Sủng Hôn 2

Chương 6 : 6

Edit: Meimei “Hẹn hò với phụ nữ trong chương trình tạp kỹ! Hàn ca! Anh tỉnh lại đi a.” Châu Đĩnh tay cầm điện thoại, không chút hình tượng chạy nhanh đi tìm tư liệu. “Loại chương trình này, cho dù bọn họ có bắt mười cái thang cũng không với đến được chân của anh.” “Sau đó?” “Anh không thể có hứng thú với loại tiết mục này chứ. Anh cũng sẽ không nhận loại tiết mục này. Em tin tưởng phẩm vị của anh.” “Trước ăn trưa, sau đó đưa tài liệu cho tôi.” Cuộc gọi liền kết thúc. Châu Đĩnh nghe tiếng tít tít trong điện thoại, hoài nghi Tư Dĩ Hàn uống lộn thuốc. Hôm qua thì lệnh làm cho một tiểu minh tinh tuyến 18 biến mất, hôm nay thì lại có hứng thú với một chương trình tuyến 18. Tiết mục này quá bình thường, không hề đặc sắc chút nào. Nhưng mà lão đại yêu cầu, Châu Đĩnh không dám không làm. Anh gọi điện đến Cao Tầng của Nhị Đài, muốn nội dung của tiết mục còn có các nghệ sĩ sẽ tham gia tiết mục này. Cao Tầng kinh hồn khi nghe Châu Đĩnh gọi đến. Tiết mục này rốt cuộc là có sức hấp gì đáng để người của Tư Dĩ Hàn kinh động? Chần chờ trong chốc lát, Cao Tầng thử thăm dò: “SW ký người mới? Ai vậy?” Đến chương trình như này khẳng định là người mới. SW là công ty của Tư Dĩ Hàn. Công ty của bọn họ, từ ông chủ cho đến nhân viên, ai cũng cao lãnh, mấy chương trình tạp kỹ chưa bao giờ để vào mắt. Mặt Châu Đĩnh căng cứng, ổn định giọng nói: “Còn chưa xác định, trước tìm hiểu kỹ cái đã.” “Vậy tôi liền đưa thông tin cho anh.” “Làm phiền rồi.” “Không sao.” Rất nhanh Châu Đĩnh liền nhận được người phụ trách chương trình gửi đến thông tin chi tiết của chương trình và danh sách các nghệ sĩ tham gia. Đã có năm người ký hợp đồng, trong đó có Vưu Mỹ đang trên hot search, giờ thân bại danh liệt. Bốn người khác, một người là xe vương – Lưu Hằng, là phú nhị đại, một người là Vu Tinh – ngôi sao mới của làng thể thao. Gần đây Lưu Hằng đang theo đuổi Vu Tinh nên chắc hai người họ là một đôi. Hai người còn lại, người nữ tên là Bạch Nhụy, lý lịch trống rỗng, tướng mạo bình thường. Tư Dĩ Hàn mắt cao hơn đầu, chắn chắn không nhìn trúng loại người này. Cuối cùng là người nam mới nổi lên từ chương trình tìm kiếm tài năng của Nhị Đài, có thể nhảy, hát và đọc rap. Đầu Châu Đĩnh như muốn to ra, nhìn bốn người này không có gì đáng để Tư Dĩ Hàn xem trọng. Châu Đĩnh lớn gan suy đoán, có thể người gọi đến cho anh là Tư Dĩ Hàn giả mạo. — Du Hạ vào nhà, cởi giày, thay một đôi dép mềm mại, sau đó ngả mình xuống ghế salon mới nhìn đến áo khoác trên người mình. Nhất thời ngửa mặt ra sau hét thảm một tiếng trong lòng, tại sao mình lại mặc áo của Tư Dĩ Hàn về nhà chứ? Nằm ba giây, Du Hạ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tô Minh: “Chương trình kia, tôi nhận, nhanh chóng lấy về cho tôi, tôi hiện tại cần phải lập tức lập tức tham gia.” Tô Minh liền gọi điện thoại đến. Du Hạ sải chân nằm trên ghế salon, rũ mi: “Tô tổng, tôi sau khi mắc mưa bị làm ướt đầu, đầu óc liền tỉnh táo lại. Chương trình kia cũng không tệ lắm. Thù lao bao nhiêu? Khi nào bắt đầu quay?” Tô Minh: “…” “Tôi gần đây không có linh cảm viết lách gì, cực kỳ thiếu tình cảm mãnh liệt. Tiết mục này rất thích hợp.” Du Hạ giơ ngón chân lên, là chỗ lúc nãy Tư Dĩ Hàn chạm vào, xúc cảm tựa hồ vẫn còn đang lưu lại ở đó, lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, đụng vào da thịt của Du Hạ. “Thực sự?” “Thiên chân vạn xác.” Du Hạ gác chân này lên chân kia. Tư Dĩ Hàn cho cô tham gia chương trình hẹn hò. Du Hạ hất cằm kiêu ngạo, cho thì tham gia: “Có điều tôi có một điều kiện.” “Nói đi, tôi sẽ tận lực đàm phán với tổ tiết mục.” “Khách mời nam phải có giá trị nhan sắc.” “Người xấu dưới tay Thương Duệ không nhiều, có thể nói Âu Thần tham gia, Âu Thần cũng được đúng không?” Du Hạ chợt nhớ đến cái tên Âu Thần mà Tư Dĩ Hàn nhắc đến, giọng điệu lành lạnh tràn đầy sự trào phúng. “Tướng mạo Âu Thần xấu, tôi chướng mắt.” “Việc chọn người có thể thương lượng, không phải là vấn đề lớn gì, đến lúc đó sẽ đưa danh sách cho cô lựa chọn. Nếu cô đã quyết định tham gia chương trình, trưa nay tôi sẽ cùng người bên đó đàm phán, đến lúc đó cô không được đổi ý.” “Tôi biết rồi.” “Tôi có điện thoại gọi đến, đi làm việc đã, tắt máy nhé.” Du Hạ ném điện thoại lên ghế salon, tay vắt lên trán, Tư Dĩ Hàn thật sự làm cho người ta chán ghét. Vì máy vi tính ở nhà nên Du Hạ không có cách nào làm việc được. Cô mở tivi ra xem một bộ phim cũ. Chưa xem xong phim thì điện thoại reo. Du Hạ cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Thương Duệ. Cô điều chỉnh âm thanh tivi nhỏ lại sau đó mới ấn nút nghe. “Có việc?” “Thấy Vưu Mỹ xảy ra chuyện bất ngờ trên hot search nên quan tâm đến cậu. Thế nào? Tâm tình bị ảnh hưởng?” Thanh âm của Thương Duệ hàm chứa tiếu ý, nghe thế nào cũng thấy như anh ta đang chế giễu cô. “Chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi, sao có thể ảnh hưởng đến tớ?” Du Hạ nâng mí mắt, tay cầm lấy một bì ô mai ở trên bàn mở ra. Ô mai vào trong miệng có vị chua chua ngọt ngọt, nhưng mà rất nhanh sau đó vị chua chiếm ưu thế làm cô nhíu mày lại. “Không ảnh hưởng thì tốt, vậy buổi trưa cùng nhau ăn cơm?” “Ăn cơm với đại minh tinh các người rất phiền phức, bị chụp thì dàn hậu cung của tớ lại nhiều thêm một người, fan của cậu sẽ ăn tươi nuốt sống tớ mất.” “Mời cậu ăn ở UV, đảm bảo không bị chụp được.” UV là nhà hàng cao cấp nhất của thành phố. Du Hạ thích nhất là món sườn cừu áp chảo ở nhà hàng này. Nghe vậy cô liền thu lại vẻ chán chường, lắc lắc cổ chân: “Cậu đến chỗ Tô Minh đón tớ.” Thương Duệ là bạn nối khố của Du Hạ. Hồi nhỏ đi nhà trẻ, do Thương Duệ bị bệnh nên cơ thể đặc biệt nhỏ gầy, bình thường hay bị bạn bè khi dễ. Du Hạ là một hỗn thế ma vương, vung tay đem Thương Duệ thu về dưới trướng làm tiểu đệ. Quan hệ bá vương và tiểu đệ quy trì cho đến lúc tốt nghiệp trung học, Du Hạ đi Anh học đại học, Thương Duệ thi đậu Bắc Điện. Gia cảnh Thương Duệ tốt hơn nữa hình tượng cũng không tệ, rất nhanh liền ở trong vòng giải trí tạo ra một khoảng trời riêng. Hai người đều rất bận, dần dần cắt đứt liên lạc. Sau khi Du Hạ tốt nghiệp về nước tìm hợp tác cho bộ thì mới gặp lại Thương Duệ. Thương Duệ xuất tiền đầu tư một bộ truyền hình. Còn bộ điện ảnh thì Thương Duệ đưa nam diễn viên nổi tiếng đóng. Đối với một tiểu đệ nghĩa khí như vậy, Du lão đại rất hài lòng. Du Hạ trang điểm đơn giản, chọn một bộ váy mới của nhà thiết kế M, đạp giày cao gót xuất môn. Thương Duệ và Du Hạ thường xuyên đến chỗ của Tô Minh tụ tập. Thương Duệ quen đường, chạy thẳng đến hầm đậu xe. Thượng Duệ tương đối thích khoe khoang, hắn lái một chiếc Bugatti màu đen. Du Hạ mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Thương Duệ mang khẩu trang màu đen, kính râm, tóc nhuộm màu nâu, mặc một bộ áo liền quần màu xanh quân đội, tai mang khuyên kim cương phát sáng rực rỡ. “Trà sữa ít đường.” Thương Duệ cầm một ly trà sữa đưa qua. Tay mang một chiếc vòng tay liền nhẫn, trên chiếc nhẫn gắn một con đại bàng màu đen. “Thương thiếu, cậu gần đây đổi sang phong cách chôn vùi tình yêu*?” Du Hạ nhận ly trà sữa, cắm ống hút hút, đây là loại trà sữa mà cô hay uống. *Phong cách chôn vùi tình yêu: bản gốc 葬爱风格. Mình tìm mãi cũng không biết dùng từ gì để dịch cho nó. Đại khái là phong cách này có những kiểu tóc màu mè được vuốt keo thẳng đứng. Mọi người có thể tra GG hoặc tìm hình ảnh nhóm nhạc HKT hồi xưa để hình dung cho rõ nhé. Thương Duệ tháo kính râm xuống, cặp mắt đào hoa nhìn Du Hạ chăm chú, hạ thấp tông giọng, dùng giọng nói nam thần hỏi: “Đẹp mắt không?” Trà sữa trong miệng Du Hạ thiếu chút phun ra ngoài. Cô dựa lưng vào ghế, quan sát Thương Duệ từ trên xuống dưới, hỏi: “Trước khi ra cửa cậu không soi gương?” Thương Duệ đặt kính râm sang một bên, lái xe ra khỏi hầm đậu xe dưới đất: “Fan rất thích phong cách mới của tớ, vừa cổ vừa hiện đại, cuồng vọng không chịu được.” Du Hạ thời cao trung đã uống trà sữa, hiện giờ sớm không nghiện nó nữa. Cô đặt ly trà sữa xuống: “Fan của cậu là những người không có mắt thẩm mỹ nhất trong vòng giải trí này, là nhóm fan thuộc tầng lớp thấp nhất trong vòng này.” “Những người khác là đố kị nhân khí của tớ.” Fan của Thương Duệ toàn la những thiếu niên nhỏ tuổi, rất cuồng nhiệt, luôn luôn bị truyền thông Chủ Lưu phê phán. Phi Chủ Lưu, fan XXJ. (Mei: Đoạn này không hiểu tác giả nói gì luôn ấy.) “Tại sao người ta không đố kị Tư Dĩ Hàn? Nhân khí của cậu có điểm nào đáng để đố kị?” Thương Duệ liếc mắt nhìn Du Hạ, một lát sau, tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống: “Hàn ca đã trở về?” “Ừ.” Du Hạ nói Tư Dĩ Hàn cũng không phải là muốn đề cập đến chuyện của anh ấy. “Hàn ca là tiền bối.” Thương Duệ chủ động nói sang chuyện khác. Tư Dĩ Hàn lớn hơn anh ba tuổi. Mười năm trước anh là cái đuôi của Du Hạ, mười năm sau Du Hạ là tùy tùng của Tư Dĩ Hàn, toàn tâm toàn ý theo đuổi Tư Dĩ Hàn. Thương Duệ đuổi theo không kịp: “Chuyện của Vưu Mỹ các cậu tính làm như thế nào?” “Bỏ rơi cô ta. Cô ta tự làm tự chịu.” Du Hạ lướt weibo, hot search trước mặt đều là Vưu Mỹ, đứng vị trí thứ là tin Tư Dĩ Hàn bị fan bao vây. Du Hạ nghĩ là chắc là vụ khi sáng, muốn lướt qua tin này, không ngờ ngón tay không cẩn thận ấn vào hình ảnh, tin tức liền hiện ra. Chỉ có một mình anh, không mang theo trợ lý và vệ sĩ. Du Hạ ngồi thẳng người lại, tính lấy điện thoại gọi cho Tư Dĩ Hàn, lại thấy không quá thích hợp, ngược lại tìm số điện thoại của Châu Đĩnh, gửi tin nhắn cho anh ta: “Hàn ca bị chặn trên đường, anh đọc được tin tức chưa?” Tin nhắn vừa mới gửi đi thì Du Hạ mới nhìn thấy thời gian bài đăng weibo là nửa giờ trước. Đã qua ba mươi phút, chắc Tư Dĩ Hàn đã thoát thân. Tin nhắn gửi đi không thể thu hồi lại, Du Hạ nhất thời muốn đập đầu vào ô tô mà chết quá. “Vậy chương trình mà Vưu Mỹ tham gia giờ thay ai?” “Tớ.” Du Hạ tắt màn hình điện thoại, hy vọng Châu Đĩnh không nhìn thấy tin nhắn ngu xuẩn kia. “Cái gì?” Phía trước là đèn đỏ, Thương Duệ phanh xe lại, quay đầu nhìn Du Hạ: “Cậu? Không phải là đang nói đùa chứ?” “Vốn muốn để Ngụy Vũ nhận nhưng chế tác Lưu chướng mắt Ngụy Vũ. Tớ gần đây không có việc gì, rất nhàn rỗi.” Du Hạ không yên lòng, lại mở màn hình điện thoại lên: “Nên nhận.” “Cậu có biết đây là chương trình gì không? Cậu liền nhận?” Thương Duệ nhíu mày. Cao ngạo như Du Hạ mà lại nhận chương trình này. “Chương trình này là thân cận với người khác, cậu phải giả vờ yêu đương với người khác trên tivi.” “Cậu nghĩ tớ không thể thân cận với người khác hay không thể giả vờ yêu đương với người khác?” Chuông điện thoại reo lên, hai chữ Châu Đĩnh xuất hiện trên màn hình điện thoại. Du Hạ nhận điện thoại, cố gắng hạ thấp âm thanh chột dạ: “Châu Đĩnh, em là Du Hạ.” “Hàn ca không có việc gì, hiện đang trên đường về nhà.” Giọng nói Châu Đĩnh hòa ái, rất giống một lão tiền bối: “Em yên tâm, có anh ở đây, Hàn ca tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may.” Tư Dĩ Hàn quét mắt nhìn Châu Đĩnh. Châu Đĩnh nhất thời căng thẳng, kiên trì nói: “Em có muốn nói chuyện với Hàn ca không?” “Không có, em bên này còn có việc, có gì liên lạc với anh sau.” Điện thoại bị ngắt, Châu Đĩnh cất điện thoại, nhìn về phía vị Diêm Vương đang ngồi bên cạnh: “Có lẽ Hạ Hạ nhìn thấy hot search, sợ anh gặp chuyện không may.” “Vì sao không gọi cho tôi?” Tư Dĩ Hàn băng lãnh nói, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng tuyết nghìn năm, trên tay là tập tài liệu về chương trình bị vò nát. Da đầu Châu Đĩnh có chút rét lạnh, ở cùng Tư Dĩ Hàn mấy năm nữa, chắc đầu anh sẽ sớm trọc lóc mất thôi. “Hàn ca, không bằng anh gọi điện cho Hạ Hạ hỏi thăm một chút?” Vì sao không gọi cho anh? Anh không có số của người ta chắc? Tư Dĩ Hàn ném tập tài liệu chương trình thực tế về phía Châu Đĩnh, ngón tay thon dài nhu nhu ấn đường, nét mặt không giấu vẻ trào phúng, môi mỏng nhả ra kịch độc: “Chỉ có người không có não mới nói ra được câu ngu ngốc đó.”