Một đường đi theo Ninh Phi đến phía sau núi, A Nghiên trong lòng suy nghĩ liên miên không biết bao nhiêu chủ ý, nhưng thực sự đến phía sau núi, nàng không khỏi kinh hãi. Nàng rõ ràng nhớ được phía sau núi này hẳn là non xanh nước biếc, hiện tại đúng lúc cuối mùa thu, lá rụng rực rỡ ngũ sắc tung bay, nâng váy đi giữa núi rừng, cảm thụ được dưới chân rung động lá rụng tuôn rơi, sẽ làm người ta có nhàn ý nhập thiền. Nhưng hiện tại, hết thảy thế nhưng đều thay đổi. Vì vậy từng là nơi thanh tĩnh tao nhã chim hót hoa thơm lá rụng rực rỡ, hiện tại nơi nơi đều là phân gà. Không cẩn thậm, dẫm một bước là chạm phải phân gà, muốn buồn lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó chịu. Mà trong rừng, bên trong bụi cỏ có lá rụng, từng con từng con gà tam hoàng mũm mĩm đang lén lút nghiêng đầu quan sát A Nghiên, dường như A Nghiên là người từ ngoài đến xâm nhập vào địa bàn nhà chúng nó. Một câu thôi, nơi này biến thành một cái sân nuôi gà. Ninh Phi nhìn A Nghiên khiếp sợ không khép nổi miệng, giải thích: “ Cửu gia chúng ta lệnh cho chúng ta nuôi gà tam hoàng, Mạnh Hán suốt đêm thu thập trong thôn trang ở phạm vi một trăm dặm quanh đây, nay trên núi này ít nhất cũng có ba trăm con gà tam hoàng.” Đáng thương Mạnh Hán, bây giờ người còn đầy mùi phân gà, Ninh Phi nghĩ, không khỏi âm thầm may mắn. Đúng lúc này, nam nhân tuấn mỹ mặc áo trắng tóc đen khoác áo choàng xuất hiện, mi mắt dài khép hờ hơi hơi mở ra, bên môi giữ một chút cười:“Nhìn ngươi này, thật ngốc.” Nói đến đây, hắn nâng tay lên, giúp A Nghiên khép lại cái miệng còn đang há ra. ”Thật nhiều gà tam hoàng...”A Nghiên còn bị quây trong cảm giác không thể tưởng tượng được. Nàng kỳ thật đã đoán được, hắn nhất định lại là đương kim Cửu hoàng tử thôi! Đây cũng không có gì kỳ quái! Nhưng đường đường là Cửu hoàng tử, vì một món gà chiên vừng mật ong, trong một đêm làmcho một tòa viện thiền ý mười phần phía sau núi biến thành nơi nuôi gà? Hắn, hắn tính toán ăn đến năm nào tháng nào? Chính mình chẳng lẽ làm gà chiên vừng mật ong cho hắn cả đời? Bất quá A Nghiên nghĩ lại một lần, bỗng nhiên hiểu được, trên mặt nhất thời lộ ra kinh hỉ. gà chiên vừng mật ong thơm ngon nổi tiếng thật tốt! Ăn ăn không sai biệt lắm cũng sẽ chết! Nhất thời nàng hưng phấn lên: “Ngày mai làm gà vừng cho ngươi, ngày kia làm gà cúc hoa cho ngươi, ngày kìa làm gà nấu mận cho ngươi, ngày kìa nữa làm gà gạo nếp cho ngươi!” gà chiên vừng ăn độc chết, gà cúc hoa ăn cũng chết, gà nấu mận ăn bị kiết lị, gà gạo nếp ăn sẽ đau bụng, dù sao không có cái nào tốt, đến lúc đó nàng lại cho thêm dược thảo thích hợp khác, biện pháp này thật tốt quá! Tiêu Đạc thấy nàng một khuôn mặt nhỏ nhắn đều sáng lên, trong mắt lại bắn ra sáng rọi động lòng người, cũng cảm thấy trong lòng sảng khoái, bên môi càng dẫn theo một chút cười: “Đi, theo ta đi đến suối một chút.” A Nghiên vui vẻ gật đầu thật mạnh! Nàng dịnh nhân cơ hội hái chút cỏ dại có thể lợi dụng! Dọc đường đi, Tiêu Đạc dẫn A Nghiên tới phía trước, Ninh Phi chắn phía trước mở đường. Bởi vì thường thường có long gà bay đầy trời cùng với đám gà tam hoàng bị dọa sợ chung quanh bay lung tung ra. A Nghiên xem một màn này, nhất thời cảm thấy Tiêu Đạc hẳn là tiện thể nuôi mấy con chó, có thế biến thành “Gà bay chó sủa“. Ba người xuyên qua một bụi cỏ, cuối cùng đi tới bên dòng suối nhỏ. A Nghiên đến đây mới phát hiện, nguyên tới nơi này đã chuẩn bị tốt bàn trúc cùng ghế trúc, còn có cần câu cá đang chờ, hắn đúng là muốn ở trong này câu cá a. A Nghiên buồn bực nhìn đám gà kia: “Có chúng nó ở đây, ngươi có thể câu được cá sao?” Tiêu Đạc mắt lạnh quét qua đám gà, đạm thanh ra lệnh: “Khiến chúng nó rời đi.” Ninh Phi tuân lệnh, cầm kiếm lên tự đi đuổi gà. A Nghiên cũng là từng làm thiếu niên tướng quân, văn thao vũ lược các kiểu kỹ năng nàng đều biết, đến đời này ngay cả thể chất hạn chế cũng không biết võ nghệ, nhưng nhãn lực vẫn còn, tự nhiên nhìn ra Ninh Phi này thân thủ không tầm thường. Đừng nói cái khác, chính là hắn múa bộ kiếm pháp kia, vừa thấy đã biết không phải là chiêu thức giang hồ nhân sĩ tùy tiện đùa giỡn, tất nhiên là danh gia truyền lại. Hắn nhưng lại dùng kiếm pháp tinh diệu như vậy để đuổi gà. A Nghiên triệt để không biết nói gì cho phải. Đợi hắn múa một phen, gà đều chạy hết, chỉ còn lại đám lông gà, vị Cửu gia Tiêu Đạc tôn quý này cũng bắt đầu muốn câu cá. Hắn ngồi ở ghế trúc, cầm cần bắt đầu thả câu. Ninh Phi không biết đã lui xuống lúc nào, lặng yên không một tiếng động. A Nghiên tuy rằng sống chết bảy đời, nhưng không từng câu cá, nàng cũng không có kiên nhẫn, nay cứ như vậy xem Tiêu Đạc câu cá. Lúc này đã là cuối mùa thu, trời lạnh, lá cây trên núi cũng đã rụng, ngẫu nhiên chỉ còn mấy ngốc điểu tới líu ríu vài tiếng, có lẽ cũng cảm thấy không thú vị, liền nghiêng cánh bay đi. Tiêu Đạc lại có thể bảo trì bình thản, giữ thẳng lưng, khép hờ con ngươi, tay thon dài đẹp mắt nắm cần câu, cứ như vậy khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia. A Nghiên mượn cơ hội này nhìn thêm hắn vài lần, không khỏi đoán xem hắn đến cùng bao tuổi, mơ hồ cảm giác hẳn bất quá chỉ hai ba hai bốn tuổi đi, kỳ thật vẫn còn trẻ, bình thường tuổi này, rất ít người có tính nhẫn nại như hắn vậy đâu. A Nghiên ngửa mặt xem bốn phía, cũng có mấy gốc đại thụ che trời, phía trên treo vài chiếc là vàng, yên tĩnh mà cổ xưa đứng đó. Nàng theo gốc cây nhìn xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm xem xét đám cỏ dại. Rất nhanh nàng liền kinh hỉ phát hiện, có một cọng cỏ đoạn trường (cỏ đứt ruột). Cỏ đoạn trường toàn bộ đều là độc, nhất là lá cây và rễ lại là kịch độc, bất quá vì nó có hoa nhỏ vàng nhạt rất giống kim ngân, người thường không thể phân biệt. A Nghiên nhất thời có chủ ý, có thể đem cỏ đoạn trường trộn với kim ngân để nấu! Nàng thật cẩn thận liếc mắt xem xét Tiêu Đạc một cái, thấy hắn khép hờ con ngươi như trước, giống như lão tăng nhập định ở đó thả câu, thoạt nhìn cũng không chú ý tới mình. Lập tức nàng lặng yên không một tiếng động đứng dậy, rón ra rón rén đi tới cái cọng cỏ đoạn trường kia, đi đến gần, lại quay đầu nhìn nhìn Tiêu Đạc, thấy hắn vẫn như cũ không hề hay biết. Trong lòng nàng mừng rỡ, vội vàng xoay người nhổ cọng cỏ giấu vào trong ngực, sau đó đứng dậy. Ai biết ngay lúc nàng nhổ xong cỏ đoạn trường, muốn đứng dậy, trong giây lát dưới chân trơn trượt, ngã chổng vó. ”A ——” nàng theo bản năng kêu lên. Tiêu Đạc đột nhiên quay đầu, đứng dậy, xông tới. Ninh Phi trốn ở nơi nào không rõ cũng nháy mắt xuất hiện. Tiêu Đạc nhìn A Nghiên ngã chổng vó, nhíu mày nói: “Ngươi có thể yên tĩnh hay không?” A Nghiên cũng thực bất đắc dĩ, hai mắt đẫm lệ, cúi đầu: “Ta biết, ta sai rồi...” Tiêu Đạc không vui nói: “Cá của ta thật vất vả mới mắc câu, giờ bị ngươi dọa chạy.” A Nghiên vội vàng nhấc tay nói: “Ta bồi thường cho ngươi!” Lúc nàng giơ tay lên, trên vai mấy cọng lông gà nhẹ nhàng bay lên. Tiêu Đạc xem nàng bộ dáng chật vật, không biết tại sao bỗng nhiên tâm tình tốt lên, hắn mày kiếm nhướng lên, trong con ngươi dài nhỏ lòe ra một chút hứng thú: “Ngươi bồi thường ta thế nào? Ngươi biết câu?” A Nghiên nhất thời có chút mơ hồ, nghĩ thầm nàng mới không thích câu cá đâu! Bất quá nhìn nước suối trong suốt, nàng trước mắt sáng ngời, nhất thời có chủ ý. Lập tức nàng kéo tay áo, hào sảng nói: “Xem ta!” Nói xong, nàng xoa xa tay chạy đến dòng suối nhỏ, nhảy vào, xoay người trong suối, bắt đầu mò mẫm. trong mắt Tiêu Đạc hẹp dài càng dẫn theo ý cười, trong tay không biết từ chỗ nào lấy ra một cọng huyên thảo, hơi ngậm trên miệng, cứ như vậy nửa nằm trên trúc ghế, ung dung xem nàng đùa giỡn. Xem xem cánh tay nhỏ kia, trắng trắng mảnh mai, gầy đến một ngón tay hắn cũng có thể cuốn vòng quanh, còn muốn bắt cá? Là cá bắt nàng mới đúng đi! Ai biết hắn đang xem, bên kia A Nghiên lại phù phù một tiếng, cứ như vậy lao vào trong nước, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, còn có thể thấy tiểu nha đầu ngã vào nước. Tiêu Đạc bất đắc dĩ nhíu mi, phất áo choàng, chuẩn bị xuống nước. Ai biết Ninh Phi lại nhanh hơn hắn, đã như ưng bay lăng không xẹt qua, lại như chuồn chuồn lướt đảo trên mặt nước, trong khoảng thời gian ngắn A Nghiên chỉ thấy tay áo tung bay, tiếng nước rì rầm, lại chăm chú nhìn lên, chính mình đã đứng ở bên bờ, nửa dưới quần áo dính ướt. Bất quá cũng may đây là cuối mùa thu, quần áo dày, cũng sẽ không giống lần trước chật vật như vậy. Nàng được Ninh Phi trực tiếp nâng lên, trước tiên nở nụ cười cảm kích với Ninh Phi mặt nạ sắt, rồi nhìn về phía Tiêu Đạc. Tiêu Đạc bên cạnh nhìn, mi mắt nhướn lên, trên mặt tuấn mỹ bao phủ một tầng sắc thái tối tăm. Nàng hơi sợ, đưa tay ra sau lưng, lời đã chuẩn bị tốt cũng không dám nói ra miệng. Tiêu Đạc vuốt tóc đen dài lung tung rối bay trên vai, lúc này gió thổi qua, có một món tóc đen hơi che khuôn mặt hắn hơi lạnh nhạt, thế cho nên A Nghiên lại muốn cẩn thận quan sát mặt hắn cũng không thể. ”Ta ta ta...” Nàng bỗng nhiên có chút sợ, sẽ không phải phát hiện ra đoạn trường thảo đi? Hay là hắn bỗng nhiên nổi lên sát tâm muốn giết mình? Lúc này Ninh Phi đã ẩn vào trong rừng cây không thấy tung tích, bên dòng suối nhỏ chỉ còn lại có nàng và Tiêu Đạc. Nàng cẩn thận đề phòng nhìn Tiêu Đạc, cắn môi không yên, bất an chờ động tác tiếp theo của hắn. Nếu hắn muốn giết mình, mình nên làm cái gì bây giờ? Hắn nhất định là biết võ công, võ công hẳn là rất cao, mình có thể chạy sao? Hay là nhanh nhớ lại chiêu thức lúc mình từng làm tướng quân, làm thổ phỉ đã học qua, có thể ứng phó được sao? Nàng trong đầu nổi lên một trăm một ngàn suy đoán, lại có một ngàn một vạn đối sách, nhưng mỗi một cách đều chẳng đáng tin. Xem ra nàng phải bỏ mạng ở đây như thế? Hai chân bắt đầu không tự chủ được run run, a a a, nàng không muốn chết a! Không muốn chết a! Mà đúng lúc này, Tiêu Đạc lại bỗng nhiên cất bước, đi về phía nàng. Thấy thế này nàng đến run cũng không nổi, cả người cứng đờ ở đó, cứ như vậy trừng lớn ánh mắt vô tội, tuyệt vọng nhìn người kia đi về phía mình. Vận mệnh a vận mệnh, đáng sợ như thế, chính mình giãy dụa tuyệt vọng thế nào, cũng không làm nên chuyện gì? Tiêu Đạc từng bước một, rốt cục đi tới trước mặt nàng, sau đó, hắn vươn tay. A Nghiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt mắt sắp rơi xuống. Nàng thậm chí có thể cảm giác được, Tiêu Đạc vươn tay tới chỗ mình. Nước mắt lướt qua gò má, cứ như vậy rơi xuống. Đây là lần thứ tám rồi, nàng sẽ chờ đợi một nhát đao đáng sợ sao? Chung quanh gà gáy chim kêu, tất cả đều trở nên hết sức xa xôi, thời gian yên lặng dần, hô hấp đã không thể tiếp tục, A Nghiên trong đầu trống rỗng, chỉ còn mấy chữ đang không ngừng xoay chuyển —— lại phải chết.