Mười năm trước, dù trang bị kíp nổ đầy đủ, vẫn phải hy sinh bảy chiến hữu. Đây mới thật sự là nguy hiểm, chuẩn bị không tốt, mấy anh em chúng ta lần này cũng sẽ phải ra đi."
Giang Đông gật đầu một cái: "Càng rắc rối là trận động đất mạnh ở biên giới hai năm trước, vỏ trái đất xảy ra thay đổi rất lớn, việc xác định cụ thể khu vực có địa lôi càng khó khăn, cũng không ai biết đã dịch chuyển đến chỗ nào. Tôi nghĩ sở dĩ A Khôn đã ẩn mình tám năm lại một lần nữa ngóc đầu trỗi dậy, chính vì hắn biết, đi vào nơi này, mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần xuyên qua khu địa lôi, là có thể đạt được lợi ích rất lớn. Gã này vì tiền, cả mạng cũng không cần."
Đại Phùng nói: "Vừa nghe quân bên bộ tham mưu nói, mỗi lần hăn hành động, đều có đội dò mìn đi trước dẫn đường, nếu còn cách khác hắn cũng sẽ không tiến vào bãi mìn. Mẹ nó, tên khốn này so ra cũng rất tiếc mạng của hắn."
Đại Phùng nghiêng đầu nói: "Tự Hoành, tôi đi cùng Giang Đông là được, hai lão độc thân không vợ sẽ không có gánh nặng gia đình, cái gì cũng không sợ, cậu thì sao? Cô dâu nhỏ nhà cậu có thể đồng ý cho cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này sao?"
Chu Tự Hoành nói: "Nhiệm vụ nguy hiểm cỡ này tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần, không phải cả người vẫn toàn vẹn sao, sợ chết thì làm lính cái quỷ gì."
Đại Phùng: "Nói thì nói thế, nhưng chưa dính đến trên người mình thì không sao, đến lúc thật sự dính lên rồi sẽ rất khó khăn." Giang Đông cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chúng ta nghiên cứu tài liệu cũng khá đầy đủ rồi, cậu về trước đi! Vừa chuyển qua nhà mới, cô nhóc kia có tật xấu khó ngủ chỗ lạ, tốt nhất là cậu về chăm cô ấy, không nói với cô ấy cũng tốt, để cô nhóc kia khỏi lo lắng."
Chu Tự Hoành đứng lên, cầm áo khoác trên ghế đi ra ngoài, anh thật nhớ cô dâu nhỏ rồi. Hơn nữa, sau khi nhận nhiệm vụ này, anh vẫn luôn nhớ tới cô dâu nhỏ, tuy lời nói ra rất hay, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành không phải không rõ. Nhiệm vụ lần này xác thực rất nguy hiểm, năm đó, mười hai người chỉ còn ba người bọn anh sống sót. Lần này, không tới cuối cùng không ai có thể đoán được kết quả, anh cũng là người, không phải thần, không đoán trước được sống chết của mình. Cho nên, điều anh muốn nhất lúc này là ôm cô dâu nhỏ nhà mình, hung hăng hôn cô, kịch liệt muốn cô, chưa bao giờ có cảm giác khẩn cấp như thế.
Chu Tự Hoành mới vừa ấn thang máy, thang máy liền mở ra, vừa đúng lúc Tề Giai Kỳ bước ra ngoài, mùi rượu xông vào mũi. Chu Tự Hoành không khỏi mỉm cười, không nghĩ cũng biết, Tề Giai Kỳ đã uống say tới vậy, vợ anh hẳn là đã sớm thành hũ hèm rồi.
Giai Kỳ nhìn thấy Chu Tự Hoành liền tỉnh hơn phân nửa, thật ra thì cũng không uống bao nhiêu. Mới uống hai chai rượu đỏ thì Giai Kỳ nhận được điện thoại của cấp trên, phải lập tức chạy tới công ty. Phóng viên thật không phải là nghề dễ kiếm sống mà, không quản ngày đêm, ông chủ vừa gọi, cho dù đang ngồi toilet, cũng phải vội vàng lau sạch sẽ mà chạy tới. Bằng không, tiền thưởng, thành tích, cái gì cũng mất hết. Dựa vào chút tiền lương cố định, ăn không khí cũng không đủ sống. Chả bù với cô nhóc Hựu An này, gả cho ông xã tốt cái gì cũng không phải lo, không cần giống cô, trời lạnh thế này còn phải chạy ngược chạy xuôi. Chả trách sao mọi người lại nói, làm việc chăm chỉ không bằng gả cho chồng tốt, mình và Hựu An chính là ví dụ chính xác nhất!
Giai Kỳ giơ tay lên, chào: "Hựu An ở trên lầu, cơ quan tôi có chút việc, đi trước nha." Chu Tự Hoành nhìn nhìn đồng hồ: "Muộn quá rồi, không đón được xe đâu, cô đi đâu, tôi chở cô đi."
Giai Kỳ vội khoát tay: "Không cần, không cần......" Chỉ chỉ quân trang của anh, cười hắc hắc: "Chỗ tôi đến, không hợp với thủ trưởng, sẽ có đồng nghiệp tới đón tôi, gặp lại sau!" Nói giỡn sao, sếp bắt cô làm thêm vào ban đêm, khẳng định là có mục đích. Không phải người của công ty thì không hiểu, cố ý bán thông tin cho nhóm các cô, nếu không phải là những minh tinh lão làng tức giận, cố ý để lộ scandal của mình, muốn giữ vững vị trí của mình trong làng giải trí, mà lẫn quẫn trong cái vòng thật thật giả giả còn náo nhiệt hơn đóng phim này thì có thể là ai khác chứ. Loại chuyện nhảm nhí không đáng nói này, Giải Phóng Quân càng không thèm để ý, huống chi người ta còn là thủ trưởng.
Chu Tự Hoành nhìn bóng dáng Tề Giai Kỳ nhanh chóng ra khỏi thang máy, chợt nhớ Hựu An từng nói với anh, hình như Tề Giai Kỳ khá thích Giang Đông. Nghe ý tứ của cô ấy, có lẽ còn muốn làm mai dẫn mối. Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày, cô dâu nhỏ nhà mình thực sự vô cùng chậm hiểu, nếu như anh là Giang Đông, đoán chừng đã sớm bị cô nhóc này làm cho tức hộc máu.
Anh và Giang Đông tương đối nhất trí trên các phương diện khác, nhưng đối với tình yêu, thực sự là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Chu Tự Hoành cảm thấy, yêu thì phải nói cho cô biết, lén lén lút lút thì được cái quái gì. Ở điểm này, Giang Đông không biết cách biểu hiện bằng anh. Rõ ràng thích muốn chết, nhưng đến trước mặt Hựu An, một lời dịu dàng cũng không có, nói ra toàn những lời cứng rắn doạ người, tính khí cô nhóc kia lại thích mềm không thích cứng, nên mới thành ra tình cảnh ở gần là như nước với lửa giống hiện
Chu Tự Hoành chắc chắn sẽ không nhắc nhở Giang Đông, nếu như có thể, anh chỉ hận không thể để Giang Đông vĩnh viễn như vậy. Mặc dù ở trước mặt Giang Đông anh tỏ ra rất phong độ, tự tin, nhưng thật ra, trong lòng Chu Tự Hoành rất ganh tỵ. Có một tình địch ưu tú như Giang Đông bên cạnh, nếu như không có cảm giác gì, vậy thì chắc chắn anh không phải là đàn ông. Bản năng của động vật giống đực trước sau như một, chính là độc chiếm, anh cũng vậy.
Anh còn hận không thể đem cô dâu nhỏ cất vào trong túi mang theo mỗi ngày, sao có thể rộng lượng được chứ. Anh vô cùng hi vọng, cô dâu nhỏ của anh vĩnh viễn cứ ngơ ngốc như vậy.
Chu Tự Hoành bước vào nhà, trong nháy mắt vẫn ngờ vực mình vào nhầm nhà, thấy người ngồi ở dưới đất dựa lên ghế sofa là cô dâu nhỏ, không khỏi mỉm cười. Cứ để cô tùy ý làm theo ý thích đi, dù sao nhà cũng chỉ có hai người, phong cách gì cũng không quan trọng, quan trọng là vợ anh thấy vui vẻ.
Trên khay trà để hai chai rượu, hộp pizza để mở cũng trống không, hai cô nhóc này vẫn luôn tham ăn tham uống. Trời cuối tháng mười, bên ngoài đã lạnh thấu xương, nhưng trong nhà mở điều hòa lại tương đối ấm áp.
Cô dâu nhỏ mặc một bộ váy ở nhà có mũ bằng lông mềm như nhung, mũ rủ ở phía sau. Có lẽ trong nhà hơi nóng, cái khoá ở cổ áo bị cô kéo xuống thật thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp mê người, làn váy trượt lên, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết duỗi trên mặt thảm vàng nhạt. Có thể mơ hồ thấy được khung cảnh mê người giữa hai chân, rất có hiệu quả thị giác.
Chu Tự Hoành liền thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt huyết xông thẳng lên đại não, vèo một cái lại chạy tới tập trung ở bụng dưới. Anh xoay người ôm lấy cô, Hựu An đang ngủ đụng phải lồng ngực quen thuộc, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của anh, chui vào ngực anh cọ cọ. Ma sát này khiến Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, người anh em vốn đang sưng đỏ lại càng bành trướng với tốc độ kinh hồn.
Chu Tự Hoành ngẩng đầu nhìn cầu thang, nghĩ rằng lên lầu thật lãng phí thời gian, lại nhìn ghế sofa một chút, trực tiếp đem cô dâu nhỏ đặt trên ghế sofa. Roẹt roẹt hai ba cái, y phục trên người cô dâu nhỏ bị cởi sạch, miệng không nhịn được liền bắt đầu gặm cắn......
Hựu An cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy ông xã nhà cô về, ôm lấy cô, hôn cô, hôn cái miệng nhỏ, hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi rơi xuống bộ ngực nho nhỏ, ngậm đỉnh hồng nộn non mềm, dùng sức mút rồi cắn. Hựu An cảm thấy cả người mình nóng ran giống như bị đốt lửa, nóng tới mức cô rên hừ hừ......
Cô cảm nhận được đôi môi anh tiếp tục đi xuống, vùi đầu hôn hoa huyệt non mềm của cô, từng chút từng chút, vừa hôn vừa liếm mút. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại cảm giác thoải mái cực hạn đó khiến cô hô to một tiếng, tỉnh lại. Lúc này cô mới phát hiện có điểm không thích hợp, cái vật thể nóng bỏng ẩm ướt đó vẫn còn ở dưới người cô......
Hựu An vừa cúi đầu đã nhìn thấy ông xã nhà cô nửa quỳ trên thảm trải sàn, hai tay dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, vùi đầu vào giữa...... Hựu An không khỏi đỏ mặt, còn tưởng rằng mình bị mộng xuân, mất mặt chết đi được: "Á...... Sao anh lại về?"
Chu Tự Hoành ngẩng đầu lên, liếm liếm làn môi mỏng: "Vợ yêu, em không thấy hiện tại hỏi vấn đề này là hơi muộn sao, chỗ này anh hôn đã nửa ngày. Vợ à, chỗ này của em được anh hôn cũng thật ẩm ướt rồi......" Nói xong, ngón giữa thẳng tắp cắm vào. A...... Chợt bị cắm mạnh vào, Hựu An không khỏi rên lên một tiếng ......
Ngón tay Chu Tự Hoành ra vào vài chục cái, anh liền gấp gáp đứng lên, ném quần ra, quỳ một gối trên sofa, nhún người mà vào...... Tiếp đó liền nhanh chóng chuyển động, vừa vội, vừa nhanh, lại rất sâu...... Hai bàn tay to xòe ra, bóp chặt cái mông nhỏ của Hựu An, mỗi lần đều đâm sâu vào tận nhụy hoa......
Vách tường nhạy cảm bên trong bắt đầu co rút kịch liệt, loại co rút nhanh chóng này như chuyển động mềm mại chặt chẽ ôm lấy Chu Tự Hoành, thoải mái tới mức anh chỉ hận không thể bay lên, càng thêm dùng lực đâm vào. Hựu An bị anh đâm từng phát, từng phát, âm thanh cao vút cũng theo khóe miệng truyền ra, vừa mềm mại vừa êm dịu......
Chu Tự Hoành cầm gối dựa đặt sau lưng Hựu An, nhấc đôi chân cô lên cao hơn, cơ hồ mở chân cô ra càng lớn, mà chuyển động phía dưới cũng càng thêm tà ác......
Hựu An cảm thấy, mình thật sắp bị anh đâm xuyên qua, cảm giác nhức mỏi đến cực hạn, bất giác ái dịch trong thân thể theo cao trào mà tiết ra, xụi lơ trên ghế sofa không nhúc nhích nổi. Chỉ là Chu Tự Hoành hiển nhiên quá mức hưng phấn, đâm mạnh vài cái mà phóng ra, lại rất nhanh mà cứng lên......
Trên ghế sofa, trên thảm, trên bàn trà, thậm chí trên cầu thang...... Tiến vào từ sau lưng, từ bên người, tư thế đứng thẳng, quỳ sấp...... Hựu An cũng không thể nhớ rõ đã đổi bao nhiêu tư thế cùng địa điểm, chỉ cảm thấy ông chồng nhà cô hôm nay giống như uống phải thuốc kích thích. Một lần lại một lần muốn cô, mỗi một lần đều là hoàn toàn xâm nhập vào trong, giống như hận không thể đem cô vò nát, hòa vào trong thân thể anh.
Hựu An mới đầu còn cầu xin tha thứ, rốt cuộc sau đó cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông này có điểm không thích hợp, liền thuận theo anh, tận lực phối hợp, cho đến khi ánh ban mai mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ, Chu Tự Hoành mới thỏa mãn buông cô ra. Hựu An mệt tới mức cả hơi sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không còn.
Hựu An cảm giác mình quá hạnh phúc, núp ở trong ngực Chu Tự Hoành, cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả sóng gió đều bị anh ngăn ở bên ngoài. Hạnh phúc đến cực hạn, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lo được lo mất. Hơn nữa lần này, sau khi Chu Tự Hoành trở về bộ đội, lòng của cô cứ thấp thỏm không yên, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra
Chu Tự Hoành có được ba ngày nghỉ, quấn quít đòi Hựu An xin nghỉ một ngày. Trong ba ngày, hai người chẳng đi đâu, chỉ ở nhà, trừ làm vẫn là làm. Buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Chu Tự Hoành cũng ngưng lại, chỉ ôm cô thật chặt vào trong ngực, nói mãi không ngừng, dặn dò cô rất nhiều thứ, phần lớn lời dặn Hựu An đều không nhớ được, chỉ nhớ được một chút chuyện nhỏ, một khi ông chông nhà cô mà nói thì có thể so sánh với các bà bảy cô tám.
Lúc cô còn đang trong giấc mộng, Chu Tự Hoành đã lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một tấm giấy ghi chú, nói là làm nhiệm vụ. Sau đó đến bây giờ, một tuần liền không có tin tức, Hựu An bắt đầu nôn nóng. Loại nôn nóng này làm cô phát hiện biểu hiện trước khi đi của Chu Tự Hoành vô cùng không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.
Ban sáng cô và Triệu Thiến thảo luận về một minh tinh mất sớm, Triệu Thiến liền cảm thán: "Câu nói cực thịnh tất suy, chuyện gì đến cực hạn, cũng không phải là chuyện tốt, dễ thành vui quá hóa buồn. Đại khái chính là nói trời luôn ganh ghét, những người quá tốt, quá xinh đẹp, quá xuất sắc thì lại dễ dàng chết trẻ, thông minh quá lại dễ bị tổn thương."
Nghĩ lại về mình, Hựu An cảm giác hạnh phúc của mình cũng đã đến cực hạn. Sau khi gả cho Chu Tự Hoành, cuộc sống của cô cũng chỉ còn lại có hai chữ này, tuy có một ít gợn sóng, nhưng gợn sóng đi qua thì hạnh phúc lại vững chắc hơn. Quá hạnh phúc cũng có thể khiến trời già ganh ghét hay không. Cho nên khi tin dữ truyền tới, ý nghĩ đầu tiên của Hựu An chính là mình thật sự bị trời phạt rồi.
Sau khi hai người kết hôn, Chu Tự Hoành đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, mỗi lần anh đều không nói với cô, Hựu An cũng không hỏi. Bất kể có nguy hiểm hay không, Hựu An luôn rất tin tưởng, anh sẽ an toàn trở về. Bắt đầu từ khi anh hứa hẹn dành cả đời cho cô, Hựu An liền cố chấp tin tưởng anh sẽ không bỏ cô lại mà đi, cô phải có bảy mươi năm sau này của anh, cho đến lúc tóc trắng xoá, cô vẫn là cô dâu nhỏ được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Xem đó, những thứ này cô đều nhớ, người có thể nói những lời này, lại không còn, thậm chí ngay cả gặp chồng lần cuối cô cũng không có cơ hội. Hựu An ngơ ngác ngồi ở đó, không h nhúc nhích.
Kể từ khi xảy ra chuyện, Hựu An liền bị Giang Đông cưỡng chế đưa về Giang gia. Giang Đông cảm thấy, Hựu An như vậy rất không thích hợp. Từ khi biết Chu Tự Hoành chết đến bây giờ, trong vòng ba ngày, không khóc không nháo, bảo ăn thì ăn, bảo uống thì uống, quá hiểu chuyện rồi, đây không phải là Hựu An.
Giang Đông cũng không ngờ tới kết quả cuối cùng lại như thế. Bọn họ ở biên giới ẩn núp ba ngày mới đợi được gã A Khôn xảo quyệt. Sau khi đàn em bị chính bọn anh đánh gục, A Khôn khẩn trương chó cùng rứt giậu xông vào bãi mìn. Bọn họ vào theo, tìm tòi bên trong suốt hai ngày, sau khi kíp nổ được trang bị dùng hết, mới phát hiện, lịch sử kinh người lại lặp lại, địa điểm tọa độ nơi này chính là nơi mười năm trước bảy chiến hữu bị nổ chết.
Lúc nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, đại Phùng hỏi hai người: "Trước khi làm nhiệm vụ, hai cậu đã viết di thư chưa?" Chu Tự Hoành lắc đầu một cái: "Tôi không viết thứ đồ chơi đó, tôi sẽ còn sống trở về, đầu bạc răng long với vợ tôi." Một câu nói của Chu Tự Hoành đưa mọi người ra khỏi trạng thái tuyệt vọng.
Một lát sau, Chu Tự Hoành kéo Giang Đông đến sau tảng đá mà hút thuốc lá. Hút xong một điếu thuốc, Chu Tự Hoành mới thấp giọng nói một câu: "Nhóc Đông, tôi là anh em của cậu, đúng không?" Giang Đông nhìn thẳng anh, cau mày: "Cái này còn phải hỏi sao?" Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Là anh em thì tốt rồi, anh em muốn nhờ cậu một chuyện, nếu lỡ như tôi thật sự xảy ra chuyện, Hựu An liền nhờ cậu chăm sóc."
Giang Đông sửng sốt: "Con mẹ nó, vợ cậu thì cậu chăm sóc, cậu gởi gắm tôi làm gì." Lúc đó Chu Tự Hoành cười nói: "Cũng đúng! Đến lúc này tôi mới phát hiện, vợ tôi là thứ tôi khó bỏ xuống nhất......" Tiếp đó mấy người bọn họ bắt đầu thương lượng ai đi trước dò đường, trong lòng cũng rõ ràng, chuyến đi này chính là đi thí mạng của mình.
Đại Phùng nói: "Tôi đi, tôi muốn bắt sống cái thằng đáng chết đó báo thù cho anh em." Giang Đông nói: "Mẹ nó, thân thể cậu không khỏe, tôi đi cho!" Chu Tự Hoành không lên tiếng trực tiếp giơ tay đánh Giang Đông ngất xỉu, cuối cùng, Chu Tự Hoành đi.
Sau đó Giang Đông nghĩ lại mà hối hận đến ruột gan cũng trong suốt, sao lại không đề phòng chiêu này của Chu Tự Hoành, mà khó khăn nhất là anh còn phải đối mặt với Hựu An. Giang Đông cùng Hựu An canh giữ trước linh đường, từ khi gặp chuyện không may, Giang Đông vẫn luôn ở bên cạnh Hựu An. Hựu An giống như một đứa con gái hiếu thảo, nhất quyết ôm di ảnh của Chu Tự Hoành, cả người giống như búp bê vải bị rút hết linh hồn.
Giang Đông thà để cô như trước kia, khóc lóc ầm ĩ, hoặc dứt khoát chạy mất tăm mất tích còn tốt hơn. Nói thật, Hựu An như vậy khiến Giang Đông có chút sợ hãi, anh sợ cô nghĩ không thông, sau đó liền nảy sinh ý nghĩ ngu ngốc.
Túc trực bên linh cữu, đưa đến nơi an táng, chôn vào lòng đất, những chuyện như cơn ác mộng kinh hoàng này trôi qua, không có Chu Tự Hoành, thế giới vẫn chuyển động theo quy luật của nó. Hựu An đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật rất vô thường, một năm nay cô quen biết Chu Tự Hoành, gả cho Chu Tự Hoành, sau đó Chu Tự Hoành cho cô một thế giới hạnh phúc, bây giờ lại bỏ cô mà đi, anh thật độc ác.
Mẹ chồng nói với cô: "Hựu An, đây là kết quả không ai trong chúng ta đoán được, nhưng người chết không thể sống lại. Con còn trẻ, còn con đường rất dài phía trước phải đi, từ giờ trở đi, con chính là con gái của Chu gia chúng ta......"
Hựu An hiểu được ý tứ những lời này của mẹ chồng, chỉ là cô không thể nghe lọt tai. Thế giới của cô từ giây phút Chu Tự Hoành mất liền hoàn toàn sụp xuống, cô thật sự mất hết tất cả rồi.
Sau tang lễ, cô kiên quyết muốn trở về nhà, Giang Đông trở về cùng cô. Hựu An nói với anh: "Cám ơn anh, Giang Đông, tôi muốn ở một mình." Đây là lời đầu tiên Hựu An nói với anh trong mấy ngày qua.
Giang Đông nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên anh tới nhà mới của bọn họ, cách trang hoàng có chút không hợp với ngôi nhà, ấm áp và đơn giản trộn chung với nhau, lại sinh ra một cảm giác ấm cúng.
Giang Đông ngoảnh mặt làm ngơ với lời Hựu An nói, cho dù thế nào, hiện tại tuyệt đối không thể để cô một mình, anh không yên lòng. Giang Đông cởi áo khoác quân trang khoác lên lưng ghế sofa, ngồi xổm bên người Hựu An, hỏi cô: "Trưa nay muốn ăn gì?"
Hựu An nhìn anh thật lâu, nói ra hai chữ: "Sủi cảo." Giang Đông nói: "Được, anh nấu cho em." Giang Đông mở tủ lạnh ra, không khỏi sửng sốt một chút, phía dưới bên trái tủ lạnh, từng hộp từng hộp sủi cảo đông lạnh, một hộp 20 viên, sắp xếp chỉnh tề, ngoài hộp có dán nhãn, hơn phân nửa đều là sủi cảo nhân 3 vị, còn có mấy hộp nhân đậu cô-ve.
"Tôi ăn sủi cảo nhân 3 vị." m thanh của Hựu An vang lên từ phía sau, Giang Đông quay đầu lại, Hựu An đã ngồi vào bàn ăn. Giang Đông đun nước thả một hộp sủi cảo vào, nấu chín, rồi vớt ra đĩa đẩy tới trước mặt Hựu An, đưa cho cô đôi đũa cùng nước chấm chua ngọt.
Hựu An gắp một viên cho vào trong miệng, 20 viên sủi cảo không chừa lại viên nào. Ăn xong, liền đứng lên, lên lầu. Giang Đông rửa chén, tự mình tìm chút đồ lung tung mà ăn, mở tủ lạnh ra nhìn một chút, trừ sủi cảo, còn có rất nhiều thực phẩm khác, không cần phải đi mua thức ăn nữa.
Buổi tối, Hựu An vẫn ăn 20 viên sủi cảo rồi lên lầu ngủ, Giang Đông tìm thấy chăn gối trong tủ, ngủ trên sofa ở phòng khách. Lúc nửa đêm chợt tỉnh dậy, nghe trên lầu giống như có tiếng nước chảy.
Giang Đông giật mình nhảy dựng, lên lầu gõ cửa gọi Hựu An. Bên trong không có tiếng trả lời, Giang Đông dán tai vào cửa lắng nghe, giống như là âm thanh đang tắm vòi sen. Giang Đông cúi đầu nhìn đồng hồ, như nghĩ đến điều gì, nhấc chân đá văng cửa vọt vào, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh khép hờ, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, trong chớp mắt nhìn thấy bên trong, lòng của Giang Đông giống như đêm đông bên ngoài, lạnh run từng đợt.
Hựu An còn mặc váy lông dê màu đen lúc ban ngày, nằm trong bồn tắm lớn, cổ tay khoác lên thành bồn tắm, nước từ trên chảy xuống, xối lên cổ tay cô, nước và máu hòa vào nhau, khiến nước trong bồn tắm uốn lượn thành một dòng đỏ thẫm. Mắt của cô nhắm thật chặt, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, là cô không muốn sống chăng.
Giang Đông kéo khăn lông, cuốn lấy cổ tay cô để cầm máu, đi ra ngoài cầm chăn vào khẽ quấn lấy cô, ôm lên: "Hựu An, em muốn chết cũng không có cửa đâu, chỉ cần anh còn sống, em sẽ không chết, không chết được......" Giang Đông ôm cô xông ra, nhét vào trong xe, chạy thẳng tới bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
May nhờ phát hiện kịp thời, bác sĩ nói, trễ một chút nữa là không thể cứu.
Hựu An thật không muốn sống nữa, cô cảm thấy mình sinh ra mà không thể yêu, người hiểu rõ cô nhất là ba của cô đã chết rồi, hiện tại Chu Tự Hoành cũng đi, mình sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô đã mất hết tất cả, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cũng bỏ cô mà đi, cô muốn đi tìm bọn họ, cô cảm thấy chết cũng không có gì đáng sợ, nếu như có thể để cho cô nhìn thấy Chu Tự Hoành, chết chính là Thiên Đường, ngược lại sống chính là Địa Ngục. Cô muốn đến Thiên đường tìm ông chồng nhà cô, hỏi anh một chút: sao có thể bỏ cô lại mà đi, hỏi anh một chút: bảy mươi năm sau của anh ở đâu? Bọn họ mới sống với nhau hơn một năm, hỏi anh một chút, anh hứa hẹn sống với cô cả đời, nhưng sao có thể ngắn như vậy, ngắn đến mức cô còn chưa kịp thích ứng, đã thành kỉ niệm. Cô không cần kỉ niệm, cô muốn anh, không có anh, dù cô sống, cũng không sống nổi......
Trong khoảnh khắc Hựu An mở mắt ra nhìn thấy nóc nhà trắng như tuyết kia, cô cho là đã đến Thiên đường, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, nơi này không phải Thiên đường, mà chính là Địa ngục, bởi vì cô nhìn thấy Giang Đông: "Ai bảo anh cứu tôi?" m thanh của Hựu An yếu ớt mà khàn khàn.
Giang Đông bình tĩnh nhìn cô thật lâậu ta thật sự quan trọng như vậy ư, quan trọng đến mức em vứt bỏ luôn tính mạng của mình?" Hựu An nhắm mắt lại không muốn trả lời anh ta, trầm mặc một hồi lâu, Giang Đông cúi đầu nói: "Em tự sát cũng không gặp được cậu ta đâu."
Hựu An mở mắt ra lần nữa, oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta, Giang Đông có chút giễu cợt nói: "Chẳng lẽ em quên sao, tự sát là phải xuống Địa ngục, mà Tự Hoành lại lên Thiên đường, em chết cũng không nhìn thấy cậu ta." Hựu An cảm thấy, Giang Đông thật là một người đàn ông ác độc nhất thế giới, mọi chuyện đều đối nghịch với cô, ngay cả chết cũng không cho cô toại nguyện.
Hựu An khôi phục rất nhanh, mấy ngày sau liền từ bệnh viện về nhà, lại hoàn toàn trở thành tù nhân của Giang Đông. Ban ngày cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh ta. Buổi tối khi đi ngủ, anh ta lại nằm ngủ ngay ngoài cửa, nửa giờ lại đi vào một lần, cô vào nhà vệ sinh, Giang Đông cũng ở ngoài cửa giám sát.
Cứ như vậy qua ba ngày, rốt cuộc Hựu An cũng bộc phát. Giang Đông vừa lấy gối đặt lên thảm ở ngoài cửa mà nằm xuống, cửa phòng ngủ xoạt một tiếng mở ra, Hựu An đứng ở trước mặt, hung hăng nhìn chằm chằm anh: "Tôi nói rồi, sẽ không tự sát." Giang Đông ừ một tiếng, xoay người trở mình.
Hựu An tức không chịu được, bước qua đá anh một đá, Giang Đông không thèm nhúc nhích, hốc mắt Hựu An nóng lên, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống: "Anh cũng khi dễ tôi, anh cũng khi dễ tôi, chú Chu đi rồi, các người đều khi dễ tôi, đều khi dễ tôi, ô ô......" Hựu An ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
30 chương
81 chương
22 chương
143 chương
36 chương
3 chương
39 chương