Sủng Hôn
Chương 21
"Hựu An bị ông xã của cô tưới ướt đến nguôi giận rồi sao! Thứ năm tuần trước, đâu có gật và cười liên tục thế này, sao mới hai ngày, cái miệng nhỏ cũng không kh lại được, chia sẻ với các chị đi, chồng của cô tưới cô thế nào." Triệu Thiến bước tới trước mặt cô, rất nhiều chuyện mà nghe ngóng.
Hựu An liếc cô một cái, tức giận: "Cô là cô gái trẻ chưa kết hôn, sao cứ thích dỏng tai nghe chuyện vợ chồng người ta, cô đã khát vọng muốn biết như vậy thì mau tìm một người đi. Tôi nghe nói khoa ngoại tim mạch mới vừa điều tới một cực phẩm rùa vàng, trong viện cũng ồn ào náo nhiệt, không phải cô mê trai đẹp nhất sao, sao không có động tĩnh gì."
Triệu Thiến nói: "Cô đừng nói tới, anh ta thật đúng là không tệ, cũng không thua kém gì ông chồng nhà cô, nhưng tôi cũng tự biết mình! Tôi không phải là cô, tùy tiện một cái là gả cho ông chồng đẹp trai giàu có, tuy nói tôi là hủ nữ lại bạo gan, nhưng cũng hiểu, có vài người đàn ông nếu gả còn không bằng ở vậy. Nếu ông xã vô cùng xuất sắc, sẽ không khác gì ném dê đầu đàn vào trong hang sói, cô có ngày ngày đề phòng, cũng không phòng được. Trông cậy vào giới hạn đạo đức của ông chồng thì mau chết sớm thôi, nửa người dưới của đàn ông một khi sung huyết, thông minh cũng lập tức tuột xuống thành ngu ngốc. Trong tay tôi đang giữ danh thiếp của Kim Cương Toản làm nghề đồ gốm, tôi nghĩ là cũng tốt. Sáng mai phải đi xem mắt, đã đặt chỗ rồi, nếu hai người cảm thấy hợp liền kết hôn, không được thì tìm thêm người khác."
Hựu An hơi bất ngờ, biết Triệu Thiến hai năm rồi, mỗi ngày cô nhỏ này đều hi hi ha ha mơ mơ màng màng, chưa bao giờ biết, cô còn có một mặt lý trí thực tế như thế.
Triệu Thiến nháy nháy mắt nói: "Sao nào, bị tôi dọa sợ, là tôi nhìn thấy việc ông xã nhà cô, nên thông suốt rồi. Cô nghĩ coi, ý chí của chồng cô, không phải đã rất nổi trội trong đám đàn ông sao! Vậy mà còn bị vợ góa của chiến hữu bám vào, dù không có việc gì, nhưng trong lòng cô cũng không dễ chịu mấy ngày, cả ngày khuôn mặt nhỏ nhắn đều xám xịt. Đúng như câu, không sợ giặc trộm chỉ sợ giặc nhớ thương, chồng của cô quá xuất sắc, cũng không phải là chuyện tốt gì. Thế nào chứ, b iết rõ thì sao, phải nói chồng cô là người khôn khéo như vậy, mà cũng có lúc ngu đi một nửa, nhân nhượng cô ta như thế rõ ràng không có ý tốt."
Hựu An nói: "Anh ấy là áy náy, ban đầu nếu anh ấy không bị viêm ruột thừa cấp, nhiệm vụ đó sẽ do anh ấy làm, ngày đó vốn dĩ Phùng Cương nghỉ phép để kết hôn, bị lãnh đạo gọi về thay anh ấy làm nhiệm vụ. Thế mà lần đó lại vì nhiệm vụ mà hi sinh. Tôi nghĩ, mặc dù nộiTự Hoành mạnh mẽ trở lại, dù sao vẫn là một người đàn ông bình thường, loại áy náy này đè trong lòng anh nhiều năm, biện pháp bồi thường duy nhất, đại khái chính là chăm sóc gia đình chiến hữu."
Triệu Thiến nói: "Anh ấy chăm sóc mẹ chiến hữu là đúng, nhưng mẹ góa con côi nhà người ta anh ta cũng chăm sóc tốt như vậy. Cô nói xem, cô gái nào thấy chồng cô mà có thể không động lòng, rõ ràng là chuyện con rận trên đầu người hói mà. Nhưng Hựu An, cô vẫn phải coi chừng, tuy nói lập trường của chồng cô kiên định, nhưng ả kia không chừng lại giở trò, dù chồng cô không để ý đến ả ta, ả vẫn có thể quấy phá hai người, phụ nữ như vậy có nhiều mà......"
Điện thoại di động chợt vang lên, Hựu An quét mắt nhìn người gọi tới, có chút bất ngờ, nghe máy: "Mẹ Phùng, có chuyện gì sao?" Mẹ Phùng nói: "Hựu An à! Bác tới bệnh viện của con kiểm tra định kỳ, mới vừa làm xong, đang ở đại sảnh dưới lầu, nếu con không vội, bác có mấy lời muốn nói với con......"
Hựu An đến đại sảnh bệnh viện, liền nhìn thấy mẹ Phùng ngồi ở đó, Hựu An đi tới: "Sao bác tới kiểm tra một mình, không ai đi theo sao?"
Mẹ Phùng lôi kéo tay cô, ép cô ngồi xuống, nói: "Bác đi đứng rất lưu loát, không có việc gì, kiểm soát tốt, đường máu cũng duy trì trên dưới sáu bảy, bác sĩ nói chức năng tim phổi của bác ổn định, sẽ sống lâu, bác sĩ ở bệnh viện con nói, bác nghe cứ như chính mình có thể sống 100 tuổi."
Hựu An cười: "Bác sĩ chắc là sẽ không gạt người, nói bác sống lâu thì nhất định sẽ sống lâu." Phùng mẹ nói: "Vốn là bác cũng ngượng ngùng khi gặp con, bác suy nghĩ hai ngày, vẫn cảm thấy, phải nói với con mấy lời. Mẹ Yến Tử làm như vậy thật quá không hiền hậu, ban đầu lúc cô ta và thằng Cương tìm hiểu, bác đã không đồng ý. Cũng không phải là ngại cô ta là người vùng khác, cô gái phẩm tính tốt mà ở vùng khác thì vẫn có thể sống cùng. Cũng không khác gì mấy cô gái địa phương, có thể là vì bộ dáng tốt, cô ta liền cao ngạo, chuẩn bị kết hôn, nhà cửa, tiền mừng, ban đầu cũng ầm ỉ với bác không ít. Bác thấy phiền, mới nói với thằng Cương, tự nguyện thì tiến hành, không vui thì giải tán, điều kiện của chúng ta, người ta không vừa lòng cũng không có cách nào, tình hình nhà chúng ta con cũng biết, có thể dư bao nhiêu. Con bé đặt điều kiện cao như vậy, cũng đừng tìm thằng Cương, thằng Cương chính là anh lính nghèo, không phải là người giàu có
Nói xong, thở dài: "Một tháng trước khi thằng Cương chết, còn ba ngày hai bữa gây ầm ỉ, bác nghĩ, tâm tư của thằng Cương cũng rất phiền, bị bác và cô ta ép tức ở giữa, lúc làm nhiệm vụ mới có thể xảy ra chuyện. Dù sao người cũng đã chết, bác đành chấp nhận. Lúc đầu, cô ta cũng muốn phá đứa nhỏ trong bụng, nhưng đúng lúc Tự Hoành đến, cô ta gặp được, đột nhiên liền đổi chủ ý, nhất định phải sanh con ra. Sau này bác mới nghĩ ra, cô ta hẳn là có ý định khác."
Hựu An thật không nghĩ tới mẹ Phùng có thể nói với cô những thứ này, muốn cản bà, mẹ Phùng lại nói: "Con cứ để bác nói, bác biết rõ cô ta rất ích kỉ, công tác nhiều năm trong cơ quan như vậy, chuyên giả bộ đáng thương thu được đồng tình. Con và Tự Hoành đều là người tốt, khẳng định sẽ bị cô ta lừa, con nói xem, can thiệp gây chia rẽ vợ chồng người ta, đây là loại phụ nữ gì! Tự Hoành để bác ở cùng cô ta, là bác đã hiểu rồi, đây là tránh việc không hay, bảo bác trông chừng cô ta. Mẹ Phùng nói những thứ này với con, chính là muốn cho con biết, Tự Hoành và Lưu Kim Yến không có gì cả, là Lưu Kim Yến một lòng một dạ theo đuổi Tự Hoành, không biết mình chẳng đáng giá bao nhiêu. Hựu An à, con đừng có hiểu lầm! Bác cũng đã nói với cô ta những lời này, chớ hy vọng lấy đứa bé ra làm cớ nữa, cô ấy nên sớm kiềm chế ý định một chút, Tự Hoành là người tốt, người tốt mà không có kết cục tốt, thói đời sẽ ra sao. Lưu Kim Yến là một người thông minh, bác vừa nói rõ với cô ta, hôm qua cô ta liền đi rồi."
Hựu An sửng sốt: "Cô ấy đi? Vậy Yến Tử thì sao?" Mẹ Phùng nói: "Yến Tử rất tốt, không có người mẹ như cô ta, con bé có gì mà không tốt, ban ngày đến vườn trẻ, cũng gần nhà, chỉ cách mấy bước, bác chỉ đưa đón, thật thuận tiện. Lại nói, trường học còn có xe, không nhất định phải là bác đưa đón. Cuộc sống của đứa bé được chính phủ hổ trợ, một tháng hơn một ngàn, cộng thêm tiền của bác, cũng đủ cho bác và cháu gái sống qua ngày rồi."
Hựu An trở lại, Triệu Thiến liền hỏi cô: "Ai tìm cô vậy! Nói cả nửa ngày?" Hựu An nói sơ lược cho Triệu Thiến, Triệu Thiến nói: "Coi như cô ta thức thời, chỉ là, cũng thật độc ác, biết ý định của mình không thành, ngay cả con gái ruột thịt cũng có thể phủi đi, sao có người không nhân tính như vậy, bà mẹ mù quáng."
Hựu An không khỏi nghĩ tới mẹ của mình, tuy nói khi còn bé ba cô cưng chiều cô, mẹ cô cũng tốt với cô vô cùng, bình thường khi cô phạm sai, vai phản diện đều là mẹ cô, tình cảm mẹ con tuy nói không bằng Hựu An và ba, nhưng cũng không kém. Một nhà ba người ở cùng nh ngày trôi qua cũng rất sôi nổi. Từ lúc cô kết hôn, hai mẹ con càng ít gặp mặt, có thể là mẹ cô cảm thấy thẹn thùng luống cuống, cũng càng không muốn làm khó cô ép cô đến gặp bà.
Hựu An ra khỏi bệnh viện, liền gặp Chu Tự Hoành đứng ở trước xe, ánh mắt Hựu An sáng lên, mấy bước liền vọt tới. Chu Tự Hoành mở rộng cánh tay ôm cô xoay một vòng, cúi đầu hôn cô một cái, cười híp mắt nói: "Vợ anh nhiệt tình như vậy, xem ra là thật nhớ ông xã rồi."
Hựu An lại ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh nói tuần này trong đội có lịch huấn luyện dày đặc, không về được sao?" Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mặt cô một chút, nói: "Là rất bận, nhưng anh thật sự nhớ vợ anh thì biết phải làm sao?"
Mặt Hựu An đỏ lên: "Lời ngon tiếng ngọt."
Chu Tự Hoành nói: "Đúng là cái miệng nhỏ nhắn của vợ anh rất ngọt! Anh tới tặng quà cho em, một lát còn phải trở về đội." "Tặng quà? Tặng quà gì?" Chu Tự Hoành xoay về phía xe bĩu bĩu môi.
Hựu An đi vòng qua kéo cửa phụ lái ra, chỉ thấy có một giỏ trúc xinh đẹp, bên trong phủ khăn lông lớn của quân đội màu xanh lá cây, trong đó chui ra một con mèo tai cụp (giống mèo quý của Scotland), mở một đôi mắt to tròn trịa nhìn cô, kêu meo meo một tiếng, đáng yêu không chịu được.
Hựu An hoan hô một tiếng, ôm con mèo nhỏ vào trong ngực mình, ngồi lên xe. Chu Tự Hoành lên xe, đem giỏ trúc thả ra phía sau, nhìn cô dâu nhỏ một chút, lại nhìn con mèo nhỏ trong ngực vợ một chút, thật đúng là rất giống.
Quân y trong đội nuôi hai con mèo tai cụp, cả ngày giống như phục vụ hầu hạ tổ tông. Trước kia Chu Tự Hoành thật không chú ý tới, từ sau khi cưới vợ, nhìn thế nào, cảm giác thế nào, đều thấy hai con mèo hơi giống vợ anh, sớm muốn đem một con về nhà. Lúc mình không ở nhà, cô nhóc cũng không trở nên quá hiu quạnh.
Mặc dù ông cụ và Thái hậu nhà anh đều thương Hựu An như con gái ruột, nhưng Chu Tự Hoành biết, Hựu An không thích ở Chu gia. Có lẽ là do cha vợ qua đời quá sớm, và quan hệ với mẹ vợ lại bế tắc nhiều năm, không có thói quen giao tiếp với người lớn. Lúc cô nói muốn dời đến ở trong căn hộ, Chu Tự Hoành cũng không phản đối, mời dì người đến, giúp làm một chút cơm nước, liền giải quyết xong.
Hựu An yêu thích không buông tay chơi với con mèo nhỏ một lát, mới quay mặt hỏi Chu Tự Hoành: "Ở đâu mà có nó?" Chu Tự Hoành nói: "Quân y trong đội bọn anh nuôi, tháng trước đã sinh một ổ mèo con, anh liền đem về một con cho em, có thích hay không?"
Hựu An gật đầu liên tục không ngừng: "Thích." Con mèo nhỏ trong ngực cô cũng hướng về phía Chu Tự Hoành kêu meo meo một tiếng, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười.
Chu Tự Hoành dừng trước căn hộ, có chút xin lỗi nói: "Tối hôm nay có huấn luyện bắn súng ban đêm, anh phải trở về sớm, em ngoan ngoãn, chăm sóc An An nhỏ cho tốt, nhớ cho nó uống sữa tươi, anh sẽ bảo dì mua ổ mèo cho. Đừng chơi với An An mà quên thời gian, đi ngủ sớm một chút, ngày mai đừng đón xe buýt, gọi taxi mà đi làm. Mấy ngày nữa anh sắp xếp thời gian rãnh dạy em lái xe. Bây giờ cho ông xã em hôn một cái coi......"
Duỗi một cái cánh tay kéo Hựu An qua, môi liền trực tiếp chặn lên, lưỡi tiến sâu vào hung hăng hôn cô một lát, hôn tới khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An kìm nén không nổi mà đỏ bừng mới thả cô ra.
Hựu An nhảy xuống xe, còn đang thở dốc, nhìn Chu Tự Hoành lái xe ra khỏi chung cư, Hựu An cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong giỏ xách, mới tỉnh táo lại. Chu Tự Hoành đặt tên cho con mèo nhỏ là An An, đây không phải là nói mình giống con mèo nhỏ sao, Hựu An cúi đầu nhìn thẳng vào mắt con mèo nhỏ mấy giây, chu chu miệng nói: "Tên mày không phải là An An! Mày tên là Hoành Hoành, Hoành trong Chu Tự Hoành, biết chưa?"
Hoành Hoành run tai mèo kêu meo meo một tiếng, nhìn Hựu An, một đôi mắt mèo thật to, nhìn nhau với Hựu An, con ngươi tròn vo rất là đáng yêu.
Hựu An sờ sờ cằm nhỏ của nó nhỏ giọng nói: "Thế nào? Không thích tên Hoành Hoành sao? Phải tên là Hoành Hoành, biết không......" Cúi đầu hôn cái trán mèo con một cái, ôm lên lầu. Kể từ khi có Hoành Hoành, Hựu An coi như là có chuyện làm, thật giống như hầu hạ phục vụ tổ tông, ngủ cũng hận không được ôm mà ngủ
Qua một tuần tăng cường huấn luyện, buổi tối thứ sáu, trong đội làm một buổi liên hoan nhỏ, lính đặc biệt liền vì một chút đó mà vui vẻ, nhiệm vụ đều thật gian khổ, đãi ngộ cũng lén làm cho tốt. Chu Tự Hoành bị mấy Tiểu Đội Trưởng cấp dưới thay phiên ép uống hết hai chai Ngưu Nhị, bia thì càng khỏi nói, uống như nước, cũng không nhớ được là uống bao nhiêu, uống thật có chút say, còn cần phải về nhà.
Người trong đội cũng biết đội trưởng của bọn họ cưới cô dâu nhỏ xinh đẹp, vừa xa nhau là xa một tuần lễ, khẳng định không thể chịu nổi, đội phó không yên lòng nhìn anh tự mình trở về, bảo tài xế cấp dưới đưa anh đi.
Lúc Chu Tự Hoành về đến nhà, đã hơn mười một giờ, ra khỏi thang máy, đứng ở cửa ra vào một hồi, tỉnh rượu, lấy chìa khóa ra mở cửa, đèn trên tường phòng khách chiếu sáng, ánh sáng xanh tối của màn ảnh TV trên tường rọi lên trên người cô dâu nhỏ nằm trên ghế sofa, nhấp nháy, trong lòng Chu Tự Hoành ấm áp, biết đây là cô dâu nhỏ chờ anh.
Rón rén đi tới, đứng trước người cô dâu nhỏ, chăm chú nhìn cô. Cô ngủ rất sâu, mí mắt nhẹ nhàng đóng lại, lông mi thật dài cuốn vểnh lên khẽ cong tạo ra đường cong tốt đẹp ở dưới mắt, cái mũi nhỏ nhọn vểnh lên, miệng nhỏ hồng hào khẽ mở, hơi thở tràn ra, giống như mang theo từng đợt từng đợt ngọt ngào, hấp dẫn Chu Tự Hoành không kìm hãm được cúi đầu muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người này. Không ngờ meo meo một tiếng, từ trong ngực cô nhóc chui ra đầu một con mèo.
Da lông của mèo con cùng màu sắc tấm thảm trên người cô dâu nhỏ không khác lắm, Chu Tự Hoành thật không chú ý tới nó. Mèo con nghiêng đầu nhìn anh một chút, lại meo meo một tiếng, chóp mũi cô dâu nhỏ cau lại. Chu Tự Hoành nhìn mèo con thở dài một tiếng, tắ t tv, liền mang cả người và mèo ôm vào phòng ngủ đặt lên giường.
Đưa tay muốn cởi áo cho cô dâu nhỏ, chợt phát hiện mắt Mèo con lóe sáng theo dõi vợ anh. Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu suy nghĩ, quên hỏi quân y, con mèo này rốt cuộc là đực hay là cái, nếu là cái thì còn may, đực......
Chu Tự Hoành nghĩ đến chỗ này, xách Mèo con lên, ra khỏi phòng ngủ, thả vào ổ mèo trong góc phòng khách, vỗ vỗ đầu của nó rồi mới trở về. Hai ba cái liền cởi hết quần áo ở nhà trên người cô dâu nhỏ. Bên trong, cô dâu nhỏ không mặc áo ngực, bên dưới mặc một cái quần lót màu trắng, bao lại nhỏ rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, thật chọc người thèm ăn.
cungquanghang /
Chu Tự Hoành dứt khoát cởi luôn quần lót của cô dâu nhỏ, đắp chăn, vọt vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ liền chạy ra, đem cô dâu nhỏ ôm vào lồng ngực mình. Vừa muốn thở dài một tiếng, chợt cảm giác không thích hợp, trên ngực có một thứ lông lá ngọ nguậy. Chu Tự Hoành vén chăn lên nhìn vào, Mèo con mới vừa bị anh ném ra ngoài, không biết từ lúc nào đã chạy trở lại, hơn nữa còn chui vào chăn, co rúc thành một khối, vùi ở trước ngực mềm nhũn của cô dâu nhỏ.
Trong mắt Chu Tự Hoành thoáng hiện tia u ám, nghiêng đầu nhìn cửa một chút, vừa rồi quên đóng chặt cửa. Đưa tay xách Mèo con đi ra ngoài, lần nữa bỏ vào ổ mèo, vỗ vỗ đầu nhỏ của nó cảnh cáo: "Đây mới là chỗ ngồi của mày, bên trong là vợ của tao, biết không, không có phần của mày."
Đi vào đóng cửa lại, lại mở ra, nhìn nhìn ra phía ngoài, sau đó dứt khoát khóa cửa lại, lên giường đem cô dâu ôm vào trong ngực, rốt cuộc mới thoải mái thở dài. Vẫn là ôm vợ ngủ mới thật thoải mái! Ở ký túc xá trong đội chỉ có một mình anh, lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo, không ngủ được. Phải nói rằng thói quen là một thứ đáng sợ nhất, cưới vợ mới mấy ngày, mình đã không quen ngủ một mình.
Ôm một lát, liền bắt đầu nghĩ thứ khác, năm ngày nay không ôm vợ, khó khăn lắm vợ mới ở trong lòng mình, hấp dẫn này ai có thể chống đỡ được chứ. Bàn tay Chu Tự Hoành bắt đầu không thành thật di chuyển lên xuống, chỗ thì siết chặt, chỗ lại sờ sờ, càng sờ càng bốc hỏa. Hơn nữa người anh em nhà anh đói đã bụng năm ngày, thật khó mới có thể nhìn thấy thức ăn mặn, sao có thể nhịn, ngẩng đầu thật cao, vừa căng vừa sưng.
Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, lực độ trên tay không khỏi tăng lên, cúi đầu chui vào trong chăn hôn miệng hai con con thỏ nhỏ trước ngực cô dâu nhỏ, hôn hôn, liếm liếm, gặm tới gặm lui, dùng sức mà hút......
Bàn tay với xuống xẹt qua bụng phẳng của cô dâu nhỏ, chui vào khe hở trong tầng tầng thịt mềm. Hựu An cảm thấy, mình giống như mộng xuân, cả người nóng ran không nói nên lời. Hơn nữa, phía dưới giống như có con trùng, không ngừng chui vào trong cơ thể cô, chui một lát rồi dừng lại, lại chui một lát, lại dừng, làm cho trong bắt đầu ngứa ngáy, ngứa đến nổi muốn đưa tay ngăn lại......
Hô hấp cũng càng thêm dồn dập, trong thân thể của mình giống như là quả bom, sẽ lập tức nổ tung. Hựu An sợ hãi mở mắt ra, nhớ là mình ở phòng khách xem ti vi chờ Chu Tự Hoành! A...... Hựu An chậm chạp phát hiện, giữa đùi cô có một thứ đang ngọ nguậy, mềm mại nóng bỏng đang hôn chỗ đó của cô.
Hựu An vén chăn lên liền phát hiện, Chu Tự Hoành quỳ bên dưới cô, hai bàn tay to mở chân cô ra, cái đầu lớn chui vào, cúi đầu vừa hôn, vừa liếm, vừa gặm cắn giày vò, đầu lưỡi của anh vô cùng linh hoạt, ra ra vào vào ở phía dưới cô, vừa mút vừa liếm, chậc chậc thành tiếng, giống như đang ăn món ăn ngọt thơm ngon......
Hựu An cảm thấy, cái loại sảng khoái đó nhanh chóng chồng chất kéo lên trong cơ thể, giống như thủy triều dâng cao, kéo căng thân thể cô ra, ném lên cao, rơi xuống thấp, giống như có thứ gì từ trong thân thể mình chảy ra ngoài......
Chu Tự Hoành ngẩng đầu lên, nhìn vợ anh cười hắc hắc: "Vợ à, nước của em vừa nhiều lại vừa ngọt......" Hựu An bị anh nói, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.
Chu Tự Hoành liếm liếm khóe môi, nằm trên người cô, cúi đầu muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, Hựu An lập tức nghiêng đầu né tránh, Chu Tự Hoành cười: "Sao vậy? Là của em mà còn ngại, nếm thử một chút xem có ngọt hay không......" Miệng liền che kín miệng của cô, xâm nhập vào khoang miệng, khuấy động mút lấy, mang cảm giác động tình. Đem nước bọt của hai người hòa chung một chỗ, nuốt xuống, đầu lưỡi xâm nhập sâu đến cổ họng, đè xuống mút lấy, hôn đến miệng Hựu An không khép lại được, đầu lưỡi tê dại, Chu Tự Hoành mới thả cô ra.
Đưa tay đem hai chân mảnh mai mềm mại của cô vòng ngang hông mình, đẩy mạnh mà vào, cái loại căng cứng bởi vì bên trong co rúc lại khiến Chu Tự Hoành bất giác rên lên một tiếng, tiến tới bên tai cô dâu nhỏ cắn một cái: "Vợ à, mới năm ngày không làm, chỗ đó của em lại càng chặt, tựa như lần đầu, muốn bóp chết ông xã em sao! Ừ......"
Hựu An vô cùng đỏ mặt, đối với lời nói càng ngày càng không biết xấu hổ của người đàn ông này, tự động lựa chọn không nghe, chỉ là phía dưới bị Chu Tự Hoành chỉa vào, thật cảm thấy có chút cực kỳ căng tức.
Chu Tự Hoành thấy cô dâu nhỏ không lên tiếng, nảy sinh ác độc đâm mạnh vài chục cái, đâm đến khi Hựu An kêu lên, mới rút ra. Xoay thân thể cô dâu nhỏ lại, bàn tay nâng eo thon của cô dâu nhỏ lên, từ phía sau cắm vào, xương cột sống chống đỡ, dùng sức va chạm, từng phát từng phát vừa mạnh vừa hung ác. Bàn tay từ phía dưới với vào vuốt ve hai luồng mềm mại trước ngực, Hựu An bị anh va chạm nhiều lần cũng suýt chút nữa đụng vào đầu giường, âm thanh ** chạm nhau kết hợp với chất lỏng tung tóe......
Hựu An cảm thấy đầu óc có chút hoảng hốt, nhắm mắt lại, cảm giác tần số ma sát trong cơ thể quá nhanh chóng, quả thật có thể lấy mạng của cô, cái loại khoái cảm gần như quỷ dị đó chồng chất đến tận cùng, chợt nổ tung, giống như khói lửa đầy trời. Trước mặt Hựu An bỗng tối sầm, rất vô dụng mà hôn mê.
Chu Tự Hoành chỉ có thể kết thúc qua loa, cầm khăn lông mềm vội lau sạch sẽ cho hai người, tính toán, dù sao sáng mai và mốt được nghỉ phép, anh còn có thể bù lại......
Hựu An bị cắn tỉnh, mới vừa tỉnh táo lại, trong nháy mắt nghi ngờ trận hoan ái đêm qua vẫn chưa xong, vén chăn lên, đã nhìn thấy Chu Tự Hoành cúi xuống giữa hai đùi cô, vừa hôn vừa cắn, không khác tối ngày hôm qua lắm. Hựu An cảm giác, da thịt cả người giống như có chút tê ngứa, hơi đau, không biết người đàn ông này giằng co đã bao lâu.
Nhìn thấy cô tỉnh, Chu Tự Hoành bất mãn nói: "Vợ, thể lực của em quá kém, mới làm một chút liền hôn mê, hiện tại có phải nên bồi thường chồng em thật tốt......" Nói xong, rất cấp bách liền đẩy vào......
Khi Chu Tự Hoành cảm thấy đủ, hài lòng buông Hựu An ra, đã qua buổi trưa. Dì người làm chỉ làm đến thứ sáu, Chu Tự Hoành nghĩ, thật thuận tiện ình nghỉ ngơi, không muốn người ngoài quấy rầy. Hơn nữa, anh thật thích phục vụ cô dâu nhỏ.
Chu Tự Hoành ôm cô dâu nhỏ hỏi: "Muốn ăn cái gì?" Hựu An bị anh giày vò sắp không còn hơi nữa, ngẩng đầu nhìn anh một chút, có chút bất bình. Trạng thái của ông chồng nhà cô và bản thân cô hoàn toàn khác biệt, tinh thần quả thật giống như khuấy máu gà.
Hựu An không còn hơi sức, nói: "Ăn cái gì cũng được, em sắp chết đói rồi." Chu Tự Hoành đau lòng hôn môi cô, đứng lên mặc quần áo tử tế, lại phục vụ cô dâu nhỏ rửa mặt, chuẩn bị tốt mới ôm ra, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, đã nhìn thấy Hoành Hoành co rúc bên khung cửa, đáng thương không chịu được. Nhìn thấy Hựu An liền kêu meo meo, meo meo vài tiếng.
Một tay Chu Tự Hoành vớt Mèo con lên đặt ở trong ngực vợ anh, Mèo con rúc vào trong ngực Hựu An cọ cọ, cọ đến khi trong lòng Hựu An mềm đi, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, Hoành Hoành nhớ mẹ sao?"
Chu Tự Hoành lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống: "Vợ, em gọi nó là gì?" Hựu An đúng lý hợp tình nói: "Hoành Hoành, sao chứ?" Chu Tự Hoành tận tình khuyên bảo: "Em xem, con mèo nhỏ đáng yêu như thế, gọi Hoành Hoành rất khó nghe, gọi An An thật hay, đúng không An An?"
Mèo con mở mắt nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hoành một cái, đầu nhỏ co rụt lại, chôn ở trong ngực Hựu An không để ý đến Chu Tự Hoành, Hựu An đắc ý, nói: "Anh nhìn đi! Nó thích Hoành Hoành." Chu Tự Hoành buồn cười nhìn cô dâu nhỏ, bỗng nhiên nói: "Vợ, hay là mình sinh một đứa đi, thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên, ngập ngừng nói: "Em chưa nói là không sinh!" Chu Tự Hoành cười: "Vợ, đây là em chê ông xã em không cố gắng sao?" Hựu An nói: "Khoa học mà nói, chuyện như vậy, quá chuyên cần cũng không khỏe mạnh."
Chu Tự Hoành phì một tiếng, cười vui vẻ: "Vợ, anh không chuyên cần, chồng em cả năm ngày đều ở trong bộ đội, hai ta giống như ở riêng rồi." Hựu An liếc anh một cái, nói trong lòng, lời này mà anh cũng nói được, năm ngày không gặp, vừa về đến liền đem số lượng của năm ngày bổ sung cho đủ, làm khiến bây giờ cả người cô còn như mềm nhũn ra.
Buổi trưa, hai người ăn sủi cảo, buổi chiều, Chu phu nhân gọi điện thoại tới, bảo vợ chồng son về nhà ăn cơm, cố ý dặn dò bọn họ về sớm một chút.
Buổi chiều hai người lái xe đến, xe vừa mới lái vào đại viện, Chu Tự Hoành liếc kính chiếu hậu chau chau mày nói: "Tại sao Giang Đông về đây?" Chu Tự Hoành dừng lại, thò đầu ra chào hỏi: "Nhóc Đông, tháng sau là diễn tập liên hợp lớn, không phải cục trinh sát các cậu đang hướng dẫn chuẩn bị cự ly xa ư. Tôi cho là cậu vội đến nổi hận không được sinh ra có ba đầu sáu tay, sao lại rảnh rỗi mà
Giang Đông quét mắt liếc nhìn Hựu An đang cúi đầu, khóe miệng nhếch nhếch: "Dì Thanh bị bệnh......"
Truyện khác cùng thể loại
2853 chương
396 chương
62 chương
18 chương
9 chương
38 chương
224 chương
35 chương
316 chương