Ninh Phi rời đi, trước khi rời đi, hắn chỉ để lại một câu: "Ta cũng phải đi rồi." nói xong, hắn thực sự đi luôn. Bất quá A Nghiên lại có cảm giác rõ ràng, có lẽ chính là lần cuối cùng mình nhìn thấy hắn? hắn thực phải rời khỏi đây, triệt để rời khỏi thế gian này. hắn có lẽ thất vọng với mình, cho nên không ở lại chỗ này, mà trở lại địa phương nguyên bản của hắn. Nàng kinh ngạc nghĩ mãi cho đến khi Tiêu Đạc trở về. Tiêu Đạc vừa trở về, thấy nàng trong phòng, nhất thời biến sắc, vội bước nhanh đến, cầm lấy tay nàng. Nàng nhìn thấy Tiêu Đạc dùng ánh mắt thương tiếc mà kỳ quái nhìn chằm chằm tay mình. A Nghiên hoảng hốt theo ánh mắt hắn nhìn xem, mới thấy đầu ngón tay mình đã bị que cời lửa làm bỏng. đầu ngón tay bạch ngọc mềm mại, lúc này đã đỏ hồng. Tiêu Đạc nắm ngón tay kia, đưa vào trong miệng, cái lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm nàng: "Choáng váng cái gì, ngón tay bị bỏng cũng không biết?" A Nghiên ngơ ngác nhìn hắn, cười: "Ngươi đã trở lại a?" Tiêu Đạc nâng tay lên xoa xoa tóc của nàng, với nàng, hắn không thể ngưng sủng nịch. "cười ngốc cái gì đây?" A Nghiên càng cười, lắc đầu nói: "không có gì, chính là nhìn thấy ngươi trở lại, cao hứng." Nhất thời nàng nhớ tới canh gà mình đang nấu, vội đón Tiêu Đạc nói: "Vết thươg trên người ngươi mãi chưa tốt, nội thương rất nghiêm trọng, ta cố ý ninh canh gà cho ngươi, thừa dịp còn nóng nhanh uống đi." Tiêu Đạc không nhìn canh gà, chỉ nhìn chằm chằm dung nhan nàng mềm mại quyến rũ. Từ môi mình lấy ra ngón tay bị mình liếm, nhìn vết đỏ mơ hồ, hắn nói giọng khàn khàn: "Ngươi nấu canh gà cho ta, ngốc đến làm mình bị bỏng? Ngốc đến chết!" hắn trách cứ nàng ngốc, nhưng giọng nói thật sự tràn đầy đau sủng và yêu thương. A Nghiên trong lòng minh bạch, nàng hiện mới phát hiện mình thích được hắn mắng là ngốc, chữ ngốc kia lại dễ nghe như vậy. Nơi ngực nàng có cái gì đầy lên, ngọt ngào thỏa mãn, thật giống như muốn tràn ra ngoài. Cúi đầu, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói: "Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi." nói đến đây nói, nàng thế nhưng không khống chế được, bổ nhào vào trong lòng hắn. "Tiêu Đạc, ta yêu ngươi, thật yêu ngươi, cho dù bảy đời trước đều chết trong tay ngươi, ta vẫn yêu ngươi! Cho dù bị ngươi giết, ta cũng cam tâm tình nguyện!" Tiêu Đạc ôm lấy thân hình mềm mại vừa nhào tới, cánh tay hữu lực gắt gao ôm chặt lấy, bàn tay to thon dài thậm chí nắm lấy bờ vai nàng. con ngươi hắn sâu thẳm khó hiểu, làm cho người ta không bắt được cảm xúc gì, đôi bàn tay to, xương ngón tay rõ ràng, mạch máu sôi sục, có thể thấy được. hắn cứ ôm A Nghiên như vậy, ánh mắt trầm trọng, bình tĩnh. một hồi lâu, hắn mới nói giọng khàn khàn: "Ta biết, ta cũng yêu ngươi." ************************* Mấy ngày gần đây, hai người trong lúc đó càng trầm mặc hơn. A Nghiên cũng ý thức được Tiêu Đạc đã nhiều ngày không nói nhiều, thậm chí rất ít tươi cười với mình. hắn dường như hóa thành một tòa băng sơn, vốn dĩ trầm trọng, lợi hại mà vô tình. Cũng chỉ có ban đêm, Tiêu Đạc sẽ dùng độ ấm và lực đạo ôm nàng, khiến nàng cảm thấy hắn giống như núi lửa phát ra nhiệt tình. Lúc bắt đầu hắn thật sự ngoan độc làm cho người ta không chịu nổi, nàng khóc cầu xin tha đều không được. Có một lần nàng khóc đánh bả vai hắn cứng rắn: "Ngươi muốn giết chết ta!" Trong bóng đêm, con ngươi hắn thâm trầm đen tối làm cho người ta nhìn không chân thiết, môi mỏng cũng nhẹ nhàng hỏi: "không phải ngươi nói cam tâm tình nguyện sao?" Lời này nói ra, khiến nàng dùng móng tay hung hăng cào hắn. Hai người cứ như vậy một đường đi về hướng đông, mãi đến một ngày, trên đường A Nghiên thấy một đám dân chạy nạn. Mắt nàng nhất thời sáng ngời, phát hiện trong đám dân chạy nạn lại có mấy người quen mặt. Ánh mắt của nàng tìm trong nhóm người đó, rất nhanh tìm được một người có dây buộc tóc đỏ thập phần đáng chú ý. Tiểu Linh nhi! Trong mắt nàng nở rộ kinh hỉ, muốn tiến lên nhận nhau, không ngờ Tiêu Đạc ngăn nàng lại, thấp giọng nói: "Chúng ta không tiện lộ diện." A Nghiên ngẩn ra, nhất thời minh bạch, nàng và Tiêu Đạc đang bị người đuổi giết, nay mình xuất hiện, có lẽ sẽ bị người nhận ra. Người tiếp xúc với mình khả năng sẽ bị ép hỏi, thậm chí có khả năng làm phiền bọn họ. A Nghiên trốn tại một nơi bí mật gần đó, có chút không nỡ nhìn Tiểu Linh nhi, đã thấy nàng buồn bực bất an ngồi tại chỗ, dùng đầu ngón tay vẽ cái gì trên mặt đất. Nàng kiễng chân nhìn xem, thấy nàng ấy thế nhưng viết họ của mình. Cố. Trái tim A Nghiên dâng lên một cỗ ấm áp, nàng muốn đi ra trò chuyện, nàng biết Tiểu Linh nhi đang lo lắng cho mình, bất quá nàng lại không có cách nào tiến lên nói cho Tiểu Linh nhi biết, mình hết thảy mạnh khỏe. Lúc nàng rốt cục lưu luyến quay đầu chuẩn bị đi theo Tiêu Đạc rời đi, lại nhìn thấy Tiêu Đạc bên môi xả một cái cười lạnh. Trong lòng A Nghiên cả kinh, thấp giọng nói: "Ngươi cười cái gì?" Tiêu Đạc nhíu mày: "Tiểu nha đầu viết họ của người, nàng có ý với ngươi." A Nghiên trừng mắt ngoan độc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nàng chính là tiểu cô nương mà thôi! Hơn nữa nàng —— " nói được một nửa, nàng bỗng nhiên minh bạch. Tiểu Linh nhi đã không còn nhỏ, mười một, mười hai tuổi rồi, cũng đến lúc thiếu nữ hoài xuân, mà Tiểu Linh nhi luôn gọi mình là Cố ca ca, cho nên nàng cho rằng mình là nam nhân? ngực A Nghiên nhất thời buồn bã, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tiêu Đạc một cái, cuối cùng thở dài: "đi thôi." không nghĩ tới nàng chẳng những có thể là hồng nhan họa thủy, còn có thể đi trêu chọc tiểu cô nương. Hai người tiếp tục chạy về phía trước, đi khoảng nửa canh giờ, lại đụng phải một đám người Bắc Địch. Tiêu Đạc nhíu mày xem xét, lôi kéo A Nghiên trốn sang một bên. "Đây là quân thông tin của người Bắc Địch, phương hướng là Lương thành phía trước." A Nghiên không biết Lương thành, lại đột nhiên ý thức được một chuyện: "phương hướng của bọn họ không phải vừa vặn sẽ đuổi theo bọn Tiểu Linh nhi sao?" Tiêu Đạc gật đầu: "Phải." A Nghiên nhất thời bất an: "Bọn họ đuổi theo Tiểu Linh nhi, Tiểu Linh nhi bọn họ sẽ có nguy hiểm." Tiêu Đạc thản nhiên lườm nàng một cái: "sẽ không." A Nghiên không hiểu: "Vì sao?" Tiêu Đạc nhíu mày: "Đám lính thông tin đi vội vàng, không phải vì giết người mà đến, dân chạy nạn kia ước chừng mấy trăm người, giết hết cũng cần thời gian, người Bắc Địch đó có công vụ trong người, sao có thể vì mấy trăm lưu dân mà trì hoãn hành trình?" A Nghiên nghe xong, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nàng cầu xin nhìn Tiêu Đạc: "Chúng ta vẫn nên quay về xem đi, nói cho bọn họ, bảo bọn họ trốn đi." Tiêu Đạc mặt mày hờ hững: "đã không còn kịp rồi, chúng ta cho dù đi đường tắt, cũng không vượt nổi người Bắc Địch đó, cho dù có thể vượt qua, thứ nhất bọn họ vị tất chịu nghe ta, thứ hai cũng không có nơi có thể trốn." A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, cúi đầu trầm mặc. Tiêu Đạc kéo tay nàng: "đi, chúng ta phải đi." A Nghiên thuận theo theo hắn một lần nữa xoay người lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước, nhưng ước chừng được mười dặm đường, trái tim nàng hơi trầm xuống, huyệt thái dương đột nhiên khó chịu. Nàng thống khổ nhắm mắt lại, lắc đầu nói: "không đúng, ta phải về xem!" nói xong, nàng quay đầu ngựa, chạy ngược về. Tiêu Đạc thấy vậy, nhíu mày, bất đắc dĩ, cũng đành phải quay đầu ngựa đuổi theo. A Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nàng liều mạng vụt mông ngựa, trong miệng lớn tiếng hô "Giá", đè thấp thân hình ra phía trước, chạy như điên, tiếng gió gào thét, nhanh như điện chớp, chỉ mất ba canh giờ, nàng đã chạy tới chỗ Tiểu Linh nhi và mọi người thường lui tới. Nhưng nhìn từ xa xa, liền thấy rất nhiều người Bắc Địch đang tụ tập, từng mảnh từng mảnh màu đỏ, màu đỏ sáng rõ, tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm. Kia cũng là máu a! tâm nàng giống như bị người nện một cái búa tạ, kịch liệt co rút lại, huyết mạch bắt đầu từ ngực cấp tốc tràn xuống tứ chi bách hải, nàng liều mạng mở to hai mắt ở những phần chân tay đã bị cắt cụt còn lại, đi tìm thân ảnh Tiểu Linh nhi, tất cả là người, người chết, từng người từng người, thiếu tay gãy chân. Những người đó trước khi chết nhận tra tấn khủng khiếp, xem ra là bị nghiêm hình bức cung. Đúng lúc này, nàng cuối cùng thấy Tiểu Linh nhi. Nàng mở to hai mắt, đờ đẫn trợn tròn nhìn về phía Tiểu Linh nhi giờ này khắc này. Trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng đối thoại trước kia của nàng và Tiểu Linh nhi, nàng khen Tiểu Linh nhi đẹp mắt, nói Tiểu Linh nhi trưởng thành nhất định là đại mỹ nữ nũng nịu. Lúc đó Tiểu Linh nhi cười, trong ánh mắt đen bóng tỏa ra hào quang, hỏi nàng thật vậy chăng, nàng nói thật. Nhưng hiện tại Tiểu Linh nhi, vĩnh viễn sẽ không trở thành một đại mỹ nữ nũng nịu nữa. Nàng bất quá mới mười một, mười hai tuổi mà thôi, tại cái lò sát sinh gặp tra tấn thế nào, mới biến thành cái dạng này? ngực A Nghiên bốc một ngọn lửa, ngọn lửa kia cơ hồ muốn nổ mạnh ra, nàng cứng ngắc xoay người xuống ngựa, cũng không để ý bao nhiêu ánh mắt kinh dị xung quanh, trực tiếp chạy vội tới bên cạnh Tiểu Linh nhi. Nàng cởi ngoại bào, bọc thân thể bị tàn phá của nàng ấy, ôm cả người sát vào mình. Tiểu Linh nhi thế nhưng còn có một hơi thở, dường như cảm giác được một chút độ ấm, con ngươi tuyệt vọng mà tan rã hơi hơi nâng lên, liền thấy A Nghiên hai mắt phiếm hồng. môi nát bét đầy máu tràn ra một chút cười, gian nan mấp máy, mới phát ra tiếng khàn khàn như thú nhỏ: "Cố ca ca... Ta phải chết..." nước mắt A Nghiên rơi xuống, nàng run run môi nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Linh nhi, ta tới chậm, ta sẽ cứu ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không chết..." Tiểu Linh nhi lại gian nan lắc đầu, hơi thở mỏng manh nói: "Cố ca ca, còn sống... Ta không tin kiếp sau... Kiếp sau ngươi... sẽ không là ngươi hiện tại... Ta, ta cảm thấy thật tốt, trước khi chết ta còn nhìn thấy ngươi..." Gian nan nói xong, đầu nàng nghiêng sang một bên, mang theo chút cười tàn bên môi, cứ như vậy vô lực gục đầu xuống. "Tiểu Linh nhi!”A Nghiên khàn khàn gầm nhẹ, liều mạng lay nàng, run run bắt mạch, nhưng không được. Nàng là thần y, có thể cướp người cùng Diêm Vương gia, nhưng nàng lại không cứu sống được Tiểu Linh nhi. Bởi vì thân thể Tiểu Linh nhi đã bị tàn phá, một tú nương (thợ may) cũng không thể chữa nổi. Lúc A Nghiên ôm Tiểu Linh nhi, một đám người Bắc Địch chung quanh xông tới. Bọn họ nhận ra A Nghiên là nữ nhân, lộ ra quang mang cơ khát.