Mộ Niệm Đồng sợ hãi kêu lên, “Anh muốn làm gì?” “Không phải cô nói cô ngoại tình sao?” Lục Tuấn Ngạn ác độc cười, “Ít nhất thì cũng phải đề người chồng tôi đây nghiệm chứng một chút chứ?” Mộ Niệm Đồng run giọng nói, “Tôi cảnh cáo anh, anh là đang cưỡng bức trong hôn nhân đấy! Là vi phạm luật hôn nhân! Anh dám động vào tôi thử xem!” “Hả? Thế thì làm cô thất vọng rồi! Tôi từng tuổi này rồi mà chưa có ai dám uy hiếp tôi đâu đấy!” Trong lúc giằng co, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên. Lục Tuấn Ngạn nhận ra tiếng chuông này, nó đến từ di động của cô. Anh ta hầm hừ buông cô ra, nhặt lấy chiếc di động nằm trên mặt đất, màn hình hiện ra chữ “cha”. Anh ta đưa điện thoại cho cô. Mộ Niệm Đồng cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm một lúc, cô cẩn thận cầm lấy di động, nhìn thấy màn hình báo là cha cô liền nghe điện thoại. “Alo, cha ạ?” “Đồng Đồng, tối nay con có thời gian không? Hôm nay là sinh nhật của mẹ con, cùng Tuấn Ngạn về ăn bữa cơm đi!” Môi Mộ Niệm Đồng run run, cô ngước lên liếc mắt nhìn Lục Tuấn Ngạn một cái. Cô rất muốn từ chối cha cô. Nhưng mà, cha cô mà đã mời thì là thánh chỉ, là một mệnh lệnh không thể kháng cự. Từ nhỏ đến lớn, cha cô luôn là người uy nghiêm không cho phép ai đối nghịch mình. Cô mím môi, ủy khuất “vâng” một tiếng, “Dạ cha. Mấy giờ ạ?” “7h. Nhưng tới sớm một chút đi, mẹ con nhớ hai đứa lắm.” “Dạ được.” Đầu bên kia, cha cô cúp máy. Mộ Niệm Đồng ngẩng đầu, lại thấy Lục Tuấn Ngạn không biết từ khi nào đi vào phòng làm việc. Cô đi đến cửa phòng, nhìn thấy anh ta đang đứng trước bàn làm việc, tay anh ta cầm lấy hiệp nghị ly hôn, đọc nhanh như gió. Đột nhiên anh ta quay đầu lại nhìn cô, cười lạnh một tiếng, rồi rất thản nhiên mà xé hiệp nghị thành nhiều mảnh nhỏ. Lục Tuấn Ngạn tỉnh bơ, tùy tay vung lên, những mảnh giấy như những bông tuyết bay lả tả xuống đất. Anh ta đi tới, khi đi ngang qua người cô, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói đùa cợt, “Xem ra tôi đã đánh giá cao cô! Dù vậy, tôi cũng muốn nói cho cô biết, trò chơi của chúng ta mới chỉ bắt đầu mà thôi!” Nói xong, anh ta dùng vai huých mạnh vai cô, nghênh ngang rời khỏi. Mộ Niệm Đồng đứng sững tại chỗ rất lâu, ngay cả hít thở cũng gần như không có. … 6h tối. Mộ Niệm Đồng trở về nhà họ Mộ. Vừa đi tới cửa đã thấy trong phòng khách to như thế chỉ có mình cha cô, Mộ Nhân Hậu, đang ngồi trên sofa đọc báo. Nói là đọc nhưng chẳng khác gì như đang thẩm tra giấy tờ. Trên người cha cô có một loại khí tràng đặc biệt của quân nhân, uy nghiêm và lạnh lùng. Dù đang ngồi trên sofa lưng ông vẫn thẳng tắp. Mặc cho bây giờ ông đã lớn tuổi nhưng không khó nhìn ra tư thế oai hùng của ông lúc còn trẻ. Nhà họ Mộ là một dòng dõi quân nhân. Ông nội cô là một vị tướng có địa vị vô cùng hiển hách. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông được nhà nước trao tặng quân hàm trung tướng. Cha cô cũng theo chính như ông nội, hiện giờ 50 tuổi, ông đã lên tới cấp thiếu tướng. Mẹ của cô, Hoắc Tĩnh, là chủ tịch thị ủy của thủ đô. Nhà họ Mộ bây giờ cũng đủ để cho không ít người phải ngưỡng mộ và tôn kính. Mộ Nhân Hậu thấy cô về đây một mình có chút kinh ngạc. “Sao con về một mình thế?” “Lục Tuấn Ngạn… có việc, nên không về được.” Mộ Niệm Đồng vội vàng tìm cớ. Mộ Nhân Hậu nhíu mày, ông nhạy bén phát hiện xưng hô của cô với chồng rất xa lạ. “Con cùng nó kết hôn hai năm rồi sao còn xưng hộ xa lạ như vậy?” Mộ Niệm Đồng ngẩn ra nhưng không nói gì.