Sủng Hôn 2

Chương 21 : 21

Edit: Meimei “Hàn ca, còn phải cầm cái khăn tay này bao lâu nữa?” Lưu Hân đã đứng cầm cái khăn tay năm phút đồng hồ. Tư Dĩ Hàn chụp ảnh đăng lên weibo xong thì chân dài duỗi thẳng lưng dựa vào ghế, tay cầm điện thoại di động. “Đến khi nào son trên khăn khô mới dừng được.” Châu Đĩnh cầm lấy khăn lụa, cẩn thận chạm vào vào dấu son. Dùng son môi vẽ tranh mà Du Hạ cũng có thể nghĩ ra được. Son môi có dầu sáp cho nên gìn giữ hơi khó. “Không thể thổi khô sao?” Lưu Hân ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn máy sấy tóc trên bàn trang điểm trong phòng. “Để em dùng máy sấy tóc thử? Có thể sẽ rất nhanh khô đó.” “Dầu sáp gặp nhiệt sẽ bị chảy ra.” Châu Đĩnh lạnh giọng nói: “Cậu thử xem.” “Sấy lạnh thì sao?” “Cũng không biết có bị thổi sấy hư hay không. Chúng ta không thể cầm mạng của Hàn ca đi đánh cuộc được, đúng không? Ông chủ?” Châu Đĩnh chế nhạo nói. Tư Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn qua, mặt như băng hàn. Cả gương mặt Lưu Hân sụp đổ, không dám mở mắt nhìn nói: “Em sẽ không đứng như vậy cả ngày luôn chứ?” “Sẽ không.” Châu Đĩnh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Lưu Hân định gửi lên trong vòng bạn bè, nhịn không được trêu chọc nói: “Tối đa là ban ngày, nếu đến tối mà còn chưa khô thì cậu nhanh quay về thành phố S đi.” Lưu Hân: “…” Chuyện này người có thể làm được sao? Nếu không phải Tư Dĩ Hàn trả lương cao thì hắn liền lập tức từ chức! “Đặt ở đó đi.” Tư Dĩ Hàn nâng mắt lên, giọng nói lãnh đạm: “Không được phép làm bẩn.” Lưu Hân trải hai lớp khăn giấy mới cẩn thận đặt khăn lụa lên. “Cô ấy mặc quần áo gì?” Gương mặt Tư Dĩ Hàn có chút mệt mỏi, anh dựa người vào lưng ghế hỏi. “Chắc là áo len màu be. Em nhìn thấy trợ lý của cô ấy mang đến hai bộ quần áo. Bộ còn lại khá thành thục, không giống phong cách của em gái.” “Ai là em gái của cậu?” Tư Dĩ Hàn nhíu mày, giọng nói bất thiện. Châu Đĩnh há miệng đứng thẳng. Không thể đùa giỡn chuyện này với Tư Dĩ Hàn được, hắn còn muốn dựa vào anh để kiếm cơm: “Được rồi, không phải em gái, là tiểu tiên nữ của chúng ta.” Ánh mắt Tư Dĩ Hàn vẫn thâm trầm. Anh miễn cưỡng ngồi đó, nhuệ khí trên người càng thêm nồng đậm. Chỉ trong chốc lát, anh nắm tay đập cái rầm lên bàn: “Có quan hệ gì với cậu?” Tư Dĩ Hàn lạnh lùng nói Châu Đĩnh: “…” Anh là chó à! Tính toán như vậy! Tư Dĩ Hàn buông chân dài, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến chỗ đặt áo quần của anh, chỉ chọn một cái áo len màu xanh lam nhạt, trực tiếp khoác trên ngoài áo sơ mi. “Là của tôi, hiểu chưa?” “Cái gì của anh?” Lưu Vân đang xử lý khăn lụa, nghe không hiểu, quay đầu lại hỏi: “Ông chủ?” “Tiểu tiên nữ.” Giọng nói của Tư Dĩ Hàn lạnh như băng, rõ ràng có chứa chút sát khí: “Còn muốn hỏi sao?” Chân Lưu Hân trượt một cái mém chút nữa ngã lăn xuống đất, hắn kinh hồn táng đảm vịn tay vào bàn. Rốt cuộc hắn đã nghe được cái bí mật gì vậy? “Hàn ca, em tuyệt không lắm miệng, anh sẽ không giết người diệt khẩu chứ?” Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn Lưu Hân, rồi ngồi xuống ghế lại. “Hàn ca, weibo của anh giao cho e xử lý đi, tạm thời không nên lên weibo. Thực sự muốn chơi weibo thì anh hãy đăng lý một tài khoản nhỏ đi.” Châu Đĩnh nghe Tư Dĩ Hàn nói vậy thì đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Người chưa bao giờ chơi weibo lại bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào đăng ký tài khoản weibo, chỉ theo dõi một người là Du Hạ. Đại ca à, anh còn có thể lại rõ ràng một chút nữa không? Anh chỉ còn kém chút lên weibo chứng thực: Người theo đuổi số 1 của Du Hạ. “Không được.” Giọng điệu của Tư Dĩ Hàn chầm chậm, không cho phép cự tuyệt. “Anh như vậy sẽ phá hỏng hình tượng mất.” Châu Đĩnh không chú ý Tư Dĩ Hàn chính là người luôn đọc lệnh làm việc. Gần đây Châu Đĩnh cảm thấy da đầu lạnh đến lợi hại, có lẽ là hắn sắp bị trọc đầu rồi. Hắn nhanh chóng trả lời tin nhắn của tổ tiết mục, phân phó nhanh chóng công khai. Tư Dĩ Hàn hành động nhanh như vậy, tổ tuyên truyền của tổ tiết mục không chạy theo kịp, nói không chừng bọn họ sẽ nhảy sông tập thể mất. Tiễng gõ cửa vang lên, Tư Dĩ Hàn dựa lưng vào ghế, không thèm để ý mà vẫn tiếp tục ngồi lướt weibo, đặc biệt là trạng thái mới của người theo dõi đặc biệt Summer, cô chuyển phát weibo của anh. “Anh Châu Đĩnh.” Giọng nói của người phụ nữ vang lên từ phía sau. “Em tìm Hàn ca.” Du Hạ đăng bài với nội dung rất khách khí: