Khuôn mặt già, chòm râu tuyết trắng, đã biết thiên mệnh, đây là lời lĩnh ngộ phật tính cuối cùng cao tăng nói cho Tiêu Đạc. Nếu người bình thường, có chút hiểu biết, cũng theo tình hình nói mấy câu. Đáng tiếc Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc. Tiêu Đạc mặt không biểu cảm, một tiếng “hừ” từ cổ họng cũng không có. Trong thiền thất u tĩnh, cửa sổ cũng không có, chỉ có một ngọn nến đang cháy, ngọn nến kia đã sắp cháy hết, dầu sáp chảy xuống, tràn đến trên bàn trúc. Tiêu Đạc một lúc lâu không nói, đôi con ngươi đen u tĩnh cứ như vậy nhìn chằm chằm lão phật sống. Sau một lúc, lão phật sống chung quy thở dài: "Hoàng đế bệ hạ, có chuyện gì, ngươi trực tiếp hỏi đi, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm." Tiêu Đạc hơi xả môi, cười lạnh một cái, hỏi: "Ngươi có biết Ninh Phi?" Lão phật sống lắc đầu: "không biết người này ra sao." "Ngươi có biết Sài Hỏa?" Tiêu Đạc lại hỏi. "Càng không biết người này ra sao." Lão phật sống nhắm mắt, bàn tay khô héo giống như vỏ cây già nhẹ vuốt một viên phật châu. "Vậy ngươi biết cái gì!" Tiêu Đạc nhíu mày, giẫm chận một cái tiến lên, vươn tay trực tiếp bóp cổ lão phật sống. Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, sao có lá gan ở trước mặt hắn ra vẻ cao thâm? Lão phật sống vốn đang an tường vuốt phật châu, bị Tiêu Đạc bóp cổ như vậy, nhất thời nét mặt già nua tái nhợt, hai mắt đăm đăm, cơ hồ không thở không được. "nói. linh vật Phật môn đến cùng có ý tứ gì! Vì sao thấy ta liền hôn mê, ngươi đến cùng biết cái gì?" Kỳ thật nghi vấn đó, Tiêu Đạc luôn không có cách nào cởi bỏ bí ẩn. hắn vì sao cùng A Nghiên có khúc mắc bảy đời, vì sao cả bảy đời A Nghiên cũng không chết già? Vì sao hắn và A Nghiên giống như đêm đen và ban ngày không thể gần nhau? Ninh Phi đến cùng là ai, Sài Hỏa đến cùng là ai, tòa Thượng Cổ Sơn thần bí, tộc trưởng Vọng tộc làm cho người ta đoán không ra, còn có tòa thần miếu đã trải qua mấy ngàn năm phong sương, tại sao mà có? Ở sau lưng mình và A Nghiên, rõ ràng cất dấu một bí mật, một Ninh Phi, Sài Hỏa thậm chí cả người Vọng tộc đều luôn giữ bí mật. Tất cả mọi người biết, lại giữ kín với mình và A Nghiên. Tiêu Đạc nghĩ đến đây, trong mắt phiếm lãnh, môi mỏng phun ra từng chữ thanh lãnh lăng lệ: "một năm một mười nói cho ta, nói rõ ràng tất cả." con ngươi hẹp dài xẹt qua một đạo sát ý: "Ta biết ngươi tất nhiên cũng có chút lai lịch, ngươi muốn viên tịch có phải không? nói xong rổgi đi có phải không?" thanh âm hắn thanh lãnh mà nguy hiểm: "Ngươi đương nhiên là không sợ chết, nhưng ngươi phải biết rằng, Hoàng Giác tự này còn có đồ tử đồ tôn của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ chết, bọn họ cũng không sợ chết? Ta là đế vương tôn sư, nếu ta giận dữ, có lẽ sẽ san bằnsan bằn toàn bộ Hoàng Giác tự." "Buông... Buông ra..." Lão phật sống thống khổ giãy dụa, ý bảo hắn buông ra một chút, ông thực sắp tắt thở. Tiêu Đạc nheo con ngươi lại, ngón tay thon dài như ngọc hơi hơi buông lỏng, nhất thời lão phật sống giống như một đống bùn nhão tê liệt ngã xuống. Đáng thương lão phật sống vừa ho, vừa gian nan nói: "Sát nghiệt a, sát nghiệt! Ngươi từng tạo sát nghiệt lớn như vậy, nay thế nhưng dù chết còn muốn san bằng Hoàng Giác tự! Ngươi..." Tiêu Đạc câu môi, bên môi nổi lên một chút cười trào phúng, khinh miệt "Hừ" một tiếng, hắn không biết sợ nói: "Ngươi biết rõ ta là dạng người gì, sẽ làm ra chuyện gì, cũng biết rõ ta muốn biết cái gì. Nay ngươi muốn chết, lại cố ý không nói với ta. Như vậy hại chết bọn họ không phải ta, mà là ngươi." Lời hắn nói thật sự là quá mức già mồm át lẽ phải, nhưng nghe qua lại có đạo lý. Lão phật sống ho sặc vài tiếng, cuối cùng nước mũi nước mắt đều chảy ra, hắn run run nửa nằm sấp tại chỗ, nửa ngày sau mới lắc lắc đầu thở gấp nói: "Ta nói, ta đều nói..." ********************************* Lúc Tiêu Đạc đi ra khỏi thiền thất, ngọn nến trên bàn trúc đã tắt. Dầu hết đèn tắt, ngọn nến cháy đến cuối, lão phật sống tê liệt kia, chung quy không có tư thái khí định thần nhàn tọa hóa, mà lựa chọn phương thức quy thiên tục khí nhất. Lúc Tiêu Đạc rời khỏi thiền thất, hắn lấy ưu thế tuyệt đối bức bách lão phật sống nói ra cái gọi là bí mật, bắt lão phật sống nói ra hết thảy, nhưng trong lòng hắn nỗi băn khoăn lại lớn hơn nữa. A Nghiên chẳng phải tàn hoa bại liễu, nàng là một cành sen trong ao rửa nghiên mực nơi thánh địa phật môn, từng nghe vạn cuốn phật thư, chính là linh vật phật môn. Còn chính mình, vẫn là một thanh kiếm, một thanh kiếm từng làm bừa không cố kị, trên trời xuống đất không gì không làm được, tam giới độc tôn không ai không sợ, không biết thương tổn bao nhiêu tính mạng, tạo bao nhiêu sát nghiệt. Sở dĩ lão phật sống này vừa thấy mình đã hồn bất phụ thể, đơn giản là hắn có thể hiểu được trên người Tiêu Đạc lây dính bao nhiêu máu người trong phật môn. Nhưng vì sao có một thanh kiếm bị phong ấn trong thần miếu tại Thượng Cổ Sơn, đến cùng là thế nào. hắn lưu lạc nhân gian, còn có A Nghiên linh vật phật môn này, vì sao rơi vào nhân gian rồi, bắt đầu nhiều đời dây dưa với mình, đây là chuyện lão phật sống cũng không rõ. hắn kỳ thật vẫn muốn hỏi tiếp, ép hỏi, dọa nạt, để hắn hiểu thêm chút gì, đáng tiếc sau này người đã chết như vậy. Tiêu Đạc nhíu mày, lại một lần nữa nhớ tới Thượng Cổ Sơn xa xôi mà thần bí. Có lẽ địa phương đó, hắn vẫn cần đi thêm một lần. hắn, kiếm thế gian này theo tâm ý hắn mà động, còn kiếm ở Thượng Cổ Sơn, đó đến cùng là vì sao. Lúc Tiêu Đạc tâm sự nặng nề trở lại viện mình, đã thấy A Nghiên đang chờ hắn. "Thế nào, vị lão phật sống kia thế nào?”A Nghiên quan tâm hỏi. "đã chết." Tiêu Đạc thản nhiên nói. "đã chết?”A Nghiên khiếp sợ, nhớ tới lão phật sống kia là trấn điếm chi bảo của Hoàng Giác tự, nay rõ ràng bị Tiêu Đạc dọa chết, về sau sợ là thanh danh Tiêu Đạc lại càng không tốt? Phỏng chừng trốn không thoát một thế hệ bạo quân đâu. "không phải ta dọa chết, là chính hắn chết." Tiêu Đạc thản nhiên giải thích. A Nghiên bán tín bán nghi nhìn hắn, lập tức không nói gì nữa. Vì bọn họ còn muốn trở lại Yến kinh, tiến hành đại điển hiến tế và chủ trì hoàng yến buổi tối, nhìn thời gian lúc này, cũng cần phải trở về. Theo lý giờ phút này Tiêu Đạc hẳn là nhắc ngự bút, chi bạc trắng tu sửa Hoàng Giác tự, coi như là tâm hoàng đế nhân từ. Nhưng Tiêu Đạc lúc này tâm tình không tốt, nhớ tới A Nghiên là cái gì linh vật phật môn, còn mình lại giết hại không biết bao nhiêu đệ tử phật môn, liền cảm thấy có chút không vui. Vì thế lúc đại thái giám đem bạc công đức đặt trên tay hắn, hắn tùy ý nhìn xuống, rồi ném sang một bên. Sửa cái gì mà sửa, sớm cúi đầu một chút là vừa. Trách không được đời trước hắn còn phóng hỏa thiêu am ni cô, người phật môn này, nếu có thể vĩnh viễn không tồn tại trên thế gian mới tốt. Lập tức phu thê hai người một lần nữa ngồi lên xe vàng, hai người vẫn ngồi song song như cũ. A Nghiên bởi vì lúc trước bị thái giám bên ngoài vô tình nhìn thấy hành vi của bản thân, lúc này phá lệ chú ý, cẩn thận thu liễm. một đường xuống núi, nàng cẩn thận nhìn nhìn Tiêu Đạc, mới cảm thấy không thích hợp. Tiêu Đạc người này, có cao hứng hay không, người khác nhìn không ra, nàng lại có thể cảm giác được. hiện tại Tiêu Đạc mặc dù nhìn mặt vẫn túc mục không biểu cảm như cũ, nhưng môi mỏng hơi hơi mím, cánh môi cơ hồ cứng thành một thanh kiếm. Lúc này hắn đang thập phần không vui. "Như thế nào? Còn đang suy nghĩ chuyện Hoàng Giác tự?”A Nghiên theo bên cạnh mềm giọng hỏi. "không." Tiêu Đạc kỳ thật không quá muốn nói. Việc này, nay không rõ ràng, nói ra bất quá tăng thêm phiền não vô duyên cớ cho nàng thôi. Nhưng hắn càng như thế này, A Nghiên càng cảm thấy không thích hợp, nàng nhíu mày nghĩ lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì. "Vị lão phật sống kia trước khi chết, ngươi đã gặp, hắn nói gì đó cho ngươi không vui sao?" Tiêu Đạc hai mắt bình tĩnh, chưa nói phải, cũng chưa nói không phải. A Nghiên thấy vậy, càng khẳng định, trong lòng vừa động, lại hỏi: "Chuyện này có can hệ với chúng ta, phải không?" Tiêu Đạc hơi hơi khép con ngươi, không nói chuyện như trước. A Nghiên đã có chút chịu không được, nàng nằm sấp xuống, vươn cánh tay đến nắm thắt lưng hắn, ôn nhu hỏi: "Đến cùng đã nói gì? Nhất định có can hệ với ta, nếu không vì sao ngươi muốn giấu ta?" Tiêu Đạc mở mắt, cúi đầu nhìn A Nghiên trong lòng. Nàng vẻ mặt ôn nhu ghé vào trong ngực mình, tóc mềm đen bóng trên lưng, địch quan quý giá rườm rà ở trước mắt mình run rẩy chớp lên. hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng cởi địch quan trên đầu nàng, lại duỗi tay nắm eo nàng, lạnh nhạt nói: "Kỳ thật cũng không nói gì, chỉ nhắc tới lai lịch của chúng ta." "A? lai lịch của chúng ta?”A Nghiên nhất thời trước mắt sáng ngời. "nói ngươi là cao tăng phật môn đắc đạo, ta là ác kiếm thế tục không dung, bởi vì ngươi đối với ta tâm sinh ái mộ mới theo ta. Sau này phật môn không chấp nhận được ngươi, liền khu trục ngươi xuống hạ giới, ta đối với ngươi dứt bỏ không được, cũng đi theo ngươi tới nhân gian." Tiêu Đạc thuận miệng nói như vậy. "thật sự?”A Nghiên nghe như lọt vào trong sương mù, cúi đầu ngẫm một phen, lại cảm thấy chuyện xưa này thật sự là rất đẹp đẽ lãng mạn. Bất quá nàng rất nhanh nghĩ tới chỗ không đúng: "Vì sao ngươi hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao nói như vậy?"