Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 50
Một cái tát tai cứ như vậy vang dội đánh lên khuôn mặt Tiêu Đạc vốn tuấn mỹ đến không có khuyết điểm, nhất thời, trên mặt tôn quý cao ngạo hiện ra một dấu tay hồng hồng. lửa nóng cả người Tiêu Đạc nhất thời như bị người ta đổ cho một chậu nước đá từ đầu đến chân, cả người đông cứng tại chỗ. mặt hắn nghiêm lại bao phủ một tầng sắc thái tối tăm, lửa nóng trong mắt hẹp dài dần dần tán đi, thay bằng âm u nghiêm lạnh làm cho người ta không rét mà run.
”Ngươi —— đến cùng là có ý tứ gì?” Hắn nheo con ngươi lại, hàm răng nguy hiểm hơi nghiến, nói thong thả mà lạnh như băng.
A Nghiên thật vất vả thoát khỏi hắn, chật vật đến cực điểm đi tới đầu giường, ôm một cái gối đầu trong tay.
Nếu hắn còn dám ăn mình, mình sẽ lấy gối đầu làm vũ khí, liều mạng cùng hắn!
”Ngươi cũng dám đánh ta, thật sự là quá to gan?” môi mỏng phun ra lời trào phúng lạnh như băng, nghe vào tai A Nghiên, là cười nhạo khinh miệt, là dùng mắt khinh thị từ trên cao khinh thường nhìn xuống.
Nhất thời dường như về lại đời thứ nhất, hoàng tử cao quý kia đứng khoanh tay ở phía đông sát khí đằng đằng giữa ngự lâm quân, hắn bên môi nhẹ nhàng phun ra một chữ, đủ để cho nàng lâm vào vực sâu thống khổ.
Lúc hắn nheo con ngươi lại, trong mắt chiếu ra hàn quang dọa người. A
Nghiên nhìn trong mắt, càng thấy nhiều cười nhạo, luôn nhớ lại ác sói trong đêm đen nơi thâm sơn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ngươi, vận sức chờ phát động, dường như tùy thời đều có thể tiến lên xé ngươi thành mảnh nhỏ.
A Nghiên gắt gao ôm gối, răng không ngừng được gõ lập cập, nàng lạnh run cả người, bả vai tinh tế suy nhược không đừng được run rẩy.
A Nghiên dè dặt nhìn ác sói bảy đời trước mắt này, nhút nhát hỏi: “Ngươi, ngươi muốn giết ta sao?”
Vốn trong lòng Tiêu Đạc tràn ngập phẫn nộ cùng không hiểu, phải biết rằng thân phận của hắn tôn quý thế nào, từ nhỏ đã được bao người nâng niu trong lòng bàn tay, đừng nói đánh, chỉ quát lớn một câu cũng chưa từng có.
Cho dù sau khi mẫu hậu hắn qua đời, hắn làm việc hoang đường quỷ dị, phụ hoàng hắn cũng chỉ yên lặng bao dung hắn.
Nhưng nay, hắn thế nhưng bị một tiểu nha đầu đánh? một khắc như vậy, hắn cơ hồ muốn hung hăng xé nát tiểu nha đầu này, nhìn xem tim gan nàng đến cùng là đỏ hay đen.
Bất quá giờ này khắc này, thấy tiểu nha đầu này sợ tới mức bộ dáng cơ hồ là đứng cũng không nổi, tức giận tràn đầy trong lòng hắn thế nhưng tiêu tán đi.
Thật giống như sương mù dày đặc tràn ngập, tan đi một chút, tan chậm, nhưng đúng là bớt dần, làm cho hắn có thể khống chế được mình không tới nắm chặt cổ nàng, dù hắn đã nắm chặt ngón tay đến lộ ra xương trắng, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
”Ngươi đến cùng đang sợ cái gì?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm tràn ngập thất bại cùng bất đắc dĩ.
A Nghiên thật cẩn thận nhìn hắn, đã thấy con ngươi kia hẹp dài tối tăm đúng là đen tối mà bất đắc dĩ, môi mỏng gắt gao mím, đường môi mím lộ ra một chút quật cường ủy khuất, là tiểu hài tử không có cách nào, chỉ có thể ẩn nhẫn, ủy khuất xuống.
”Ta...”A Nghiên muốn nói, nhưng mà thân thể vẫn không có cách nào ức chế, cả người phát run.
Nàng đã chết bảy lần, ngay cả mỗi một lần dù cho chẳng phải là nam nhân này giết, nhưng là trải qua nhiều đời như thế, đã đến mức nhìn thấy hắn là thấy cái chết kinh sợ.
”Nói.” thanh âm quật cường cố chấp, mang theo bá đạo không cho cự tuyệt, hắn nhíu chặt mày đẹp, cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chấp nhất tràn ngập cảm giác cưỡng bức, bắt nàng muốn nàng nói ra nguyên cớ.
”Ta sợ chết...”A Nghiên khiếp nhút nhát nói giống như gà con mới ló đầu ra từ chuồng gà.
”Chết?” Tiêu Đạc nghe thế, mày chau thêm, nhìn chằm chằm tìm tòi nghiên cứu A Nghiên con ngươi chứa lệ quang: “Ai muốn giết ngươi?”
”Ta không biết, nhưng ta sợ ta sẽ chết ở chỗ này, có lẽ ta sẽ chết rất nhanh.”
Nghĩ tới cái này, thật sự có chút uể oải, A Nghiên vô tội cúi đầu, trong con ngươi trong suốt dâng lên hoảng hốt. đáp án này thật sự là ra ngoài dự kiến của Tiêu Đạc, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vẻ mặt A Nghiên bị sợ hãi không biết làm sao, tim thật giống như bị ngườ ta cầm đao cùn nghiền xuống thong thả mà tàn nhẫn, đau tan lòng nát dạ, một đao đi xuống, mang theo máu thịt. giờ khắc này tim cơ hồ đã đình trệ đập, hô hấp trở nên gian nan dị thường, yết hầu dật dật. bộ dáng nàng thực yếu ớt, thực khiếp đảm, nàng cần mình bảo hộ.
Tiêu Đạc hơi ngửa cằm, thong thả mà cứng ngắc buông lỏng mười ngón tay cơ hồ mất đi tri giác, hắn thở sâu, nắm tay, lại buông ra, lại nắm chặt, như thế vài lần sau, mới gian nan mà ngạo mạn mở miệng: “A Nghiên, nếu có người dám động vào ngươi một chút, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”
Lúc hắn nói ra lời này, thanh âm khàn khàn trầm định.
A Nghiên chợt ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tiêu Đạc.
Nam tử tuấn mỹ lúc này lộ ra kiêu căng, con ngươi dài nhỏ lóe ra ánh sạng lạnh tối tăm.
Tiêu Đạc tự nhiên đem tất cả vẻ mặt A Nghiên nhìn vào mắt, hắn nhấc môi mỏng, phát ra một âm thanh tựa tiếu phi tiếu, lúc này nói giọng khàn khàn: “Thế nào, ngươi không tin ta?”
A Nghiên rũ mắt xuống, nửa ngày chưa nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, nàng nhớ tới thuốc bị hạ độc, nhớ tới Sài đại quản gia, cũng nhớ tới Hàn Đại Bạch đang xa lạ với mình.
Có một việc, trong lòng nàng kỳ thật rất rõ ràng.
Đã chết bảy lần, bảy lần này, đôi khi đem cái chết oán trách lên người Tiêu Đạc đều là giận chó đánh mèo.
Nhưng lúc hắn không xuất hiện mình sống rất tốt, hắn vừa xuất hiện mình sẽ chết a!
Nàng cũng từng nghĩ, vì sao hắn vừa xuất hiện, mình liền dễ chết đâu?
Nhưng mà lại nghĩ không ra cái nguyên cớ, trải qua bảy đời, các bị chết các kiểu, đa dạng chồng chất không giống nhau, nàng nhất thời không có cách nào tìm nhân quả.
Bất quá, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kỳ thật nàng hẳn là biết làm thế nào không phải sao?
Có cái gì so với sống sót càng quan trọng hơn đây?
Chẳng sợ cuối cùng nàng vẫn phải chết, nhưng lúc không chết, luôn nên nỗ lực giãy dụa để khỏi chết a!
Vì thế trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cục hơi cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Ngươi nói thật dễ nghe, bất quá là muốn túm ta lên giường khi dễ ta thôi!”
Bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra lúc nàng nói như vậy, mang theo vẻ tiểu cô nương làm nũng. tiểu cô nương mười bốn mười lăm, thanh âm rất mềm mại, cúi đầu đỏ mặt đứng tại chỗ, dường như măng mới đâm chồi, mềm đến mức hơi dùng sức đã làm ra một cái dấu.
Tiêu Đạc bỗng chốc nhớ tới tình cảnh mình vừa mới đè chặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng đỏ lên.
Thần sắc kiêu căng dần biến mất, lãnh khí cũng tan đi, thay vào đó là một tia kỳ quái không dễ phát hiện.
”Ta ——” hắn yết hầu dật dật, gian nan nói: “Ta nghĩ là ngươi muốn đâu.”
A Nghiên nghe đáp án như thế, cũng hơi kinh ngạc, nàng nghi hoặc nhìn hắn, xuyên ua lông mi thon dài cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn phảng phất như nam hài tử ngượng ngùng vừa mới rơi vào lưới tình, trái tim bỗng nhiên bị cái gì chạm vào một chút.
Nay tinh tế nghĩ, có lẽ là nàng đem sự tình nghĩ thành phức tạp.
Tiêu Đạc thật sự không đáng sợ đến như nàng nghĩ, rất nhiều chuyện ngược lại là liên lụy từ chuyện cũ của mình trong trí nhớ, hiểu lầm ý tứ của hắn?
Nàng rũ mắt, cắn cắn môi, liền có một chủ ý.
Hắn đến cùng ý tưởng ra sao, luôn phải làm cho minh bạch.
Vì thế nàng càng thả mềm thanh âm, thấp giọng nói: “Ta không nghĩ cùng ngươi như thế.”
”Ngươi không thích ta?” Tiêu Đạc nghe thấy lời ấy, ánh mắt đột nhiên biến, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.
”Ta không nói không thích ngươi.”
”Ngươi thích ta?”
”Ta... Ta cũng không biết...”A Nghiên quyết định áp dụng thái độ không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách.
”Ngươi đến cùng là có ý tứ gì?” Tiêu Đạc ngực bị đè nén, giọng nói cũng lộ ra phiền chán khó có thể giải quyết, hắn thật không nghĩ tới nói chuyện cùng cô nương lại mệt như thế.
”Ta sợ hãi, ta sợ chết.”A Nghiên thấy hắn nhíu chặt mày, chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng.
”Ta vừa mới nói xong.” Giờ này khắc này trong lòng Tiêu Đạc nổi lên cảm giác vô lực nồng đậm, hắn cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra, không ai dám không nghe, thế nào đến nàng đây, hắn nói cũng vô
ích đâu? Nàng dĩ nhiên là một câu cũng không nghe vào?
”Ngươi nói gì đó sao? Ta vừa rồi không nghe rõ.”A Nghiên nháy nháy mắt, vẻ mặt giả vờ mờ mịt không biết.
Tiêu Đạc không thể làm gì, tay nắm cánh tay nàng, nhíu mày đẹp, trịnh trọng nói:
”Ta vừa rồi nói, ngươi không phải sợ, chuyện gì cũng không phải sợ. Có ta ở đây bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi. Nếu có người dám động vào ngươi một chút, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”
Tiêu Đạc móc tim móc gan, hận không thể hiện tại có người gây bất lợi cho A Nghiên, hắn vừa vặn một chưởng chụp chết đối phương thể hiện một mảnh tâm tư hết sức chân thành của mình.
A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đạc. con ngươi hắn xưa nay lạnh như băng lại có lửa nóng, cứ như vậy yên lặng nhìn mình, bên trong mơ hồ có một tia không yên cùng chờ mong, dường như đang chờ đợi mình phán quyết.
A Nghiên rũ mắt xuống, trên mặt bình tĩnh, bất quá trong lòng lại kinh hoàng không dứt.
Hắn... Chẳng lẽ thật sự có ý với mình, tâm tư đơn thuần muốn bảo hộ mình?
Chuyện tốt tới quá dễ dàng, trái tim mừng như điên nảy lên, nàng dường như ở đối diện với rài vật khổng lồ.
Hắn nói dễ nghe như vậy, giống như sẽ với mình nói gì nghe nấy, như vậy nếu mình muốn hắn trực tiếp giết Sài đại quản gia, hắn sẽ thế nào?
Để Sài đại quản gia bị giết, chính mình cũng giải trừ một uy hiếp. cả trái tim A Nghiên đập mạnh không dứt.
Kỳ thật nhiều đời như vậy, mỗi một lần chỉ cần nam nhân này xuất hiện trong sinh mệnh mình, mình rất nhanh sẽ chết. Nàng chỉ biết là phải chạy phải trốn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ trong một lúc thích hợp, nàng trái lại có thể tiếp cận hắn, nắm hắn trong tay!
Tôn Tử binh pháp kế thứ ba mươi là đảo khách thành chủ, kế thứ ba mươi mốt là mỹ nhân kế...
Đảo khách thành chủ, mỹ nhân kế, đảo khách thành chủ, mỹ nhân kế...
Tiêu Đạc thật cẩn thận xem sắc mặt A Nghiên, thấy nàng cắn môi mi tâm rối rắm tại chỗ, không biết đang nghĩ cái gì, suy nghĩ trong lòng càng nôn nóng phiền muộn.
Hắn cũng không dám nói gì nữa, sợ dọa đến nàng, cũng không dám buông nàng, sợ nàng giống cây xấu hổi lùi về.
Cho nên hắn cũng chỉ đành chịu nghẹn.
Muốn biết nàng nghĩ như thế nào, hận không thể ôm lấy nàng, lại chỉ có thể nghẹn như vậy.
Tiêu Đạc sống đến hai mươi ba tuổi, còn không biết rằng chờ đợi đáp án của một tiểu cô nương lại có thể lâu như thế.
Thời gian dường như tạm ngừng, trong mắt hắn không còn hết thảy chung quanh.
Hắn gian nan mấp máy đôi môi khô ráp, con ngươi nóng bỏng vẫn như cũ khóa chặt nàng không tha: “Ngươi... Ngươi...”
Đến cùng là nghĩ như thế nào đây...
Hắn một câu này, dường như thổi vào núi một luồng gió xuân, gió xuân tuy nhẹ, từng đợt từng đợt, che chở khắp nới, khiến cho rốt cục mầm dũng khí cũng nổi lên, chọc thủng lớp đất áp bức phía trên.
ý niệm kia xuất hiện nửa ngày, cứ như vậy từ dưới đất chui ra.
”Cửu gia, ngươi thực sẽ bảo hộ ta sao?”A Nghiên ngước mắt, trong mắt hắc bạch phân minh là nghiêm cẩn trước nay chưa có.
”Sẽ.” Tiêu Đạc chỉ có một chữ, nhưng ngắn gọn hữu lực.
”Nếu ta sợ hãi ai, ngươi sẽ giúp ta sao?”A Nghiên được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi như vậy.
”Ngươi nhìn không vừa mắt, ta hết thảy cũng nhìn không vừa mắt.” Tiêu
Đạc đưa tau nắm lấy nàng, thanh âm mềm nhẹ mà kiên định nói như vậy.
”Kia nếu ta thích cái gì đâu?”A Nghiên có mũi mặt, được một tấc lại muốn tiến một thước.
”Nếu ngươi thích, vô luận là cái gì, ta đều sẽ cho ngươi a.” Tiêu Đạc theo bản năng thốt ra.
Tuy rằng đó là đáp án không kịp nghĩ, nhưng hắn vừa nói ra miệng, trái tim căng chặt, hiểu ra lời vừa rồi liền cảm thấy suy nghĩ trong lòng nổi lên mềm mại cùng chua xót khác thường.
Hắn yết hầu động đậy, hơi nhếch môi, yên lặng nhìn con ngươi A Nghiên hắc bạch phân minh. trong con ngươi kia, mang theo ý tứ hàm xúc thăm dò, giống như một con chim nhỏ phá vỏ trứng mà ra, từ trong ổ lần đầu tiên xù lông thăm dò, nhút nhát đánh giá trời xanh mây trắng ánh dương quang chiếu khắp thế gian.
Bỗng chốc, ngực hắn đau đớn, hận không thể vươn cánh tay, bảo hộ cả người nàng, tránh cho nàng phải chịu một chút kinh hách.
”Cái gì cũng có thể...” Hắn thanh âm khàn khàn hàm hồ, cổ họng lăn lộn nỉ non.
A Nghiên rũ mắt xuống, chậm rì rì đưa ra yêu cầu:
”Ta nghĩ muốn Phi Thiên, có thể chứ?”
Nàng nhỏ giọng nói như vậy.
”Có thể!” Tiêu Đạc không cần nghĩ ngợi đáp.
Đáp án này trong dự liệu, lại cũng ngoài dự liệu, A Nghiên cắn môi dưới.
Hắn nói cái gì cũng có thể cho nàng, đương nhiên Phi Thiên cũng có thể.
Nhưng Phi Thiên, thoạt nhìn là như hình với bóng cùng hắn.
Hắn thế nhưng bỏ được?
Tiêu Đạc xem bộ dáng nàng dường như không tin, bỗng chốc nóng nảy, vội nói: “Ngươi thích Phi Thiên, ta liền tặng cho ngươi, về sau nó chính là của ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe thấy một tiếng gào thét.
Mỗ chim ưng gọi là Phi Thiên cúi đầu, phát ra tiếng kêu uể oải.
Trước đây, chủ nhân nó nhất định sẽ ngước mắt nhìn nó một cái, sau đó vươn tay, sờ sờ cổ nó, đáng tiếc hiện tại, chủ nhân nó cũng không thèm liếc mắt xem nó một cái.
”Ngươi còn muốn gì?” Tiêu Đạc hận A Nghiên không thể muốn sao trên trời.
”Không cần, chỉ con ưng kia.”A Nghiên vừa nói như vậy, vừa vụng trộm xem xét con ưng kia.
Phi Thiên trợn tròn đôi mắt ưng, lập tức lao vào nàng hung thần ác sát thị uy.
”Nó giống như không thích ta.”A Nghiên thanh âm hết sức sa sút: “Thế ta cũng không cần.”
”Không được, ngươi phải cần.” Tiêu Đạc vừa nói, vừa nhíu mày nhìn về phía Phi Thiên.
Ánh mắt lạnh như băng, Phi Thiên bỗng chốc ngốc tại chỗ.
”Phi Thiên, về sau A Nghiên chính là chủ nhân của ngươi, không cho ngươi hung dữ với nàng, phải nghe lời nàng, nếu như nàng có nửa điểm bất mãn với ngươi, ta liền trực tiếp nhổ hết lông, cho ngươi vào trong nồi làm canh chim ứng.” uy hiếp tàn nhẫn xuất từ miệng chủ nhân, Phi Thiên sợ tới mức vội rụt cái cổ vào đám lông chim.
”Tới đây.” Tiêu Đạc lại thật sự ra lệnh.
Phi Thiên vỗ vỗ cánh, phất đuôi đuôi, do do dự dự, rốt cục chậm rãu rơi đậu xuống đầu vai Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc túm cánh nó một phen: “A Nghiên, cho ngươi, muốn nướng thì nướng, muốn nấu thì nấu.”
Lúc lời này nói ra, Phi Thiên nóng nảy, cánh mạnh mẽ đập có lực, móng vuốt cũng cào lung tung.
Một lần không để ý, cánh Phi Thiên chụp vào đầu A Nghiên, túm lấy tóc A Nghiên.
”A —— đau!”A Nghiên mấy sợi tóc bị cứng rắn kéo mạnh, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Tiêu Đạc vừa thấy thế, sắc mặt thay đổi, kéo Phi Thiên, một phen ấn xuống đất, vội vàng tới xem xét thương thế A Nghiên.
“A Nghiên, rất đau sao?” Tiêu Đạc vẻ mặt thân thiết.
A Nghiên ủy khuất nhìn Phi Thiên bí ấn xuống đất vỗ vỗ cánh, vẻ mặt hoảng sợ.
”Ta không sao, chỉ là đứt một lọn tóc, có một chút đau.”
Tim Tiêu Đạc vô cùng đau đớn, ôm lấy A Nghiên an ủi:
”Ngươi đừng sợ, không có việc gì, chính là mấy sợi.”
”Ân, mấy sợi tóc không có gì, chính là có chút đau thôi...”A Nghiên tâm nhãn xấu xa, cố ý nói như vậy.
Nghe như thế, Tiêu Đạc nắm mấy sợi tóc, ngước mắt nhìn lên Phi Thiên.
Phi Thiên đang đáng thương hề hề rũ cánh.
Tiêu Đạc sắc mặt khó coi đi tới, giọng nói lãnh liệt: “Phi Thiên, đến lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?”
Phi Thiên thấp giọng gào thét, ủy khuất đến cực điểm.
”Gia pháp xử trí!” Tiêu Đạc không lưu tình hạ lệnh như vậy.
Lời này vừa ra, trong ánh mắt Phi Thiên trợn tròn đều là hoảng sợ.
Gia pháp? trong phủ bọn họ, gia pháp gì dùng để quản một con ưng này?
A Nghiên trong lòng buồn bực, bất quá lúc này cũng không hỏi, lại thấy Mạnh Hán lên tiếng trả lời vào phòng.
”Cửu gia.” Mạnh Hán quỳ một gối xuống.
”Đem con ưng này lôi ra ngoài, ra sức đánh một trăm roi.” Tiêu Đạc lời nói tràn ngập nguy hiểm.
”Vâng!” ra sức đánh một trăm roi? A Nghiên càng buồn bực, đánh một trăm đại bản sao? Kia không phải muốn chim ưng biến thành nhân bánh?
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
10 chương
6 chương
21 chương
12 chương
10 chương
9 chương