Đi làm ngày đầu tiên, Hà Phi được mở rộng tầm mắt. V. J nghiệp vụ có bao nhiêu dọa người, mỗi đồng sự của nàng đều đủ đặc sắc, nàng xem mà hoa mắt hỗn loạn. Có chủng người mới như tiểu muội văn thư Trương Thiến, mũi miệng đầu lưỡi lỗ tai đều có xuyên lỗ, tóc màu tím, quần đủ thấp thấy cả quần lót; có thư ký Trần Dĩnh mặc đồ đen hiệu Issey Miyake, giả vờ lãnh huyết, nói chuyện cay nghiệt, thích hừ người, động một tí là liền hướng Hà Phi hừ một tiếng, hoàn toàn xem thường nàng, chỉ kém không lấy giày cao gót cao dọa người giẫm lên nàng. Còn có vài tên chuyên viên quảng cáo cao to trâu bò, mùi nước hoa nồng chết người, bọn nam nhân này người người tự cho mình là siêu phàm, thích dùng cằm nhìn người. Cũng có mồm to, thích rít gào trưởng ban Úy Nhân Nhân, nàng mặc một bộ công sở Chanel, cái đầu nhỏ xinh, động tác gọn gàng, cước bộ phi nhanh. Hà Phi mới đi làm một ngày đã bị nàng rống bốn, năm lần, nàng thường treo bên miệng một chữ một từ chính là —— “Mau, mau, mau, mau, mau!” Mau gấp người chết không đền mạng. Hà Phi đưa đề án chậm một chút, nàng liền không lưu tình chút nào đem văn kiện bốp lên đầu nàng “Mau ——” như sư tử rống. Làm cả buổi, mắt cá chân bị thương của Hà Phi đã muốn sưng như móng giò Vạn Loan(*), ai cũng sai nàng làm việc, hơn nữa thích kêu nàng đại sư, rõ ràng cười nhạo nàng. Hừ! Hà Phi ngồi ở trong phòng, lại sắp xếp các bản kế hoạch, lật xem đề án quảng cáo mà những kẻ tự cho mình là siêu phàm nọ kia đã viết. “Ai! Để cho ta làm, cũng viết rất tốt!” Nàng cẩn thận xem kỹ ngôn ngữ cách viết chính quy. “Thì ra là thế, như vậy cũng được. . . . . .” Bất tri bất giác, đã qua thời điểm tan tầm. Hà Phi đã đói bụng ọc ọc kêu, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đều đã tối sầm, vì thế thu thập đồ đạc, kéo lê thể xác và tinh thần mệt mỏi rời đi. Vừa ra công ty liền thấy Từ Thiếu Khâm đang cầm hoa chờ ở trước tòa nhà. “Hà Phi?” Hắn vừa thấy Hà Phi, lập tức hướng lại đây. Hà Phi không để ý đến hắn, quay đầu bước đi, cà nhắc cà nhắc thập phần chật vật. Hắn đuổi theo. “Bảo bối, lên xe a, chân của em làm sao vậy?” “Anh còn có mặt mũi hỏi?!” Hà Phi trừng hắn một cái, vung tay đuổi hắn. “Tránh ra, tránh ra!” Thiếu Khâm ngăn lại bạn gái, cười lấy lòng, kéo nàng bước hướng về xe đỗ bên đường. “Đừng tức giận a, đã đói bụng chưa? Anh ở đây chờ em từ trưa, thật đáng thương, giống như thằng ngốc vậy.” Hà Phi giãy giụa, sa sầm mặt không muốn để ý đến hắn. “Anh đói bụng chính mình tự đi ăn, anh tránh ra !” Từ Thiếu Khâm nhanh lôi kéo nàng, nói năng ngọt xớt cầu xin. “Ai nha, cười một cái thôi, đừng tức giận . . . . . . Ngoan thôi, em tha thứ cho anh, em biết anh hễ nóng nảy là cái gì cũng quên mất, đừng tức giận nha!” Hà Phi vẫn là xị mặt, hai tay vòng ngực hừ một tiếng. Nhớ tới chuyện buổi sáng, nàng lại bốc hỏa, không giết hắn cũng đã là a di đà Phật. Thiếu Khâm lại lên tiếng chịu tội. “. . . . . . Nếu không anh quỳ xuống cho em!” Nói xong liền muốn quỳ, Hà Phi bật cười. Vừa thấy bạn gái mỉm cười, hắn chạy nhanh thừa thắng xông lên, nói sang chuyện khác. “Phi nha, muốn đi ăn ở đâu? Này, hoa hồng tặng em.” Liều mình dỗ nàng vui vẻ. Hà Phi cầm lấy hoa hồng, cơn tức tan thành mây khói, bạn trai lời ngon tiếng ngọt, giống như thôi miên, nàng mềm lòng, lại không đành lòng nhẫn tâm khí hắn . Từ Thiếu Khâm vội vàng xin tha. “Ai, buổi sáng phát hiện em đi mất, hù chết anh, nếu mất đi em, anh sống thật không có ý nghĩa. Phi nha, em đối với anh rất quan trọng, không có em anh làm sao bây giờ? Em biết anh đối với em là thật tâm chân ý, anh dù tính tình không tốt, em cũng đừng so đo với anh, anh đây không phải đang cầm hoa hồng để van cầu em tha thứ sao? Dù sao công việc của em cũng có mất đâu! Đừng tức giận anh . . . . . .” Hà Phi nở nụ cười, nàng nóng giận luôn luôn đến cũng nhanh đi cũng mau. Giận mắng hắn. “Toàn ba hoa!” Lấy bó hoa hồng đánh hắn, đóa hoa rơi lả tả, giống như hồng vũ; sau cơn mưa Lương Chấn Y vừa vặn chạy xe qua, thấy bên đường một màn này. Hà Phi ngạc nhiên, cách hoa cùng cửa kính xe, cùng hắn trong khoảnh khắc đối mặt. Lương Chấn Y ghé mắt, một đôi mắt sắc nhọn như ưng, nhìn khiến nàng lưng ra mồ hôi, nhất thời choáng váng, trong lòng giống như bị cái gì kéo một chút, lồng ngực nóng lên. Lương Chấn Y liếc nàng một cái, không có chào hỏi, lái xe chạy quá, chiếc xe Benz màu đen nhập vào dòng xe cộ. Từ Thiếu Khâm phát hiện bạn gái kỳ quái, hỏi nàng: “Làm sao vậy?” Hà Phi đột nhiên hoàn hồn, thấp giọng giải thích: “Tổng giám đốc của em a, hắn thật hung dữ đâu!” Nhịn không được oán giận. “Buổi sáng thiếu chút nữa bị hắn khai trừ. . . . . .” Nàng cằn nhằn nói liên miên về buổi sáng khủng bố vừa trải qua. Từ Thiếu Khâm nổ máy, cùng Hà Phi hớn hở đi nhà hàng ăn cơm. Hà Phi mỉm cười cùng bạn trai nói chuyện phiếm, cũng không có suy nghĩ đến cùng, mới vừa rồi đáy lòng khác thường xôn xao kia là cái gì? Ánh mắt lợi hại của Lương Chấn Y, vì sao xuyên thấu cửa kính xe, thẳng tắp tiến vào nàng tâm khảm, nhìn khiến nàng lưng đổ mồ hôi? Cảm xúc xa lạ kia, biển lòng nhộn nhạo, nhưng Hà Phi trì độn cũng không có vì thế mà làm phức tạp. Ban đêm, Lương Chấn Y ngồi một mình trong phòng khách, lật xem lý lịch Ôn Hà Phi. Nàng thân cao 1m58, cân nặng bốn mươi hai, là nữ nhân thật nhỏ nhắn. Lương Chấn Y mỉm cười, lúc buổi sáng nàng tóm cánh tay hắn lại hữu lực như vậy. Xúc cảm từ đầu ngón tay nàng chụp lên bắp thịt, tay nàng run run, vẻ mặt gấp gáp nói chuyện , má nộn hồng, tóc xoăn như mây. Nhìn lại mắt của hắn còn thật sự nghiêm túc, giống như phải xuyên qua đồng tử của hắn tận đến nội tâm. Khi đó mặt dù hắn nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng không cách nào chân chính nổi lên lòng dạ cứng rắn đối với nàng. Đêm hôm đó, Lương Chấn Y giống như bình thường lui tới ngồi một mình ở phòng khách vắng vẻ, đốt một điếu thuốc, uống một bình rượu. Cục đá đánh vào cốc thủy tinh, nước rượu màu hổ phách chiếu ngược lên mặt của hắn. Hắn bỗng nhiên thấy ánh mắt của chính mình, sâu giống như biển, yên tĩnh lạnh lùng như vậy. Thế giới tĩnh lặng phảng phất chỉ còn một người, hắn hơi say, đổ xuống sô pha. Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ánh sao thưa thớt, Lương Chấn Y nới ra caravat, chân dài nhấc lên sô pha, bỗng nhiên cảm thấy ghế sô pha này cũng giống như chiếc thuyền lay động, đung đưa tiến vào biển sâu tịch mịch, chỉ có hắn một người độc hành. Hắn sự nghiệp hoàn hảo, vật chất mỹ mãn, mọi thứ thuận lợi, nhất thành bất biến, chẳng mảy may ngạc nhiên vui mừng. Lương Chấn Y nhắm mắt lại, nhớ tới lúc chạng vạng, khi Ôn Hà Phi cười đem hoa hồng đánh lên khuôn mặt người nào đó, bên trong xe má của hắn nhưng lại một trận khô nóng, tựa như hoa hồng là đánh trên mặt của hắn. Lúc bàn tay nhỏ bé kia tóm lấy cánh tay Lương Chấn Y, khoảnh khắc đó, bừng tỉnh tâm ma của hắn, cũng cùng lúc bắt ra tịch mịch hắn chôn sâu trong lòng; còn có nhiệt năng thân thể đã mất từ lâu, khát vọng ở chỗ sâu trong của nam nhân. Từ khi Ôn Hà Phi xuất hiện, cuộc sống màu xám đơn điệu của hắn bắt đầu rực rỡ tràn ngập sắc màu; ánh mắt mĩ lệ của nàng dường như chôn nhập vào trong trí óc hắn thật sâu, làm hắn tâm phiền ý loạn. Lương Chấn Y men say nằm ở sô pha, bỗng nhiên hi vọng được vùi mặt vào làn tóc như mây kia. Cảm giác thấy ngứa ngáy, ở cổ hắn, ở sườn mặt hắn, ở trên da hắn, hắn nghĩ, thân thể nóng lên.