A Nghiên suy nghĩ cẩn thận hết thảy rồi, nàng có do dự một lát, đến cùng muốn tố cáo chuyện này hay không? Hàn Đại Bạch có bảy tám phần là người của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử và Tiêu Đạc tranh đoạt đế vị, nếu Tam hoàng tử thật có thể thắng, Tiêu Đạc tất nhiên là chết. Tiêu Đạc vừa chết, số mệnh bị nguyền rủa trên người mình sẽ được phá giải. Kỳ thật liên thủ cùng Tam hoàng tử, nội ứng ngoại hợp đối phó Tiêu Đạc, cũng là ý định ban đầu của nàng. Bất quá hiện tại thì sao... Nàng chỉ hơi do dự, liền quyết đoán. Cười nhìn Hàn Đại Bạch bên cạnh một cái, nàng tìm cớ để Kiểu Nguyệt rời đi. Lúc này đầu bếp nữ đều bận rộn ở bên ngoài, trong phòng bếp chỉ còn nàng và Hàn Đại Bạch. Hai người đối mặt, nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Hàn Đại Bạch. Hàn Đại Bạch thấy vậy, lập tức cũng không nói chuyện, ha ha nở nụ cười, cười đến trên mặt đầy nếp nhăn giống như bánh bao mới ra nồi. A Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nhìn Hàn Đại Bạch. Hàn Đại Bạch hơi hơi nhíu mi, nở nụ cười, rốt cục nhịn không được mở miệng: “A Nghiên a, ngươi có chuyện muốn nói?” A Nghiên nhíu mày: “Đại Bạch thúc, ta đoán ngươi có chuyện muốn nói?” Hàn Đại Bạch cúi đầu nở nụ cười: “A Nghiên, ngày đó vừa gặp ngươi, ta liền nghĩ đó là một hài tử ngốc, nhưng có thể thương được, ai ngờ, trong lòng ngươi còn nhiều đường nhiều cửa hơn so với người khác.” A Nghiên hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Ta nếu như thật sự là hài tử ngốc, sớm đã bị Đại Bạch thúc làm hại không còn một mảnh rồi?” Hàn Đại Bạch càng nở nụ cười: “A Nghiên, đây là nói gì vậy... nghe ngươi nói...” A Nghiên cười lạnh, lấy tay gấu tươi mới vừa làm xong, quan sát một phen: “Đại Bạch thúc, ta xem hôm nay Cửu gia cũng không cần ăn tay gấu này, vẫn là cho lão nhân gia ngài ăn đi?” Hàn Đại Bạch sắc mặt khẽ biến: “A Nghiên, nói cái gì thế, về sau để Cửu gia nghe thấy, phải bị đánh bằng roi.” A Nghiên nghe, càng trào phúng nở nụ cười: “Đại Bạch thúc đã dám làm ra loại sự tình này, còn sợ bị đánh bằng roi?” Hàn Đại Bạch kia da mặt trắng nõn nhất thời căng thẳng, nheo con ngươi lại, hạ giọng nói: “A Nghiên cô nương, đây không phải đùa giỡn.” A Nghiên buông, mâm tay gấu nặng nề kia ra, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không đùa giỡn cùng ngươi!” Hàn Đại Bạch ánh mắt híp thành một cái vòng, gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên nửa ngày, lại nhìn nhìn mâm kia, cuối cùng bỗng nhiên nở nụ cười.“Không tệ, phương diện này có chút cổ quái, bất quá tay gấu vốn cũng không phải cho ngươi ăn, ngươi sợ cái gì?” A Nghiên cười nói: “Ta sợ chết.” Hàn Đại Bạch đánh giá A Nghiên nửa ngày, cuối cùng khoa tay múa chân đưa ra ba ngón tay với A Nghiên.“Tam hoàng tử?”A Nghiên đoán. Hàn Đại Bạch thấy nàng thế nhưng nói ra như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, không có cách nào, chỉ dán sát vào, hạ giọng nói: “Không tệ, ta là người của Tam hoàng tử.” A Nghiên nhún nhún vai: “Nha, sớm nói ra, ta đã không tìm ngươi phiền toái!” Hàn Đại Bạch cười lạnh: “Vẫn phải thăm dò ngươi, dù sao ai biết ngươi là địch hay bạn.”“Kia hiện tại ngươi cảm thấy ta là địch hay bạn?” Hàn Đại Bạch bạch trên mặt lộ ra một điểm cười, ánh sáng hiện ra trong mắt: “Nếu ngươi thật sự là địch, sẽ không ở chỗ này nói này đó với ta, ngươi trực tiếp đi trước mặt Cửu gia tố giác ta là được.” A Nghiên gật đầu: “Có đạo lý.” Hàn Đại Bạch thấy nàng nói như thế, nheo con ngươi lại càng dẫn theo ý cười, sát vào thấp giọng nói: “Ngươi đem tay gấu này cho Cửu gia ăn, đến lúc đó hắn nhất định...” Hắn vừa dứt lời, A Nghiên liền quyết đoán cự tuyệt: “Ta không đi, ngươi muốn đi thì tự đi!” Hàn Đại Bạch ngẩn ra, không nghĩ tới nàng quyết đoán cự tuyệt như vậy: “Vì sao?” A Nghiên khinh bỉ nhìn Hàn Đại Bạch: “Ngươi coi ta thật khờ a, nếu ta đi cho Cửu gia ăn, hắn đối với ta tốt như vậy, nhất định cũng sẽ để ta cùng ăn, đến lúc đó hắn không chết, ta chết trước!” Người ta thể chất bách độc bất xâm, chiêu hạ độc này, nàng đã sớm thử qua! Cũng chỉ Hàn Đại Bạch này còn chưa biết rõ đi? Hàn Đại Bạch vừa nghe, nhíu thấp mi: “Hắn nếu như cho ngươi ăn, ngươi không ăn là được.” A Nghiên không nói, càng khinh bỉ nhìn hắn. Hàn Đại Bạch bị tiểu cô nương trên cao nhìn xuống khinh bỉ như vậy, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Ngươi đã không đồng ý thành tâm hợp tác với ta, ta đây tự nghĩ biện pháp, chỉ cần ngươi không vạch trần ta.” A Nghiên liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện, chạy thẳng lấy người. Nhất thời trong lòng không khỏi nói thầm, Tam hoàng tử này đến cùng đáng tin sao? Thấy thế nào cũng không giống người có thể đi lên đế vị, đầu tiên là thích khách, sau là nội gian, thế nhưng không một ai được việc? Thật sự lo lắng có nên đi ôm một cái đùi khác! ********************************* Dù A Nghiên đối với hành vi hạ độc của Hàn Đại Bạch áp dụng thái độ không ngăn cản không cổ vũ, Hàn Đại Bạch vẫn dũng cảm đem phần tay gấu có độc dâng lên —— cùng rất nhiều đồ ăn khác. A Nghiên lúc này đương nhiên là bồi bên người Tiêu Đạc, nàng vừa thấy tay gấu đến, biết là không ổn. ánh mắt Tiêu Đạc đảo qua bàn đồ ăn, cuối cùng nhìn thấy tay gấu, nói với A Nghiên: “Tay gấu đại bổ, ngươi xem ngươi sinh ra gầy yếu mỏng mang, vừa vặn có thể bồi bổ.” Nói xong, cầm lấy đũa, tự mình gắp cho A Nghiên một miếng. A Nghiên vội lắc đầu: “Ta không cần!” Tiêu Đạc nhíu mày, trong mắt nghi hoặc: “Ân?” A Nghiên trong lòng vừa động, vội tìm lý do: “Ta hồi nhỏ nghịch ngợm, mẫu thân muốn dọa ta sợ, liền nói nếu ta còn khóc, liền có gấu chó trong núi xuống bắt ta đi, lúc đó ta rất sợ hãi, nay nhớ tới việc này, trong lòng càng thêm sợ hãi, không dám ăn tay gấu.” Gấu chó, bọn chúng vốn gọi là gấu chó. Tiêu Đạc hơi có chút thất vọng, bất quá nhìn đồ ăn khác trên bàn, có cá xào đường dấm chua, chân giò hun khói ba ba hầm cách thủy, cầy hương kho tàu, cá mè tươi, chim bồ câu Hoàng Sơn hầm cách thủy vân vân, nhân tiện nói: “Vậy ngươi ăn nhiều cái khác một chút đi.” A Nghiên nhẹ nhàng “Ân”, cầm lấy đũa, ăn cùng Tiêu Đạc. Vừa ăn, vừa liếc về phía tay gấu. Muốn khuyến khích Tiêu Đạc thử một miếng hay không? Tuy rằng thể chất hắn bách độc bất xâm, nhưng nếu vạn nhất có tác dụng đâu? Hàn Đại Bạch đã nghĩ ra dùng tam công đằng đầu độc Tiêu Đạc, có lẽ độc này vừa vặn hợp với Tiêu Đạc, cứ như vậy có tác dụng khiến hắn đi đời nhà ma đâu? Nàng đang nghĩ tới đây, chợt nghe thấy Tiêu Đạc bỗng nhiên nói: “tay gấu này là ngươi tự mình làm sao?” A Nghiên nội tâm giật mình, nắm chiếc đũa chặt thêm vài phần, hơi do dự, vẫn nói: “Không phải.”“Vậy ngươi đút ta ăn!” Tiêu Đạc nhíu mày nhìn nhìn A Nghiên, đưa ra yêu cầu.“A?”A Nghiên không nghĩ tới chính mình thế nhưng tâm tưởng sự thành (nghĩ gì được nấy), đây là còn chưa quyết định đâu, hắn đã chủ động muốn ăn?“Đút cho ta.” Tiêu Đạc sát vào A Nghiên, ngữ khí cố chấp bá đạo, lại có vài phần hương vị làm nũng. A Nghiên ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ dị thường gần ngay trước mắt. Nếu... Nếu không phải bọn họ khúc mắc thật sự quá sâu, nếu không phải nàng nhớ kỹ chuyện cũ trước kia, gặp được một nam nhân như vậy, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái liền nguyện ý trầm mê, gặp được một nam nhân hiện tại có thể yêu thương nàng như thế, nàng nhất định không chút do dự rơi vào ôm ấp của hắn. Nhưng mà, suy nghĩ một chút tiểu ni cô đáng thương kia đi... Nàng ngửa mặt nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, cuối cùng rốt cục nói giọng khàn khàn: “Được, ta đút cho ngươi.” Đã hai lần, nàng vì hắn động tâm, vì hắn mềm lòng, rồi mất tính mạng. Lúc này đây, thật không cần đâu... Nàng lấy dao ăn, cắt thịt tay gấu thành miếng nhot, tay gấu này không giống như móng giò gân bò, mà giống như môi cá nhám dày, thịt bên trong mềm mại béo mềm ngon miệng. Dùng dao ăn cắt ra, còn có mỡ trắng béo dính trên dao, óng ánh trong suốt, làm cho người ta không khỏi mơ màng đó là tư vị ngon thế nào. A Nghiên hầu hạ đưa tay gấu này tới miệng Tiêu Đạc, lại lấy khăn ẩm phải giúp Tiêu Đạc lau miệng. Ai ngờ ngay lúc nàng vừa nhấc tay, Tiêu Đạc chợt cúi đầu xuống, tay dài có lực cầm lấy cằm nàng, răng môi ngay sau đó áp xuống xâm nhập vào trong miệng nàng.“Ngô ngô ngô...” Nàng không tự chủ được mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt mày tuyệt diễm chợt phóng đại ngay trước mắt, con ngươi đen hẹp dài tinh xảo, chỉ liếc mắt một cái, liền khiến ngươi trầm luân trong đó... Thế gian này ở đâu tìm ra một nam tử mê hoặc người ta như vậy. Nhưng hắn vì sao đưa tay gấu trong miệng đút cho mình!! A Nghiên muốn nhổ ra, miệng lại bị chặn, vì thế răng môi nàng vừa động, liền cảm thấy tay gấu nhu ngấy trơn tuột bị mình không cẩn thận nuốt vào bụng.