"Tôi..." "Thì ra là đã tự mình thử qua! Thật bất ngờ, cô lại đi xen vào cuộc hôn nhân của người khác, lần đầu tiên tôi gặp kẻ thứ ba hung hăng ngang ngược như vậy đấy! Dù sao thì tôi cũng là vợ cả, nhìn thấy tôi không những không khách khí một chút, lại còn diễu võ dương oai, thật sự không sợ bị sét đánh à?" Biểu cảm trên mặt Lý Mộng Na cứng đờ: "Cái gì..." "Không phải là thật sự thích anh ta đấy chứ?" Mộ Niệm Đồng có chút bất ngờ, lại nhíu mày: "Cũng phải, dù sao thì người không có kỹ thuật biểu diễn lại có quan niệm sống méo mó giống như cô, muốn nổi tiếng nếu không dựa vào việc lên giường thì cũng là dựa vào việc quỳ liếm, vì lợi ích, cũng không tiếc xen vào cuộc hôn nhân của người khác, làm kẻ thứ ba chen chân vào, cũng không biết nếu Fan hâm mộ của cô biết chuyện này, một Lý Mộng Na băng thanh ngọc khiết ở trước màn ảnh, lại ngầm có một hành vi phóng đãng như vậy, không biết sẽ có suy nghĩ như thế nào." Từng chữ từng chữ như châu ngọc của cô, thật sự đã mang khuôn mặt giả tạo của Lý Mộng Na xé nát. “Nếu cô đã nói như vậy, nếu hôn nhân của hai người chỉ là trên danh nghĩa, vậy thì tại sao cô lại không rời khỏi tổng giám đốc Lục?” “Sau đó thì tác thành cho các người?” Mộ Niệm Đồng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Ngược lại tôi nghĩ rằng, ai lại muốn cuộc sống tốt đẹp của mình bị trói buộc bên một người đàn ông rác rưởi như vậy? Thỏa thuận ly hôn cũng đã viết, nhưng làm thế nào anh ta cũng không chịu ký tên, muốn tôi phải ly hôn thế nào đây.” "Im miệng!" Rốt cuộc Lục Tuấn Ngạn cũng không thể nhịn được nữa. Lý Mộng Na cũng nhảy dựng lên, tức giận chỉ về phía cô: "Không cho phép cô nói xấu tổng giám đốc Lục như vậy! Anh ấy căn bản không kinh khủng như cô nói!" “Nói đỡ cho anh ta như vậy đúng là làm khó cô rồi, dù sao thì, bây giờ cô được nở mày nở mặt như vậy, toàn bộ đều là nhờ một tay anh ta nâng đỡ cô lên! Cô đã thích anh ta như vậy, không bằng có lòng tốt, khuyên bảo anh ta thật tốt, đừng cứ như một miếng thuốc cao da chó quấn lấy tôi không buông, mau ký vào thỏa thuận ly hôn nha? Loại đàn ông này, không để anh ta lau sạch cơ thể thì cũng là ân đức lớn lắm rồi!” Lục Tuấn Ngạn tức tới mức mặt cũng trở thành màu đen. Lý mộng Na căm hận nói: “Cô nói bậy bạ gì đó!? Rõ ràng cô chỉ là loại tàn hoa bại liễu, Tổng giám đốc Lục vốn nhìn cô chướng mắt! Cô nhìn lại bản thân thật kỹ xem, có điểm nào có thể so sánh với tôi, đánh đồng với tôi? Cô vốn không bằng tôi!” "Đúng." Sắc mặt Mộ Niệm Đồng không chút thay đổi gật đầu, trên mặt không chút gợn sóng nói, “Đã sớm nghe nói, Lý Mộng Na là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, ra mắt người mẫu, thi đấu hoa hậu Hồng Kong, ngủ với giám khảo cấp cao, ngủ với nhà đầu tư, người ta dùng kỹ thuật biểu diễn chống lên một mảnh trời, cô dựa vào việc ngủ cũng có thể ngủ ra tiếng tăm lớn tới như vậy. Cô luôn dễ dàng có được những thứ mình muốn như vậy, khó trách người ta lại nói cô không đơn giản.” Ngừng lại một chút, trong đôi mắt như một mảnh chết khô của Lý Mộng Na, cô gật đầu, nói đúng trọng điểm: “Da mặt của cô dày như vậy, tôi thật sự không bằng cô. Nếu cùng so đo với cô, tôi sợ sẽ làm bẩn thanh danh của tôi.” "Cô...!" Chút lý trí cuối cùng của Lý Mộng Na rốt cuộc cũng mất đi, giống như kẻ điên mà nhào về phía cô. "Người phụ nữ đê tiện này! Cô câm miệng lại cho tôi! Im miệng!" Mộ Niệm Đồng vồi vàng lùi lui sau một bước. Lục Tuấn Ngạn là người đầu tiên phản ứng lại so với Mộ Niệm Đồng, một tay kẹp chặt ở cánh tay của Lý Mộng Na, kéo một cái, hất cô sang một bên, quát lớn: “Cô định làm gì!? Trước mặt công chúng như vậy, nổi điên làm gì!? "Tuấn Ngạn!" Lý Mộng Na vô cùng ủy khuất mắt rưng rưng nhìn cô: “Anh không nghe thấy sao, vừa rồi cô ta làm nhục em như thế!” "Lời nói thật sự rất khó nghe." Mộ Niệm Đồng cười lạnh một cái, nhìn bốn phía, Mấy người này, mỗi người một vẻ mặt nhưng lại đều cùng nhìn về phía cô. Có cười trên nỗi đau của người khác... Có miệt thị xem thường... Có suy đoán đánh giá... Có thương tiếc đồng tình...