Lúc trước, khi cô còn là người mới, bởi vì năng lực xuất sắc, ai cũng xa lánh cô, làm khó dễ, cô cũng vì muốn đứng vững gót chân trong cái đất Thủ đô rộng lớn này, chịu nhục, nén giận, nuốt xuống tất cả oan ức, dựa vào công lao, từng bước đi lên đến hiện tại. Mục tiêu của cô là làm giám đốc nhãn hàng! Nhưng trăm đường không lường đến, thế nhưng giống như sấm sét giữa trời quang, bởi vì một sai sót của người dưới, đắc tội tổng giám đốc Lục. Lý Thiến cúi đầu, căm hận mà liếc mắt nhìn nhân viên kia một cái, nếu không phải cô ta, cô cũng sẽ không xui xẻo! Thẩm Vạn Lập là ai? Nhân vật số một Thành Bách Quốc Tế. Diêm La mặt cười! Đều nói ông ta cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng mà một khi lật mặt xuống, đó chính là không nói đến tình cảm! Mặc dù ông ta một tay dạy dỗ, một khi đã phạm sai lầm, cũng tuyệt đối không nhân nhượng. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Vạn Lập, oan ức nói, "Giám đốc Thẩm, chuyện này cũng không thể trách tôi, khi chuyện xảy ra tôi không ở trong cửa hàng, còn đang kiểm sổ sách ở phòng tài vụ! Sau đó đồng nghiệp quầy chuyên doanh chạy tới nói, trong cửa hàng có người tranh chấp, lúc này tôi mới chạy về! Tôi làm sao biết, sẽ xảy ra chuyện này!" Thẩm Vạn Lập nhìn lướt qua nhân viên cửa hàng đang run rẩy, mặt không chút thay đổi hỏi, "Cô ta không phải nhân viên dưới trướng của cô sao?" Lý Thiến cúi đầu, "Phải!" "Đào tạo nhân viên mới nhận chức, không phải cô toàn quyền phụ trách sao?!" "Là tôi...." Cô nhưng không có cớ để cãi lại. Nhưng mà sự thật là như vậy. Cô là cửa hàng trưởng, nhân viên của cô phạm sai lầm, hiển nhiên là trách nhiệm trên lưng cửa hàng trưởng, trách nhiệm ở chỗ cô không biết cách dạy dỗ người dưới, quản lý không chu toàn. Chỉ trách là cô không có mặt ở hiện trường, nếu không, tuyệt đối có thể ngăn chặn chuyện này lớn thêm. Thẩm Vạn Lập trách mắng nói, "Cung cách tiếp khách của quầy chuyên doanh túi Gucci, cô dạy như thế nào?! Dạy ra nhân viên làm kẻ nịnh hót? Chẳng lẽ, làm nhân viên quầy chuyên doanh, ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không hiểu được sao!?" Lý Thiến cắn môi nói, "Giám đốc Thẩm, nhân viên cửa hàng này tên là Tưởng Thấm, vừa mới tới một tháng, cơ bản hiểu rõ sản phẩm, hiện tại còn đang trong thời kỳ thực tập, tôi không có dạy dỗ tốt, xác thật là có trách nhiêm của tôi!" Nói xong, cô xoay người, quở mắng Tưởng Thấm, "Thời điểm cô nhận chức, tôi đã dạy cô thế nào?! Đối đãi với khách hàng, thái độ phải cung kính, phải lễ phép! Cô thì sao?" "Cửa hàng trưởng, tôi...." "Giải thích rõ ràng đi!" Nhân viên mới Tưởng Thấm của cửa hàng mới là người như ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời. Lúc trước, khi Hà Viện Viện mang Mộ Niệm Đồng đến quầy chuyên doanh kiểm tra, thừa dịp Mộ Niệm Đồng chưa vào cửa, liền âm thầm cho cô một ánh mắt, hơn nữa trước đó lén lút nói với cô, tối nay cô ta với một người đồng nghiệp mang túi giả đến kiểm tra, bảo cô không cần để ý tới. Bởi vì Hà Viện Viện không phải là khách hàng lần đầu. Từ sau khi thăng chức, trước kia cũng không dám nghĩ đến mấy đồ xa xỉ, dường như đều kêu cô đi ta mấy lần. Hơn nữa cô ta yêu thích sản phẩm của Gucci, mà túi Gucci còn rất phong cách, rất phù hợp với sở thích của cô ta, bởi vậy, cô ta thường xuyên đến quầy chuyên doanh túi Gucci, đã đến quầy này mua ba chiếc túi, cơ bản nhân viên quầy chuyên doanh nhìn đều quen mặt cô ta. Hà Viện Viện rất biết giở trò tình nghĩa, khi tới, còn có thể mang trà sữa đến, trong đó, Tưởng Thấm và cô ta có tình cảm không tồi, bởi vậy, khi Hà Viện Viện nói như vậy, cô hoàn toàn tin tưởng! Bởi vậy, thời điểm Mộ Niệm Đồng mang túi đến, khi cô ta kiểm tra, cô ta mới biểu hiện hờ hững ra ngoài! Nếu Hà Viện Viện đã nói, đó là hàng giả, khẳng định không sai.