“Hoàng huynh, nữ tử như thế này, phế đi là tốt nhất!” Hoa Minh Nguyệt vừa lòng nhìn bộ dáng mất mát của Liễu Nguyệt Phi. Nữ tử không được trượng phu sủng ái, cho dù lợi hại bao nhiêu đi nữa cũng không thể trở thành hùng ưng. Lời Hoa Minh Nguyệt làm trong lòng Đường Hương Nhã chấn động, ả mong đợi nhìn Hoa Khanh Trần, chờ xem quyết định của hắn. Liễu Nguyệt Phi đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, cũng cười nhìn Hoa Khanh Trần, chờ đợi quyết định của hắn. Nhưng tươi cười này lại khiến Hoa Khanh Trần cảm thấy chói mắt. Nhìn An Chiêu Hoa toàn thân ướt sũng bên cạnh, hắn lạnh lùng nói: “Còn không mau đưa An Quận chúa trở về đổi quần áo. Lâm Trắc phi chính là phụ hoàng sở phong, muốn phế cũng phải phụ hoàng hạ chỉ!” Nói xong, liền cùng An Chiêu Hoa rời đi. Nhìn bóng lưng Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi mới toàn thân vô lực ghé lên người Thanh Nhi. Ai tới nói với nàng, làm sao lại có ác mộng như thế này? Hiện tại nàng mới phát hiện, thế giới của nàng nếu không có Hoa Khanh Trần, nàng không sống nổi! Hoa Minh Nguyệt thấy vậy, bất mãn đi theo Hoa Khanh Trần, lúc đi lại hung tợn quay lại trừng Liễu Nguyệt Phi “Còn không trở về cấm túc?” Nói xong, một đám thị vệ xuất hiện trước mặt Liễu Nguyệt Phi, nàng tự giễu cười một tiếng, liền quay đi. Hiện tại cao hứng nhất là Đường Hương Nhã, nhìn đến Hoa Khanh Trần đối đãi Lâm Tường Vi như thế, còn có những lời vừa nãy, ả mới hiểu được, Lâm Tường Vi là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, không giống ả chỉ là chỉ hôn, cho nên địa vị Lâm Tường Vi là không thể động. Hoa Khanh Trần sủng ái nàng cũng chỉ vì Hoàng thượng! Nghĩ đến đây, ả liền đắc ý nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi, sau đó cũng rời đi. Thị vệ thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn không chịu đi, bất mãn nói: “Trắc phi, mời nhanh chút trở lại Mai viên!” Thanh Nhi lúc này vô cùng bất mãn, Hoàng Nhi thiếu chút đã ra tay, lại bị Liễu Nguyệt Phi giữ chặt. Hiện tại không phải lúc hành động theo cảm xúc. Nàng nhìn thoáng qua thị vệ, sau đó liền trở về. Thanh Nhi Hoàng Nhi chưa từng thấy thiếu chủ như thế này bao giờ, trong lòng cũng trách môn chủ không phân biệt được thật giả. Liễu Nguyệt Phi vừa đi vừa nghĩ, vì sao mọi chuyện lại như vậy? Vì sao sư phụ đột nhiên không tin nàng? Là vì đang diễn trò sao? Nhưng nếu là diễn trò, vì sao không nói với nàng? Hiện tại trong đầu nàng tất cả đều là nghi vấn, không còn một chút khả năng suy nghĩ, nàng cười châm chọc, Liễu Nguyệt Phi a Liễu Nguyệt Phi, hai đời làm người, vẫn không thông minh lên được! Bất tri bất giác đã đến Mai viên, trong mũi tràn ngập mùi hoa mai, giống như mùi của sư phụ vậy. Hiện tại nàng không thể không nhìn thẳng vào cảm tình với sư phụ trong lòng mình. Chuyện này nàng nên xử lí như thế nào đây? Sư phụ rõ ràng không tin nàng, nhưng nếu bảo nàng đi thì nàng lại luyện tiếc. Chân trời góc biển, chỗ nào có thể qua được ánh mắt của sư phụ? Thật rối, trong đầu tất cả đều là một mớ hỗn loạn, nàng không thèm suy nghĩ, chỉ muốn trở về phòng khóc lớn một hồi. Đã bao lâu rồi nàng chưa khóc? ~ Trong Chiêu Lan các, là chỗ khách nhân ở lại trong Ngạo vương phủ, An Chiêu Hoa đang nằm trên giường, Hoa Khanh Trần ngồi ở bên cạnh đút ả uống thuốc, trên mặt tất cả đều là dịu dàng vô cùng. Đường Hương Nhã đứng bên cạnh không khỏi khó chịu, đánh chết một Lâm Tường Vi lại đến một An Chiêu Hoa, người sau càng không dễ chọc. Hoa Minh Nguyệt tất nhiên không có cảm giác gì, ngồi bên bàn nghĩ thế nào đem Lâm Tường Vi đuổi về Bắc Sát, giữ lại thủy chung là một mối họa! “Vương gia, cám ơn ngài……” An Chiêu Hoa vẫn luôn thích Hoa Khanh Trần, nhưng lúc trước chỉ được đến lãnh ý của hắn. Hiện tại ả rơi vào nước, thấy hắn vội vội vàng vàng chạy tới cứu, toàn thân lại tràn ngập dịu dàng, chẳng lẽ hắn kỳ thực vẫn luôn đều thích mình? Chỉ là ngại thân phận nên không nói? (R: Cắt!! Lố rồi mợ ơi~~). “Giữa nàng với ta còn nói cảm ơn làm gì!” Hoa Khanh Trần tuy vẫn là mặt than, nhưng toàn thân lại không phải loại lạnh như băng khiến người ta không thể đến gần nữa, mà là dần dần có chút độ ấm. An Chiêu Hoa không biết là phòng quá nóng hay là Hoa Khanh Trần nhiệt độ quá cao, trên mặt ả dần dần đỏ lên. “Hoàng huynh, Lâm Tường Vi, huynh cứ nhẹ tay như vậy sao?”Hoa Minh Nguyệt thấy An Chiêu Hoa đã uống thuốc xong mới bắt đầu nói. Nghe vậy, trong mắt Hoa Khanh Trần hiện lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh đã biến mất “Chuyện Lâm Tường Vi, muội cũng đừng quản nhiều!” Hoa Minh Nguyệt sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế, nếu không An Chiêu Hoa rơi xuống nước không phải vô ích sao? “Ta đây đi tìm phụ hoàng nói rõ lí lẽ đi!” “An Quận chúa còn chưa nói, muội ở đây ồn ào cái gì!” Hoa Khanh Trần đem chén thuốc để lên bàn nói. “Làm sao có thể, Chiêu Hoa ngươi nói, ngươi muốn phạt nặng Lâm Tường Vi phải không?” Hoa Minh Nguyệt quăng lời cho An Chiêu Hoa. Nghe vậy, An Chiêu Hoa đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Hoa Minh Nguyệt, ả cũng rất muốn trừ bỏ một đối thủ, nhưng là chống lại đôi mắt thâm thúy của Hoa Khanh Trần thì lại khiếp đảm. Ả sợ sẽ để lại hình tượng đố kỵ trong lòng Hoa Khanh Trần, này là một trong thất xuất chi điều* a! (R: thất xuất chi điều: bảy tội của con dâu, phạm vào một trong những tội này thì trượng phu có thể hưu thê. Gồm có: không hiếu thuận cha mẹ chồng, không con, dâm ô, ghen tuông, bệnh hiểm nghèo, nói nhiều, trộm cắp). Liền bất an nói: “Dù sao hiện tại ta cũng không có việc gì, Vương gia cũng đừng phạt Lâm Trắc phi, ta thấy cũng được rồi!” Giọng nói nhỏ nhẹ, dáng ngồi dịu dàng, quả nhiên Hoa Khanh Trần vừa lòng gật đầu, An Chiêu Hoa liền mừng như điên. Hoa Minh Nguyệt giận đến nói không nên lời, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc này cư nhiên lại buông tha, tự dưng lại lãng phí một cơ hội cực tốt, về sau nhất định sẽ hối hận! “Mấy ngày nay nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, cần gì cứ việc nói!”Hoa Khanh Trần vô cùng dịu dàng nói, khiến An Chiêu Hoa thụ sủng nhược kinh*. (R: thụ sủng nhược kinh: được đối tốt mà sợ). “Vương gia, người biết tâm tư của Chiêu Hoa!” An Chiêu Hoa lúc này như nữ tử mới yêu lần đầu, không còn năng lực suy xét, chỉ một lòng đâm đầu vào. Một câu này, khiến mọi người trong phòng chấn động, thật không ngờ An Chiêu Hoa lại trực tiếp lớn mật như thế. Hoa Minh Nguyệt xem kịch vui nhìn hết thảy, Đường Hương Nhã lại là sắc mặt khó coi, nếu Hoa Khanh Trần thực sự cưới An Chiêu Hoa, vậy đối với ả là uy hiếp mười phần. An Chiêu Hoa nói xong mới biết mình vừa nói gì, sắc mặt càng đỏ hơn, thiếu chút cắn đứt lưỡi của mình, rất xấu hổ! Mà Hoa Khanh Trần thì ngây người một chút, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là sủng nịch, khiến An Chiêu Hoa như mở cờ trong bụng, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười, hạnh phúc đến quá bất ngờ. Đường Hương Nhã không thể tin được, chẳng lẽ Hoa Khanh Trần thực sự thích An Chiêu Hoa? Hoa Minh Nguyệt lại vô cùng vừa lòng tình huống trước mắt, ả và An Chiêu Hoa lớn lên cùng nhau, làm sao có thể không rõ tâm tư của An Chiêu Hoa chứ? Đột nhiên, dưới giường An Chiêu Hoa truyền đến một trận tiếng động, nháy mắt một nam tử không mặc áo nhảy ra, chỉ vào An Chiêu Hoa nói: “Lúc trước còn nói thích ta, hiện tại liền dán vào lòng nam nhân khác, nữ nhân thủy tính dương hoa*!” (R: thủy tính dương hoa: lẳng lơ). Mọi người ở đây thấy tình huống đột nhiên thay đổi, không hiểu tại sao lại tự dưng nhảy ra một nam tử. Hồng Lăng lúc này thấy rõ bộ dạng của nam tử liền bị dọa đến kêu to! Lập tức nói cho Hoa Minh Nguyệt, đúng là nam tử bọn họ chuẩn bị lúc trước!