Lục Đình Hách quát Lâm Ngọc, “Con đừng có mà quấy rối! Cha uống không nhiều lắm, quên chuyện gì hay không, không đến lượt con chỉ trỏ! Sao thế, tưởng cha hồ đồ rồi, cho nên con trai của mình đều không thừa nhận?”
“Cha à… Đang ở trước mặt mọi người, cha tuyên bố cho người ngoài quyền điều hành nhà họ Lục, không thích hợp lắm đâu?”
Lâm Ngọc tận tình khuyên bảo, hướng dẫn từng bước.
Lục Đình Hách không cho là đúng.
Đối với Lục Tuấn Ngạn, trái tim ông đã nguội lạnh rồi, sở dĩ gọi Lục Cảnh Kiều quay về, hoàn toàn là vì công việc trên dưới tập đoàn tài chính, ông đã cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lục Tuấn Ngạn không làm ông bớt lo.
Nhưng mà Lục Cảnh Kiều lại khác.
Mặc dù thằng bé trẻ tuổi, nhưng lại có thiên phú trong buôn bán, có cái đầu thông minh, thằng bé tuyệt đối ưu tú hơn Lục Tuấn Ngạn.
Giao công việc ở Lục thị cho anh, tất nhiên là Lục Đình Hách yên tâm 100%!
“Mười mấy năm qua, Cảnh Kiều vẫn luôn sống ở nước ngoài. Sở dĩ tôi chưa nói, là vì muốn bảo vệ thằng bé!”
Lục Đình Hách dừng một lát, lại nói: “Tôi biết chưa chắc cái nhà này sẽ hoan nghênh thằng bé! Nhưng mà tuổi của tôi đã cao rồi, quản lý một tập đoàn tài chính lớn như vậy, đã không chịu nổi gánh nặng! Gọi thằng bé trở về, cũng xuất phát từ tư tâm của bản thân! Nhưng mà coi như là bồi thường cho thằng bé, hai mươi mấy năm qua, vào hôm nay, cho thằng bé danh phận này!”
Ông tuyên bố với mọi người, “Lục Cảnh Kiều, thằng bé là con trai của Lục Đình Hách tôi! Sau này mong các vị đang ở đây chỉ giáo nhiều hơn!”
Mộ Niệm Đồng nghe vậy, hoàn toàn kinh sợ rồi!
Cô từng nghĩ tới, tương lai bọn họ sẽ lấy phương thức gì, trường hợp gì gặp lại nhau lần nữa.
Cô nghĩ, nhất định sẽ cảm thấy hoảng hốt lo sợ, thậm chí là xấu hổ chột dạ.
Nhưng mà tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, vậy mà anh sẽ có phong thái và thân phận như vậy, trong tình huống không dự đoán được xuất hiện trước mặt cô.
Mới vừa rồi, rõ ràng Mộ Niệm Đồng thấy rõ môi anh mấp máy - - “Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”
Sao anh biết?
Chẳng lẽ từ lúc mới gặp, anh đã biết thân phận của cô?
Sao anh lại biết?
Mộ Niệm Đồng nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ rất loạn, cô cố gắng bình tĩnh, nhưng lại càng mâu thuẫn hơn!
Dứt bỏ những nghi vấn rối loạn này, đối với thân phận của anh, cô ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng.
“Con trai ở bên ngoài” sao?
Đây là Lục Đình Hách giải thích thân phận của anh.
Nhưng Mộ Niệm Đồng nhìn ra, giải thích như vậy, không có bao nhiêu vinh dự lắm!
Con riêng sao?
Dựa theo vai vế, nếu thật sự là con riêng của Lục Đình Hách nuôi ở bên ngoài, như vậy anh là chú út của - - Lục Tuấn Ngạn?
Chú?
Cả người Mộ Niệm Đồng đều đã cứng đờ hóa đá, biểu tình trên mặt đã khó có thể tự nhiên rồi!
Cô cảm thấy tin tức này lập tức đánh cô vào trong hầm băng vạn trượng, cả hơi thở cũng đã đông cứng lại, thậm chí cô không biết nên thở tự nhiên như thế nào!
Lục Tuấn Ngạn ở một bên lại càng cau mày sâu hơn.
Anh ta cũng không biết người “Chú” xa lạ này.
Đây tính là cái gì?
Bỗng nhiên ông nội gọi đứa con riêng trên dưới nhà họ Lục không biết trở về, còn ở trước mặt nhiều khách khứa như vậy, tuyên bố người ngoài này tiếp nhận chức vụ trong tập đoàn tài chính Lục thị!
Tổng giám đốc sao?
Giám đốc điều hành?
Chuyện này có ý nghĩa là có quyền lợi rất lớn!
Sao anh ta có thể yên tâm, giao quyền lợi quan trọng như vậy cho người ngoài được?
Nhất là Lâm Ngọc, trên mặt đều sắp đông lại thành băng rồi!
Truyện khác cùng thể loại
235 chương
8 chương
64 chương
72 chương
45 chương
91 chương