Không biết vì sao, thấy Hà Viện Viện bị khó xử, cô thế nhưng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái! Cõ lẽ vừa rồi Hà Viện Viện cố tình nghi ngờ cô, thế cho nên, hiện giờ Lục Cảnh Kiều trả thù cho cô, trong lòng cô hận không thể vỗ tay ăn mừng! Lục Cảnh Kiều đem biểu hiện đáng yêu lộ ra chút hư hỏng của cô thu vào trong mắt, trong lòng lại hiện lên vài phần yêu thương. Lại nghe Hà Viện Viện tò mò hỏi, "Vậy...... Tôi mạo muội hỏi một câu, tổng giám đốc Lục và Đồng Đồng nhà chúng tôi rốt cuộc là có quan hệ gì?" Nhà chúng tôi? Mộ Niệm Đồng liếc mắt nhìn Hà Viện Viện một cái, lúc trước còn một bộ châm chọc cô, hiện giờ, Lục Cảnh Kiều ở đây, biểu hiện của cô ta cũng trở nên thân mật? Hà Viện Viện này, cũng thật quá biết ý! Lục Cảnh Kiều nghe vậy, còn chưa mở miệng, Mộ Niệm Đồng lập tức thản nhiên nói, "Tôi với anh ta không có quan hệ gì!" Thái độ dứt khoát, dường như tuyệt đối không muốn có quan hệ thân thích với anh. Nha đầu kia, thật sự là mạnh miệng! Hà Viện Viện nói, "Tôi hỏi như vậy, cũng không có ý gì khác! Tôi còn nghĩ Đồng Đồng là vợ của tổng giám đốc Lục chứ? Nhưng mà vừa rồi, cô ấy nói cô ấy với tổng giám đốc Lục không quen!" Lục Cảnh Kiều nghe xong, cũng nghiền ngẫm cười, cúi đầu, cưng chiều mà nhìn Mộ Niệm Đồng một cái, bỗng dưng nắm lấy cằm dưới của cô, xoay lại gần, để cho mặt cô đối diện mặt anh.  Anh đến gần một chút, ghé vào lỗ tai cô mà nói, "Không quen? Nhưng mà Đồng Đồng, chúng ta đã ngủ cùng nhau nhiều lần, tôi đối với em rất quen thuộc đó!" Nhất là cơ thể cô, sự nhỏ nhắn của cô, mỗi nơi mẫn cảm trên cơ thể cô. Xúc cảm, đều vô cùng quen thuộc. Bởi vì là nói thầm, bởi vậy những người xung quanh căn bản không nghe rõ ràng lắm rốt cuộc anh nói cái gì! Nhưng khoảng cách hai người lại gần nhau thế, lại vẫn khiến người ta suy nghĩ miên man như cũ! Mộ Niệm Đồng nhìn xung quanh một vòng, thấy vẻ mặt khác thường của mọi người, lập tức đẩy anh ra! "Chú, mời tự trọng!" Cô cố ý nhấn mạnh vào chữ "Chú" này, là muốn nhắc nhở anh, thân phận của anh là gì! Lục Cảnh Kiều nghe xong, cũng nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Được, em nói cái gì thì là cái đó." Một dáng vẻ cưng chiều, rơi vào trong mắt người khác, thật giống như là một người vì vợ!! Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi, anh không muốn giải thích? Hàn Tĩnh Y hay nói giỡn, "Đồng Đồng, hóa ra giữa cậu với giám đốc Lục, còn có sở thích như vậy nha? Kêu chồng mình là chú? Ha ha." Người đồng nghiệp cũng mập mờ phụ họa nói: "Ai nha, cô thì biết cái gì! Cái này người ta gọi là " Tình thú giữa vợ chồng"! Ngay cả bạn trai còn không có, đừng có nói bậy!" Hàn Tĩnh Y dáng vẻ tủi thân, giơ hai tay đầu hàng, "Chó độc thân không nói lời nào, mong bảo vệ chó độc thân!" Trên mặt Mộ Niệm Đồng lập tức nóng bừng! Đây là gì vậy?! Cô nói như vậy, chẳng qua muốn giải thích rõ ràng với các cô ấy, quan hệ của cô với Lục Cảnh Kiều không như các cô ấy nghĩ. Vậy mà ngược lại mọi người lại nghĩ đến, đây là tình thú giữa vợ chồng! Cô không muốn mọi người hiểu lầm, làm sao đến miệng các cô, lại thành từ không chịu nổi như vậy? "Tình thú giữa vợ chồng"? Mệt các cô ấy nghĩ ra! Mộ Niệm Đồng trừng mắt liếc Hàn Tĩnh Y một cái, "Không được nói lung tung!" Đây là chỗ nào nha? Hàn Tĩnh Y gật gật đầu, nói theo cô, "Được! Được, mình không nói, miễn cho cậu xấu hổ!" "Tĩnh Y!" Lục Cảnh Kiều nhìn thoáng qua Hàn Tĩnh Y, đôi mắt thâm thúy nheo lại. Tình thú giữa vợ chồng? Sở thích đặc biệt? Dường như, là có gì đó hiểu lầm!