“Láo xược!” Mộ Nhân Hậu xoay người trách mắng. Lời cô nói rõ ràng đã chọc giận ông. Ông trừng mắt nhìn con gái của mình, giận không kìm được, hỏi lại, “Cái gì là hạnh phúc? Tuấn Ngạn có gia thế tốt, nhà họ Lục lại là gia đại nghiệp đại, có bao nhiêu người xua như xua vịt muốn trèo cao mà không được? Còn con? Lại không biết ơn! Chẳng lẽ là muốn kết hôn với một nghiệt chủng không rõ lai lịch? Đây mà là tình yêu? Đây mà là hôn nhân? Đây mà là hạnh phúc à?” Tròng mắt Mộ Niệm Đồng co rút lại, tức giận phản bác, “Cha, Thiếu Khanh không phải là nghiệt chủng!” Mộ Nhân Hậu tức giận đến thở hổn hển, “Cha đã từng nói là không được phép nhắc lại cái tên này!” Mộ Niệm Đồng cắn chặt môi, ngây người nhìn theo cha cô. Ông Mộ giận điên lên, ông đẩy rầm cửa rồi bước ra ngoài. Mộ Niệm Đồng vừa tức giận vừa tủi thân. Cô siết chặt nắm đấm, người run lên bần bật. Mộ Nhân Hậu vừa đi, Hoắc Tĩnh liền đi tới. Nhìn thấy Mộ Niệm Đồng đứng ngây tại chỗ bà liền đi tới trước mặt cô, “Mộ Niệm Đồng, mẹ vừa thấy cha con từ phòng làm việc đi ra, trông ông ấy tức giận lắm. Con chọc tức ông ấy à?” “Mẹ…” Mộ Niệm Đồng hít sâu một hơi rồi cười chua sót, “Mẹ, duy trì một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa thì có ý nghĩa gì?” Khuôn mặt Hoắc Tĩnh tràn đầy kinh ngạc. Bà cũng đoán được vì sao mà hai cha con cãi nhau, nhưng mà, bà không nói gì. Bởi vì ngay cả bà cũng không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng được. Bữa tối hôm nay, ba người đều có tâm sự riêng. Nhất là Mộ Niệm Đồng, cô yên lặng ăn cơm, nhai cơm mà như nhai nến. Mộ Nhân Hậu nhìn cô như vậy lại tức giận, ăn mới được một nửa ông liền đứng dậy, quăng đũa bỏ đi, để lại hai mẹ con còn đang suy nghĩ miên man. Hoắc Tĩnh đau lòng nói: “Đồng Đồng, cha con cũng là vì tốt cho con! Gả con vào nhà họ Lục cũng là vì thế. Con có biết là có bao nhiêu người cầu mà còn không được không? Con…” “Con no rồi, mẹ.” Mộ Niệm Đồng bỗng nhiên đứng dậy, cười buồn bã, “Cha mẹ giết tình yêu của con rồi lại nói là vì tốt cho con. Mẹ… Mẹ không thấy là cha mẹ tàn nhẫn lắm sao?” Nói xong, cô cầm lấy túi xách, chật vật rời khỏi. Mộ Niệm Đồng mất hồn mất vía về nhà. Trong nhà lúc này lạnh tanh. Cô như cô hồn dã quỷ lắc lắc đi vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường. Cô cảm thấy bản thân chẳng khác gì một cái xác không có hồn. Ngày hôm sau. Mộ Niệm Đồng đi làm. Cô như thường ngày làm việc đến trưa thì nhận được điện thoại của ông cụ Lục. “Đồng Đồng à, tối mai cháu có rảnh không?” Đối với ông cụ Lục, cô luôn tỏ ra kính trọng. Từ khi gả cho nhà họ Lục, ông cụ Lục luôn yêu thương cô, coi cô như cháu ruột. Phần ân tình này cô luôn ghi nhớ trong lòng. “Ông nội, có chuyện gì sao ạ?” “Có chuyện quan trọng. Tối mai cháu cùng Tuấn Ngạn nhớ sớm về tham gia tiệc gia đình đấy.” Tiệc gia đình. Lại là tiệc gia đình. Mộ Niệm Đồng trong lòng phiền muộn và rối rắm vô cùng. Cuộc hôn nhân của cô và Lục Tuấn Ngạn từng làm oanh động cả thủ đô. Nhưng mà cuộc hôn nhân khiến người ngưỡng mộ ghen tị này chỉ là trên danh nghĩa. Gần đến giờ tan tầm, Mộ Niệm Đồng vẫn còn tập trung viết luận văn. Ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến những tiếng hô đầy kinh ngạc. “Ôi trời ơi, đẹp trai quá.” “Ủa? Người đàn ông này nhìn quen quá, đó chẳng phải là người đưa cô diễn viên nổi tiếng sẩy thai đến đây sao…” “Suỵt…! Không thể truyền chuyện này ra đâu. Nghe nói cô diễn viên kia cho viện trưởng không ít tiền để bưng bít đấy. Cô mà lỡ miệng lộ ra để viện trưởng biết thì chết cả bọn cho coi.”